Kha Tố - Chương 2
02.
Tiêu Vương xưa nay bướng bỉnh, nữ tử trong thiên hạ ngoại trừ Kha Liên Ngọc có thể được hắn đối đãi chân thành ra thì không có người nào có thể lọt vào mắt hắn, hiện giờ thấy ta là thiên kim thật sự đoạt đi vị trí người trong lòng lại càng không kiên nhẫn.
Chỉ nói: “Liên Ngọc, nàng cam tâm tình nguyện để ta cưới một nữ nhân giet heo thô bỉ như vậy sao?”
Nước mắt Kha Liên Ngọc còn chưa khô, nghe vậy lại lập tức nói: “Xin Vương gia chú ý ngôn từ!”
Nàng hơi cúi người với Tiêu Vương: “Hôm nay thần nữ cùng muội muội ra ngoài du ngoạn quấy rầy nhã hứng của Vương gia, không chậm trễ Vương gia uống trà nữa.”
Dứt lời kéo ta định đi.
Tiêu Vương rễ tình đậm sâu, cũng không ngăn cản nàng, chỉ dùng ánh mắt của thợ săn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Kha Liên Ngọc.
Kha Liên Ngọc bị ánh mắt có tính xâm lược nhìn chằm chằm cũng chỉ mím chặt môi, nhưng chưa từng quay đầu lại.
Nàng sợ ta chọc cho phu quân tương lai chán ghét, cũng vì bảo vệ khuê danh của ta, sợ chuyện giả nam trang của ta truyền ra ngoài gây ồn ào huyên náo.
Sau khi hồi phủ quần áo của nàng đã ướt đẫm một chút, nhưng vẫn mỉm cười với ta: “Muội muội chớ sợ, Vương gia không phải là người sẽ bắt nạt hay làm nhục nữ tử.”
Dứt lời phát hiện trong giọng nói của mình có phần thân mật lại vô cùng xấu hổ không dám nhìn ánh mắt của ta.
Mà đúng lúc này Kha phu nhân cũng chạy tới.
Bà liếc mắt một cái nhìn thấy sắc mặt Kha Liên Ngọc có phần khó coi giống như đã khóc, sau đó chuyển ánh mắt sang ta mặc nam trang ngọc thụ lâm phong, thần sắc chợt sắc bén: “Ngươi dẫn tỷ tỷ ngươi đi đâu làm loạn?”
Kha phu nhân quay sang nói với Kha Liên Ngọc: “Liên Ngọc, nghiệt chướng này lừa con đi đâu vậy? Con đừng sợ, cứ nói với mẫu thân!”
Kha Liên Ngọc vội sửa sang lại vẻ mặt: “Mẫu thân hiểu lầm Tố Tố rồi…”
“Con gái ngoan, mẫu thân biết con bảo vệ muội muội, nhưng ngọc không mài không thành khí, con không cần che giấu cho nó!”
“Không phải, mẫu thân, hôm nay là con muốn ra ngoài nên mới năn nỉ Tố Tố đi với con, gặp phải lưu manh, là Tố Tố bảo vệ con!”
Đáng thương cho sự thâm tình của Tiêu vương, trong miệng của Kha Liên Ngọc lại biến thành lưu manh.
Trên mặt Kha phu nhân hiện lên vẻ vui mừng, quay về phía Kha Liên Ngọc: “Nó chỉ là một cô nương làm sao bảo vệ con? Liên Ngọc, mẫu thân biết con bảo vệ muội muội, nhưng nó lừa gạt con ra khỏi phủ lại gọi con như vậy, mẫu thân tuyệt đối sẽ không bởi vì nó là con gái ruột mà thiên vị.”
Kha phu nhân căn bản không nghe giải thích, lạnh lùng nhìn ta: “Tố Tố.”
Ta thở dài: “Vâng.”
Ngay từ đầu bà đã không thích đứa con gái thô bỉ ngay cả thêu thùa cũng không biết như ta, coi ta là sự sỉ nhục của bà, bây giờ sự sỉ nhục này lại dám lôi kéo Kha Liên Ngọc lăn lộn trong bùn càng làm cho bà tức giận không kiềm chế được.
Vì thế mặc dù Kha Liên Ngọc nhiều lần giải thích, Kha phu nhân vẫn khư khư cố chấp, nhốt ta vào phòng củi.
03.
Đêm đến, ta nghe thấy bên ngoài phòng củi truyền đến tiếng sột soạt, còn tưởng tướng phủ có tr//ộm, đang vui sướng khi người gặp họa bỗng nhiên phát hiện dưới ánh trăng hiện lên bóng của một cái đầu.
Nhìn chăm chú một hồi, thì ra là Kha Liên Ngọc.
Sức lực nàng yếu ớt, cố trốn tránh mọi người ôm theo một cái chăn, kiễng chân lên cố sức nhét nó từ cửa sổ vào bên trong, mồ hôi trên trán ướt sũng.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, giống như trân châu.
Thấy ta còn tươi rói, mắt Kha Liên Ngọc sáng lên: “Tố Tố…”
Nàng hạ giọng: “Mau tới lấy chăn đi!”
