Kha Tố - Chương 7
“Hắn có tâm tư không phù hợp khuôn phép, nếu không với sự thâm tình của hắn, cần gì nhất định phải cưới muội?”
Doanh Uyên dùng đũa gắp lên một hạt đậu, như là gắp đầu kẻ được làm vua thua làm giặc.
“Trẫm sẽ cho hắn một cơ hội truy đuổi ngôi vị Hoàng đế, để Doanh Thịnh, trải đường chet cho chính mình.”
Ta nhìn Doanh Uyên, bỗng nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh.
Ngay sau đó lại cảnh giác: “Vậy chẳng phải muội sẽ trở thành gia quyến của tội thần sao?”
Doanh Uyên chăm chú nhìn ta: “Muội thật sự muốn cả đời làm Tiêu Vương phi sao?”
Ta trầm mặc. Quả thật, mặc kệ ta cảm thấy sư phụ vừa chính vừa tà thậm chí có chút đ//iên loạn, nhưng không thể phủ nhận ta bị bà ấy ảnh hưởng, vả lại còn khắc cốt ghi tâm.
Gả cho Tiêu Vương là vì để trả lại món nợ của đấng sinh thành.
Ngay từ đầu, ta đã không coi thành hôn là kết cục của bản thân.
Doanh Uyên thấy ta hồi lâu không nói, nhẹ nhàng cười: “Tiêu Vương thất bại bỏ chạy, Vương phi chet, trẫm thương xót hắn vốn là huynh đệ cùng huyết mạch, tước họ Doanh của hắn, giáng chức rời khỏi kinh thành.”
Không thể phủ nhận ta đã rung động.
Có thể một mình tự do tự tại đi lại khắp chốn càng khiến ta vui vẻ hơn so với việc làm Tiêu Vương phi hoặc là Hương Quân tôn quý.
Hơn nữa mỗi một chữ Doanh Uyên nói đều rơi vào trong lòng ta.
“Sư huynh,” ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Trên trời sẽ không có bánh nhân thịt rơi xuống, huynh cần ta làm cái gì?”
Ai ngờ trán lại truyền đến cảm giác hơi đau.
Doanh Uyên búng trán ta một cái khiến đầu ta đau nhức, sau đó chậm rãi thu tay về: “Đây chẳng qua là lễ gặp mặt muộn mà thôi… sư muội, làm sao ta có thể dùng vị trí Hương Quân muội không quan tâm để làm quà gặp mặt cho có lệ với muội chứ.”
……
Ta liếm môi: “Sư huynh…” Doanh Uyên nhìn ta.
Ta thử mở miệng: “Đột nhiên muội phát hiện huynh thoạt nhìn cũng rất thuận mắt nha.”
Nghe vậy hắn bật cười, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ lặng lẽ rời đi như lúc đến.
Chỉ để lại ta đối diện với một bàn đầy thức ăn mỹ vị, vừa bối rỗi ngẫm nghĩ có phải xuân tâm nảy mầm hay không vừa ăn ngấu nghiến.
Ăn ngấu nghiến được một nửa, Tiêu Vương rất không lễ phép đẩy cửa vào.
Nhìn giò heo trong tay ta, trong mắt Tiêu Vương xẹt qua một tia chán ghét: “Thô tục!”
Ta cười hà hà: “Thần kinh.”
Không nghĩ tới ta dám cãi lại, Tiêu Vương trừng ta một cái: “Làm sao bổn vương có thể cưới một nữ nhân ngu xuẩn như ngươi chứ? Ngươi làm gì có điểm nào có thể so sánh với Liên Ngọc!”
Ta còn tức giận hơn cả hắn: “Ta nói Vương gia ngươi có thể cưới được ta thì đến chỗ nào đó vụng trộm vui vẻ đi, lại còn mơ tưởng tới tỷ tỷ ta? Người giống như tiên nữ như tỷ tỷ ta mà ngươi cũng dám mơ, ngươi đúng là không ra gì mà.”
Tuy rằng thành công chọc giận ta, nhưng chiều hướng tức giận của ta và dự đoán của Tiêu vương hoàn toàn khác biệt: “…..”
Hắn hừ lạnh phất tay áo: “Coi như ngươi biết nhận thức.”
Ta cười giả dối: “Đúng đúng đúng, không phải vậy sao, người không biết nhận thức ở đây nhất chính là Vương gia ngươi đó.”
“Kha Tố, ngươi thực sự nghĩ rằng bổn vương không dám hưu ngươi à?”
Ta đập mạnh xuống bàn: “Ngươi hưu đi! Loại người vì thế lực của cha ta mà bóp mũi cưới ta, còn tìm thiếp thất giống như tỷ tỷ ta khiến người khác buồn nôn còn dám nhắc tới chữ hưu này với ta sao? Nếu ngươi dám hưu ta thì lúc trước đã không cưới ta! Ngươi cho rằng ta chỉ là kẻ lớn lên ở nông thôn không có đầu óc dễ dàng bị dọa à? Ngươi hưu đi! Có bản lĩnh thì ngươi hưu đi!”
Tiêu Vương bị ta mắng chửi nhưng không cách nào phản bác, tức đến mức xanh mặt.
Ta nói thầm sao đồ chó này hiện tại không đỏ mặt lại trở thành xanh mặt rồi? Chẳng lẽ hắn có bệnh di truyền gì, ổ bệnh từ mắt chuyển dời lên toàn bộ khuôn mặt rồi à?
Tiêu Vương ngụy biện, cố giữ mặt mũi: “Nếu không phải Liên Ngọc bảo ta đối xử tốt với ngươi, ngươi cho rằng bản vương sẽ cưới ngươi ư?”
