Kha Tố - Chương 6
07.
Điều đáng nhắc tới chính là trước khi Vương phi và Trắc phi vào phủ, Tiêu Vương đã nạp một quý thiếp, hình như là ca kỹ bán nghệ không bán thân trong thanh lâu, tên là Hồng Diệp, dáng vẻ rất giống Kha Liên Ngọc.
Ngay từ khi nghe được tin tức này, ta theo bản năng muốn đi tìm sư phụ hỏi lúc trước bà ấy tìm được Kha Liên Ngọc từ thanh lâu nào, Hồng Diệp kia là muội muội cùng mẹ nhưng không biết có cùng cha với nàng không.
Chỉ là sư phụ từ trước đến nay “chỉ lo giet không lo ch//ôn”, sau khi xác nhận ta đã thành thạo thì một cước đá ta xuống núi tiếp tục đi “nhặt” thiên tài khác, cũng không cho ta địa chỉ, ý là đời này đừng gặp mặt nữa.
Vì thế ta đành từ bỏ.
Trong dự liệu, đêm tân hôn Tiêu Vương Doanh Thịnh uống say khướt ngã xuống giường, gạt ta sang một bên.
Cũng là một vương gia, chậc, thật mất mặt, lại dùng cách thức thấp kém này nhục nhã người khác.
Ta nghĩ, món đồ chơi nhà ngươi này cũng xứng đáng thích tỷ tỷ ta ư? Cũng chính là bởi vì nam nữ khác biệt, nàng tiếp xúc với ngươi không nhiều nên mới không thấy được mặt thiểu năng của ngươi. Nếu nàng ở chung với ngươi lâu rồi mà còn thích loại người không ra người, ma không ra ma nhà ngươi, ta sẽ ch//ặt đầu xuống cho ngươi làm bóng đá.
Mặc kệ hắn, ta một phát đá hắn xuống giường, phủi đống hạt sen long nhãn qua một bên, đắc ý đắp chăn thơm mát tiến vào mộng đẹp.
Về phần Tiêu Vương bởi vì không cưới được người trong lòng mà chuốc say chính mình, đau khổ tê liệt ngủ trên mặt đất một đêm có thể bị cảm lạnh hay không, liên quan quái gì đến ta? Không đúng, cảm lạnh hoặc là phong hàn càng tốt, đến lúc đó chet đi càng có lý có cứ hơn.
Tân hôn ngày thứ hai, Tiêu Vương đen mặt đi ra ngoài.
Ma ma kiểm tra lạc hồng nhìn khăn trắng nhăn nheo nhưng trắng toát: “…”
Ta thành thật: “Tửu lượng của Vương gia không tốt, uống hai ba chén vào bụng đã ngủ say.”
Ma ma muốn nói lại thôi, sau đó lại nói: “Nhưng khăn trắng này…”
Ta vẫn thành khẩn như trước: “Nếu ta không phải nữ tử trong trắng, Vương gia có thể không nổi đ//iên sao?”
Ma ma bị lời nói có lý của ta thuyết phục, hơn nữa ta dù sao cũng là Vương phi, chỉ có thể đáp ứng.
Tiêu Vương muốn vào triều sớm, cho nên lúc thiếp thất kính trà chỉ có một mình ta.
Ta nghi ngờ hắn cố tình làm ta xấu hổ, nhưng ta không quan tâm.
Trong mắt ta hắn chỉ là nửa người chet, thay vì để ý Tiêu Vương, không bằng đặt lực chú ý lên quý thiếp Hồng Diệp này.
Thật sự rất giống.
Chỉ là bởi vì sống trong thanh lâu hơn mười năm, khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Hồng Diệp lại bị cặp mắt toan tính làm phai mờ đi vẻ thoát tục đó.
“Thiếp thân Hồng Diệp, bái kiến Vương phi.”
Rồi sau đó chuyển đề tài, ra vẻ đáng thương: “Chỉ là trong bụng thiếp đã có cốt nhục của Vương gia, đại phu nói không quỳ được, xin Vương phi thứ lỗi.”
“Mang thai rồi ư?”
Ta nhìn sang Tiêu Vương, với ánh mắt cay độc của người luyện võ vừa nhìn đã biết hắn vẫn còn là trai tân.