Ta nhìn nàng nhét xong chăn lại cầm một hộp đồ ăn, dùng dây kéo lên chậm rãi đặt xuống, ngửi thấy mùi giò heo.
Đại khái là sợ ta hiểu lầm nàng dùng giò heo để làm nhục bối cảnh dân dã của ta, Kha Liên Ngọc hình như có chút ngượng ngùng bổ sung: “Bánh ngọt dễ đói.”
Ta có chút vui vẻ.
Cũng không biết nàng tiên Kha Liên Ngọc trong mắt người ngoài dựa vào uống sương sớm mà sống làm sao có thể mở miệng gọi một cái giò heo đầy dầu mỡ, lại giấu đi thật kỹ, cách mấy canh giờ vẫn còn nóng hổi đưa đến chỗ ta.
Nghiêm túc nhìn Kha Liên Ngọc tóc mai rối bời, ta mở miệng: “Cám ơn tỷ tỷ.”
Tỷ tỷ Kha Liên Ngọc, ta thừa nhận rồi.
Kha Liên Ngọc không nhận ra sự trịnh trọng của ta, chỉ nhìn trái nhìn phải sợ bị người ta nhìn thấy, sau đó nhỏ giọng nói với ta: “Mẫu thân nói muốn nhốt muội một đêm, sáng mai trời sáng ta sẽ đến lấy chăn, muội đừng để bị lạnh.”
Đầu của nàng biến mất khỏi cửa sổ.
Ta cách tường nghe thấy tiếng rên rỉ, hình như nàng giẫm vào khoảng không.
Sau đó lại không phát ra tiếng gì nữa, run rẩy đi về phía xa.
Ta luyện đao trên núi tuyết hơn mười năm, phòng củi tướng phủ đối với Kha Liên Ngọc là nơi đáng sợ có thể khiến người ta bị phong hàn, nhưng đối với ta mà nói thực ra cũng không tệ đến thế.
Có chăn đệm và giò heo do Kha Liên Ngọc ôm tới, cũng được coi là hưởng thụ.
Dù sao, sư phụ có thể làm ra việc cưỡng ép ôm đích nữ tướng phủ đi luyện võ căn bản không phải nhân vật lương thiện gì.
Bà ấy vừa chính vừa tà, không quan tâm rất nhiều chuyện, cũng tuyệt đối không cho phép thiên tài bị thế đời phí hoài thời gian, để minh châu lưu lạc thành bùn nát.
Bà ấy từng vừa giẫm lên cơ thể gần như vỡ nát của ta vào trong tuyết, vừa vô cảm nói: “Sương gió trên núi tuyết có thể làm cho linh hồn ngươi cứng cỏi, sương gió của thế tục chỉ có thể làm cho khuôn mặt ngươi dữ tợn.”
Vốn dĩ ta cũng không hiểu ý của bà ấy lắm, khóc lóc dùng bàn tay nứt nẻ chảy m//áu nhặt đao của mình lên.
Hôm nay xuống núi thấy nữ tử dưới chân núi đáng thương bị lắm trói buộc, ít nhiều cũng hiểu được.
Nếu như ta không bị mang đi, nếu như ta là “Liên Ngọc” được nâng niu, bó chân, học nữ hồng của tướng phủ, ta sẽ đ//iên mất.
Hoặc là bị “hiếu thuận”, “thùy mị” ăn mòn, chỉ còn lại một túi da trắng hơn cả tuyết bởi vì lâu ngày không thấy ánh sáng, trống rỗng không có tinh thần.
Ta không nhịn được rùng mình một cái.
Kha Liên Ngọc rất tốt vô cùng tốt, nàng gần như thích ứng với thế đạo này một cách hoàn hảo, không cảm thấy một chút đau khổ, xem ra ta vẫn kém hơn nàng.
Nhưng ta sợ có một ngày nàng cũng bị thế đạo này ăn thịt mất.
Thề trước giò heo, từ nay về sau dù là núi đao biển lửa hay là gió rét c//ắt da, sương lạnh buốt x//ương, nàng không bỏ ta, ta sẽ không bỏ nàng.
Sau đó nuốt giò heo vào bụng, dầu mỡ thơm ngọt, khớp xương giòn tan, ngủ ngon lành trong chăn có mùi thơm ngát.
Có một người tỷ tỷ thật tốt.
Mà vị cửu ngũ chí tôn ta không quen biết ở trong hoàng cung kia nhận được một bức thư, bỗng nhiên cảm hứng thú, nhíu mày.
“Sư muội, xuống núi?”
Sau đó hắn ho khan dữ dội, ho ra m//áu tươi bắn tung tóe ở trên giấy, nhuộm hai chữ “Kha Tố” thành màu đỏ sẫm.
Lại giống như là tô điểm thêm một cánh hoa trên giấy.
Hoàng đế mang theo niềm vui sướng nhỏ bé giống như con nít gặp được món đồ chơi mới, đặt tờ giấy dính m//áu của mình lên trên ngọn nến, ngọn lửa uốn lượn lên trên theo nét chữ, liếm láp đầu ngón tay lạnh như băng của vị đế vương trẻ tuổi.