Kha Tố - Chương 4
05.
Trong hội ngắm hoa ở phủ Trưởng công chúa, quả nhiên có rất nhiều tiểu thư một là hiếu kỳ hai là khinh miệt đánh giá ta từ trên xuống dưới, chỉ có điều ta không thèm để ý.
Về phần Kha Liên Ngọc… một đêm từ tiểu thư độc nhất của tướng phủ trở thành con của nông phụ, bị những người trước kia không có quan hệ tốt với nàng chạy tới giẫm một cái.
Còn có người cười khanh khách kéo tay ta: “Đây là Kha Tố muội muội nhỉ? Chẳng trách trước đây ta luôn không hứng thú với người kia, quả nhiên là phượng hoàng không cùng bầy với chim yến, hôm nay gặp được Kha Tố muội muội, thực khiến ta yêu thích vô cùng.”
Lời này như nâng ta lên thật cao, nhưng ngữ khí nói chuyện có chút kỳ quái, giống như đang độc thoại.
Ta nhíu mày hỏi: “Ngươi thích cái gì?”
Trong mắt đối phương xẹt qua vẻ mất tự nhiên, ta còn nói: “Sau lưng không nói lời thị phi, ngươi như vậy mà gọi là phượng hoàng gì chứ?”
Lúc này nàng ta xấu hổ buông tay ta ra, còn cố vớt vát nói rằng bởi vì không quen nhìn Kha Liên Ngọc trộm mất mười sáu năm cẩm y ngọc thực của ta, nói ta bây giờ ngay cả chân cũng không dám lộ ra.
“Ta thật sự là thương tiếc thay cho Kha Tố muội muội.”
Nàng ta tự cho mình nói rất có lý, lại nói tiếp: “Nếu ban đầu muội muội không bị đổi, bây giờ tài nữ đệ nhất kinh thành, hẳn là muội muội mới đúng.”
Ta cười ha ha: “Ý của ngươi đệ nhất tài nữ là một cái hố củ cải, chuyên môn chờ các cô nương tướng phủ chúng ta ngã vào bên trong?”
“Danh tiếng tài nữ của tỷ tỷ ta là nàng dựa vào chính bản thân mình giành được, đây là ông trời không đành lòng vùi dập một cô nương như vậy, lúc này mới để cho nàng không cần cắm mặt dưới đất tìm thức ăn, giúp nàng biết chữ hiểu lý lẽ, nếu không sẽ là tổn thất của người trong thiên hạ, ngươi thì biết cái gì?”
Thật là nực cười, cho rằng ta là đứa quê mùa không thông minh, muốn ta và tỷ tỷ tranh đấu với nhau hả?
Tiểu thư kia sắc mặt xanh trắng đan xen, một lát sau nhịn không được nhỏ giọng chất vấn: “Ngươi dám nói ngươi không ghen tị chút nào không? Ngươi không hận chút nào à? Nàng ta tr//ộm đi tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về ngươi! Rốt cuộc ngươi có hiểu không?”
Trong mắt người ngoài nhìn vào sẽ là như vậy.
Nhưng không nói đến tỷ tỷ là bị sư phụ ta đổi, chỉ nói tỷ tỷ “tr//ộm” đi cái gì… bàn chân nhỏ tàn tật một nửa, dạ dày không tiêu hóa được giò heo, thân thể yếu ớt như liễu bay trong gió, lễ nghi học thức phức tạp…
Trên một phía nào đó, ta và Kha Liên Ngọc là cơ hội thậm chí là ân nhân của nhau. Làm thế nào ta có thể ghét nàng? Huống chi con người nàng lại tốt như vậy.
Vì thế ta nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Ta thực sự không hận nàng một chút nào, là ngươi không hiểu.”
Nhìn thần sắc của ta, vẻ mặt tiểu thư này khiếp sợ, tất cả những người ở đây cũng cho rằng thiên kim thật giả sẽ xé rách mặt nhau, ta thở dài: “Không nói với ngươi nữa.”
Chờ sau khi ta rời đi, một bóng người chậm rãi đi ra sau hòn non bộ, không phải Kha Liên Ngọc thì là ai.
Nàng bị tỳ nữ của tiểu thư nọ dẫn tới nơi này nghe hết toàn bộ đoạn hội thoại, vốn tâm trạng như nổi trống, lại không nghĩ tới Tố Tố sẽ bảo vệ mình như vậy, trong lòng ấm áp đến rối bời.
Đi tới trước mặt tiểu thư nọ, Kha Liên Ngọc khẽ lắc đầu: “Vương tiểu thư không cần hao hết tâm tư châm ngòi quan hệ giữa ta và Tố Tố.”