Ta cười: “Vậy Vương gia cũng không đối xử tốt với ta mà? Ngươi nói như vậy là nói một đằng làm một nẻo rồi?”
“Kha Tố!” Tiêu Vương gầm nhẹ.
Ta cãi lại: “Có rắm thì thả!”
Mỗi khi cãi nhau với người khác, ta đều cảm ơn sư phụ từ tận đáy lòng, thô tục một chút, quả thật thoải mái hơn.
Cũng giống như đồ chó Tiêu Vương này, nếu ta là đại tiểu thư bình thường không được phu quân sủng ái, nhu nhược, đừng nói cãi nhau với hắn, vừa nghe bị hưu khẳng định sẽ bệnh nặng một trận!
Đến lúc đó hạ nhân trong Vương phủ cũng sẽ chậm trễ thậm chí khi dễ nàng.
Hắn muốn dựa vào ngôn từ bức tử thê tử không thể vứt bỏ! Đồ chó này thật á//c đ//ộc!
Ầm ĩ đến cuối cùng Tiêu vương mới phát hiện mình không thể hưu nữ nhân chanh chua này, đồng thời cũng thực sự đuối lý, chỉ có thể phất tay áo rời đi…đương nhiên trong mắt ta biến thành hắn đang chạy trối chet.
Mà Hồng Diệp nghe thấy Vương gia cãi nhau với Vương phi đã vậy còn thua nữa, vốn đang uống canh an thai, nghe thấy chuyện này tay cũng run lên, trong bát nổi lên từng gợn sóng nhỏ.
Nàng ta thì thào: “Vương phi thật là… Thật là…” một lúc lâu nàng ta cũng không biết miêu tả như thế nào.
Sau một khắc, nàng ta liền nhìn thấy vị Vương phi cãi nhau thắng hoặc là nói mắng thắng Vương gia đi vào viện của mình, hoảng loạn bỏ bát canh an thai xuống hành lễ, không dám thăm dò bằng giọng điệu trà xanh giống như buổi sáng nữa.
Đây chính là Vương phi mà cả Vương gia cũng không làm gì được đó nha!
Hồng Diệp cảm thấy mình cũng xem như là thức thời, nào dám chống đối với Vương phi? Nàng ta thậm chí hối hận vì đã thăm dò nàng vào buổi sáng lúc kính trà.
Ngay sau đó lại được ta đỡ dậy: “Ai dô! Không phải đã nói không quỳ được sao? Hiện tại trong vương phủ chỉ có hai chúng ta, ngoại trừ đồ chó Tiêu Vương kia… khụ, ngoại trừ Tiêu Vương, ngươi cũng không cần quỳ với ai hết, nếu không làm đứa nhỏ bị thương thì làm sao bây giờ?”
Hồng Diệp lẩm bẩm: “…Nàng ấy mới nói đồ chó Tiêu Vương kia phải không?”
Hồng Diệp được ta đỡ ngồi trở lại trên ghế run rẩy: “Thiếp thân thân thể ti tiện, thai nhi trong bụng cũng không quý giá, đương nhiên nên quỳ.”
Nàng ta cẩn thận nhìn sắc mặt ta.
Vì thế ta càng thêm hòa ái: “Không sao hết, ngươi nghe nói rồi chứ, ta đã lớn lên ở nông thôn đấy.”
Hồng Diệp rụt cổ: “Thiếp thất có thoáng nghe thấy.”
“Là một người làm ruộng, ta cảm thấy đứa nhỏ rất quan trọng, ngươi nói đúng không?” Ta bắt đầu nói bậy bạ.
Cũng may là Hồng Diệp tin.
Nàng ta sờ sờ bụng mình: “Nhưng Vương phi là minh châu, cho dù lưu lạc sơn dã, cũng không phải nữ tử bình thường.”
Trong lời nói mang theo chút bi thương.
Có lẽ là nhớ tới thân thế của mình rồi. Nhìn vẻ u sầu giữa hai hàng lông mày Hồng Diệp, ta nhớ tới Kha Liên Ngọc, mang theo chút yêu ai yêu cả đường đi lối về, nói: “Ngươi biết không, ngươi và tỷ tỷ ta rất giống nhau.”
Nghe vậy sắc mặt Hồng Diệp tái nhợt: “Thiếp thất làm sao dám sánh với tỷ tỷ của Vương phi.”
Xem ra nàng ta đã biết. Lại nghe được Vương gia bị thua nên nàng ta cũng từ bỏ vọng tưởng tranh sủng với Vương phi, giờ phút này nghe thấy ta nói như vậy, còn tưởng rằng mình sắp bị xử lý, cả người run rẩy không thôi.
Cơm cũng không thể ăn một miếng là đã no.
Nhìn nàng ta thực sự sợ hãi, ta thở dài: “Tâm tư xấu xa của nam nhân có liên quan gì đến ngươi đâu.”
Ta đứng dậy: “Ta ở đây hẳn là ngươi cũng không thể an tâm dưỡng thai, vậy ta đi trước, ngươi nhớ chú ý thân thể.”
Thấy ta cứ vậy rời đi, Hồng Diệp khó tin gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, mãi cho đến khi rơi lệ cũng không phát hiện.
Nàng ta lặng lẽ khóc.
Nước mắt thấm ướt vạt áo màu hồng nhạt thêu hình đóa hoa, nhuộm thành màu đỏ đậm, giống như nắng hạn gặp mưa rào, thương xót cỏ cây mà cứu rỗi dân gian.