Hồng Diệp ngượng ngùng nở nụ cười: “Vâng, mới ba tháng.”
Bỗng nhiên ta nhớ tới một chuyện thú vị mà Doanh Uyên kể cho ta, nói có một nam tử vì thủ thân như ngọc cho người trong lòng, lại vì để người trong lòng ghen, cố ý tìm ám vệ thay thế bản thân đến sủng hạnh thiếp thất có vài phần tương tự người trong lòng kia.
Lúc đó ta cười hắn không biết chuyện thì đừng nói lung tung, giờ làm sao còn người đầu óc không tỉnh táo như vậy chứ.
Lại không nghĩ tới, người đầu óc không tỉnh táo kia chính là Tiêu Vương.
Ta cảm thấy kính nể đối với tình yêu của Tiêu Vương, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc hắn ít nhiều có chút vấn đề.
Ta cười tiếp nhận bích loa xuân Hồng Diệp đưa tới, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta với vẻ mặt tiếc hận: Còn cười ngây ngô nữa, muội muội.
Ngươi mang thai con của ám vệ, Tiêu Vương làm sao có thể để cho một đứa nhỏ mang huyết mạch ám vệ sinh ra mang thân phận trưởng tử của hắn chứ? Đừng để đến lúc đó, xảy ra chút bất trắc cả mẹ lẫn con đều không bình an!
Tiêu Vương thật sự có bệnh.
Hồng Diệp mặc dù có chút trà xanh, nhưng tội không đến mức đó.
Tên chó đ//iên Tiêu Vương này coi nữ nhân là gì? Ngoài Kha Liên Ngọc thì tất cả nữ nhân đều là cỏ rơm sao? Trong lòng ta nổi lên cơn giận, đột nhiên có một ý niệm hiện ra trong đầu, lửa giận lập lòe.
Tiêu Vương không con mà chet, vương vị sẽ bị thu hồi.
Đây không phải vừa vặn đã có một thế tử dự bị sao? Ngươi coi nữ tử là công cụ hèn mọn, vậy ta nhất định sẽ để nàng bình an sinh ra tiểu thế tử, kế thừa mọi thứ của ngươi.
Ôi, ta đúng là một nữ nhân xấu xa mà, ta vui vẻ suy nghĩ.
Gặp được ta, xem như ngươi gặp báo ứng.
Hồng Diệp nhìn ta mang theo ý cười uống trà, chậm rãi chớp mắt. Từ khi mang thai nàng ta đã chuẩn bị tâm lý bị Vương phi coi là cái đinh trong mắt, thay vì tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục còn không nhất định có thể sống, chi bằng ngông cuồng một chút.
Hiện tại thấy Vương phi cười hì hì uống trà không xuất chiêu, nàng ta có chút không biết làm sao, đành thử dò xét: “Vương phi còn có lời gì dặn dò thiếp không?”
Nói tới chuyện này ta hưng phấn lên hẳn, đặt ly trà xuống rồi kéo nàng ta qua: “Có.”
Hồng Diệp ngây người, theo bản năng ôm bụng mờ mịt nhìn ta.
Ha, như thế này trông giống tỷ tỷ ta hơn.
Ta cho nàng ta rất nhiều đồ đáng giá, dặn dò nàng ta ngoan ngoãn an thai, mọi chuyện đã có ta.
Đương nhiên nàng ta có tin ta không, ta tạm thời không quan tâm, giống như Kha Liên Ngọc, ngay từ đầu đối xử với ta cũng là mang theo một phần áy náy cùng một phần lấy lòng, cẩn thận tiếp xúc với ta từng li từng tí, nhưng hiện tại đã đối xử với ta tốt như tỷ muội cùng một mẹ.
Tục ngữ nói nữ tử bụng dạ nhỏ, ta ngược lại cảm thấy không phải như thế.
Giống như những con thú bị vây hãm ở trong viện nhỏ, c//ắn x//é những mảnh thịt vụn do nam nhân ban tặng, nữ tử còn có thể dùng tác phong nhẹ nhàng, dùng chút thủ đoạn trục lợi thôi đã là rất ghê gớm rồi!