Suy nghĩ một chút còn nói: “Làm người hành sự coi trọng ở chỗ quang minh lỗi lạc, nữ tử sinh ra vốn đã khó khăn, Vương tiểu thư bớt dùng chút mánh khóe gây lục đục với nhau, như vậy có thể sống vui vẻ hơn một chút.”
Dứt lời nàng bỏ lại Vương tiểu thư liên tiếp bị đả kích, đi theo bước chân của muội muội mình.
Vương tiểu thư đứng đó do dự hồi lâu, bỗng nhiên “oa” một tiếng khóc lên, đ//ấm tỳ nữ của mình: “Không phải ngươi nói như vậy có thể châm ngòi quan hệ của các nàng sao! Căn bản vô dụng! Vô dụng!”
“Sao Kha Liên Ngọc lại có phúc khí tốt như vậy chứ, gặp được muội muội này, ngươi nói đám thứ muội của ta là cái gì?”
Tỳ nữ không để ý tới nắm đấm nhỏ căn bản không đau đánh trên người mình, dỗ dành tiểu thư nhà mình: “Không sao tiểu thư, nô tỳ sẽ nghĩ cách cho người, nhất định sẽ trả mối thù cướp phu tử năm đó!”
Vương tiểu thư càng khóc khó chịu hơn: “Phải báo thù! Ban đầu nếu như không phải Khương Liên Ngọc c//ướp phu tử ta coi trọng, ta cũng sẽ không ngốc như vậy, xem sách không hiểu thì thôi đi, nói chuyện cũng không nói lại người khác hu hu hu hu hu…” Tiếng khóc truyền đi thật xa.
Ta nghe thấy, cảm thấy nàng ta cũng khá buồn cười.
Nhưng nghĩ lại một tiểu thư đặc sắc như vậy cũng phải mang theo một cái gông xiềng lễ tiết có mức độ, bỗng nhiên cảm thấy càng buồn bực, không nhịn được âm thầm cảm khái một chút đây là thói đời quỷ quái gì.
Chỉ là ta bất chợt không kịp cảm khái thói đời.
Ta nhanh chóng bẻ một cành mai đúng lúc vươn ra, lấy xuống làm đao đặt ngang trước ngực, cảm giác lạnh lẽo dính dính khi bị rắn đ//ộc theo dõi như giòi bám vào xương, ta có chút ảo não vì đã không mang Trác Lộc Đao theo tùy thân.
Ta đột nhiên xoay người, bất ngờ nhìn thấy một huyền y nhân đeo mặt nạ da người, trong khi lúc nãy ở khoảng cách bảy bước không hề có gì.
Sở dĩ biết hắn đeo mặt nạ da người là bởi vì khuôn mặt kia bóng loáng nhẵn nhụi, không có ngũ quan, vô cùng quỷ dị.
Ta nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Người tới chỉ tiến lên một bước, bước chân nhìn có vẻ như phù phiếm vô lực, nhưng không gạt được ta, dù võ công của hắn như thế nào thì ít nhất với trình độ khinh công này có thể đạt đến hóa cảnh.
Ta như gặp phải đại địch nắm chặt cành mai, trong lòng càng nóng lòng muốn thử.
Khí thế giữa người với người rất kỳ diệu, như ta và Kha phu nhân bài xích lẫn nhau, cũng như cảm giác kỳ phùng địch thủ kỳ lạ của ta và người trước mắt.
Nói không rõ là ta và hắn cùng chí hướng nhiều hơn, hay là muốn giet chet đối phương nhiều hơn.
Khi ta vung cành mai ch//ém về phía hắn, đối phương lại quỷ mị xuất hiện sau lưng ta, hơi thở lạnh lẽo phả lên tóc ta, mang theo cái lạnh của người chet.
Ta lập tức nghiêng người xoay cành mai định đ//âm vào hắn, đối phương nhẹ nhàng điểm nhẹ mũi chân lại giống như cò trắng rời nước bay về phía sau.
Ta nhướng mày, càng thêm hứng thú.
Cũng đuổi theo đồng thời liên tục đánh mười bảy đòn, huyền y nhân tránh hết đòn này đến đòn khác, nhưng dưới đao pháp kín không kẽ hở của ta dần dần thay đổi quỹ đạo khinh công… chính vào lúc này!
Lúc hắn nhận ra cây mai cực lớn sau lưng ngăn cản đường đi chỉ có thể di chuyển sang bên trái thì đã không kịp rồi, cành mai của ta sượt qua cổ hắn đ//âm mạnh vào trong thân cây mai.
Theo chân khí nổ tung, hồng mai trên cây bay tán loạn.
Ta cười nói: “Nếu như đây là đ//ao, ngươi có thể đã chet.”
Mặt nạ da người có một vết xướt do cành mai sượt qua, huyền y nhân bỗng nhiên kéo tấm da mặt của mình xuống, trước khi hồng mai còn chưa rơi xuống đất cười nhìn về phía ta: “Sư muội, lần đầu gặp mặt.”
“Ta là Doanh Uyên.”
Khuôn mặt này mang theo dáng vẻ suy nhược ốm yếu, nhưng lại đẹp đến mức kinh người, lúc hắn cúi đầu nhìn ta vừa vặn có đóa hồng mai rơi vào giữa hai má, vô cùng diễm lệ.
Ta nói theo bản năng: “Sư muội gì cơ?”
Doanh Uyên không nhanh không chậm nói: “Bà ấy chưa từng nói với muội, muội có một sư huynh sao?”
Ớ, hình như có từng nói.
Chỉ là…
“Bà ấy nói sư huynh ta võ nghệ cao cường, nhưng sao dáng vẻ ngươi lại sống dở chết dở như vậy?”
Doanh Uyên thản nhiên nói: “Tẩu hỏa nhập ma mà thôi.”
“… Được rồi.”
Ta buông cành mai ra, bảy phần tin chuyện hắn là sư huynh của ta, chủ yếu là ta cảm thấy ngoại trừ những thứ được sư phụ dạy, những đồ đệ chân chính khác sẽ không dùng giọng điệu tùy ý mà gọi sư phụ là “bà ấy”.
Hơn nữa vừa nãy lúc giao đấu ta cũng nhận ra được một cảm giác quen thuộc.
Ta hỏi: “Huynh tới đây làm gì?”
Lại hỏi: “Có quà gặp mặt không? Sư huynh?”
Doanh Uyên liếc ta một cái: “Quà gặp mặt?”
Ta gật đầu.
“Muội được Tướng phủ nhận về nhà, chẳng lẽ phải chịu thiệt thòi gì sao?”
Ta gãi đầu: “Cũng không phải, chỉ là muội nghe nói môn phái khác đều có quà gặp mặt….đúng rồi huynh làm sao mà bị bà ấy lừa về thế? Nhìn bộ đồ này của huynh, huynh chắc hẳn rất có tiền nhỉ?”
Doanh Uyên cười: “Không phải bị lừa.”
“Năm bảy tuổi ta bị bà ấy nhìn thấy, lúc đó đã bỏ lỡ thời kỳ rèn luyện gân cốt tốt nhất, cho nên bà ấy lười mang ta đi, chỉ là thỉnh thoảng đến dạy ta mấy chiêu mà thôi.”
Thỉnh thoảng dạy mấy chiêu còn có thể đánh qua đánh lại với ta? Thiên phú này ổn nha! Ta có chút kinh ngạc, nhiều hơn là nóng lòng muốn thử: “Có rảnh thì thường xuyên liên lạc nha sư huynh, huynh biết đấy, muội hiện tại là tiểu thư, khó mà tìm được người cùng luyện tập.”
Doanh Uyên xắn tay áo nhìn ta, cũng không nói đồng ý hay không, chỉ khẽ cười.
Sau đó nói: “Nếu có thời gian.”
Đây chính là đồng ý.
Ta có thể nhận thấy được vừa rồi lúc giao thủ Doanh Uyên không dùng toàn lực, ta cũng không có Trác Lộc Đao cũng chỉ phát huy sáu bảy phần thực lực, có một đối tượng cùng luyện tập như vậy quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Dù sao trước đó mỗi lần luyện võ đều kết thúc bằng việc bị sư phụ giẫm lên mặt, bình thường tập luyện với võ sư, luôn cảm giác không thuận tay.
Ta hào hứng vỗ vỗ vai hắn: “Được!”
Sau đó loáng thoáng nghe thấy xa xa có tiếng động, ta nhớ tới mục tiêu chính của hội ngắm hoa lần này, xách váy vừa chạy vừa dặn dò Doanh Uyên: “Muội đi tìm tỷ tỷ của muội trước đây sư huynh! Ngứa tay muốn tìm muội đánh nhau thì trực tiếp tới tướng phủ là được, hộ vệ bên trong đều là phế vật, sẽ không phát hiện được huynh đâu!”
Doanh Uyên không đáp lại nữa, nếu như ta dừng lại quay đầu quan sát, ngoài những cánh hoa mai rơi rụng thì không có bất cứ dấu vết nào chứng minh hắn từng đến đây.
“Doanh Uyên…” Ta thầm đọc cái tên này, mới phát hiện đã quên hỏi thân phận nơi trần thế của hắn là gì.