Hơn nữa, nếu Hồng Diệp thật sự có dã tâm xưng bá ở hậu viện của Tiêu Vương phủ cũng không sao, dù sao sau khi Tiêu Vương đại táng, ta là Vương phi, nàng ta cũng là mẹ ruột của thế tử hoặc quận chúa.
Hai chúng ta cùng nhau đánh bài, tán gẫu, dạo phố, có thể có thù sâu oán nặng đến mức ngươi chet ta sống gì nữa? Mọi người đều là tỷ muội!
Hồng Diệp không hiểu sao lại mang theo lễ vật leng keng leng keng trở về, ngẩn người một lúc lâu, bắt đầu kiểm tra xem có đ//ộc hay không.
Nàng ta xuất thân từ thanh lâu, mặc dù chỉ bán nghệ không bán thân, nhưng cũng gặp qua không ít thủ đoạn.
Chỉ là kiểm tra tất cả xong phát hiện không chỉ không có đ//ộc, cũng không có tương sinh tương khắc, còn đều là hàng chất lượng tốt mang ra bán lấy tiền có thể cả đời ăn uống không lo.
Hồng Diệp choáng váng.
Nhưng vẫn không dám lơ là.
Cô nương đã quen sống trong bóng tối, gian nan bảo toàn bản thân từ vũng bùn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng một người có xung đột lợi ích với mình.
Nếu không nàng ta đã ra ngoài treo biển hành nghề từ năm bảy tuổi.
Nghĩ tới đây Hồng Diệp vuốt bụng mình nhẹ nhàng thở dài: “Con ngoan à, thật không biết con là chỗ dựa của mẹ, hay là bùa đòi m//ạng của mẹ đây.”
Đợi đến khi Tiêu Vương hồi phủ, hắn lập tức đi đến viện của Hồng Diệp.
Hành động này đối với Vương phi vừa mới qua cửa một ngày mà nói là vô cùng mất mặt, thậm chí là có thể bức tử một nữ tử bình thường.
Cũng may ta không phải nữ tử bình thường.
Ta sử dụng quyền lợi của Vương phi, gọi cho mình một bàn thức ăn phong phú, không cần đối mặt với vẻ mặt cay nghiệt của Kha phu nhân, khẩu vị của ta cũng tốt hơn không ít.
Ta giơ đũa lên rồi bỗng nhiên dừng lại, nói ta có thói quen dùng bữa một mình, bảo tất cả mọi người lui ra.
Ngay sau đó, Doanh Uyên lặng lẽ đi tới trước mặt ta ngồi xuống.
Còn thuận tay gắp cho ta một miếng thịt.
Ta xem xét miếng thịt: “Sư huynh, huynh tới tập luyện với muội à? Đợi muội ăn cơm xong nhé, một bàn đồ ăn lận.”
Nói xong ta cũng tỏ ra quan tâm hắn: “Huynh cũng ăn đi.”
Doanh Uyên thật sự cầm đũa gắp vào đĩa rau xanh duy nhất trên bàn đưa vào miệng, sau đó chậm rãi nói: “Doanh Thịnh đâu?”
Không nhắc tới Tiêu Vương còn đỡ, nhắc tới hắn là tức giận.
Sau khi nói ra chuyện thiếu đạo đức mà Tiêu vương làm cho sư huynh xong, ta hỏi: “Tên cặn bã đó còn thích tỷ tỷ của muội nữa? Hắn cũng thật là to gan đấy.”
Doanh Uyên vẫn luôn nhìn ta, nghe vậy khẽ cười: “Doanh Thịnh xưa nay gan lớn lắm.”
Trực giác của ta cảm thấy trong lời này có ý gì đó, ngẩng đầu nhìn thẳng Doanh Uyên.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Năm đó ta tẩu hỏa nhập ma, có tay của hắn nhúng vào.”
“Cái gì!” Ta nổi giận, lại dám tính kế sư huynh ta ư? Ta nói: “Ngày mai ta sẽ ch//ặt đầu hắn… Ách, như vậy có phải quá thô bạo không? Nếu không sư huynh huynh có bí dược hoàng cung gì không, mỗi ngày ta chuốc một ít cho hắn?”
Doanh Uyên cười. Rồi sau đó chậm rãi thốt ra hai chữ: “Không cần.”
Hắn nói: “Vương, có cách chet của vương.”
Ta không hiểu.