Kha Tố - Chương 10: Ngoại Truyện - Doanh Uyên
Trước khi gặp Kha Tố, Doanh Uyên vốn định giet sư muội chưa từng gặp mặt này.
Thực ra cũng không có lý do gì khác, chỉ là tò mò dạng nữ tử nào mới có thể được nữ nhân kia gọi là sự tồn tại có thiên phú hơn mình.
Nếu như nàng chỉ là hữu danh vô thực, chet thì chet thôi.
Chỉ là Kha Tố đúng như lời nữ nhân kia nói tư chất tuyệt thế, mà thứ còn chói mắt hơn cả tư chất của nàng chính là con người nàng.
Mặc dù Doanh Uyên là thiên tử, cuối cùng cũng bị danh lợi trói buộc trong vòng tròn thế tục, cầu cũng không được, bỏ cũng không xong.
Nhưng mà nàng giống như là chim bay tự do, rong ruổi ở phía chân trời, thỉnh thoảng bị nhân gian phồn hoa hấp dẫn dừng ở đầu cành nhìn trái nhìn phải, sau đó vỗ cánh bay đi xa, bay tới núi tuyết không chút dấu vết.
Khứu giác nhạy bén như động vật nhỏ không làm tổn hại đến sự đáng yêu của nàng.
Doanh Uyên từ muốn giet nàng đến muốn yên lặng nhìn nàng, chuyển biến chỉ trong nháy mắt.
“Sư muội, lần đầu gặp mặt.”
“Ta là Doanh Uyên.”
Sau đó hắn từng nghĩ tới, tại sao phải gọi nàng là sư muội? Chẳng lẽ quan hệ của bọn họ chỉ có thể dừng lại ở sư huynh muội sao? Đáp án là, không sai, nữ tử như vậy sẽ không thuộc về bất cứ kẻ nào.
Mà chính mình là sư huynh của nàng, người hiểu rõ nàng nhất, cho dù có ngàn vạn nỗi lòng không thể nói, cũng chỉ có thể lựa chọn buông tay.
Cũng chỉ có thể lựa chọn buông tay.
Có lẽ sau vô số ngày đêm, hắn đều sẽ hối hận vì quyết định này, hối hận sao lại không bắt chú chim kia rơi xuống nơi khói bụi nhưng vẫn khát khao vỗ cánh bay lên rồi nâng ở trong lòng bàn tay, khiến nàng nhảy múa vì mình.
Nhưng đó sẽ là chuyện rất lâu sau này.
Trước khi bản thân hối hận, hãy để cho nàng nhớ kỹ nàng có một vị sư huynh vĩnh viễn ở cách đó không xa, có lẽ ngày nào đó chú chim mệt mỏi rồi sẽ muốn nghỉ chân ở đầu cành.
Hoặc có lẽ ở phương trời xa xôi, bay lượn phía chân trời, mơ hồ nhớ tới từng có một người tiễn nàng một đoạn đường.
Chỉ là hắn không cam lòng thử một lần, rồi lại một lần nữa.
Hắn nói: Dù là là tai họa lớn thế nào, huynh vẫn sẽ bảo vệ muội không lo.
Hắn nói: Vậy, cô nương có bảy cái tên này, sau này ta sẽ gọi muội như thế nào? Lại bị … uyển chuyển từ chối.
Ngày thứ hai sau khi ý thức được nàng thật sự đã rời đi, Doanh Uyên bỗng nhiên phát hiện, thì ra cái gọi là “thật lâu sau” kia đã bất ngờ đến một cách không kịp phòng bị.
Chẳng biết từ lúc nào rừng mai đã nở thành mười dặm mây đỏ, giống như đang chờ ai tới khiến cho mây khói mộng ảo rơi vào nơi trần thế, hóa thành một trận mưa đỏ.
Loang lổ như nước mắt, nhưng lại càng giống như m//áu hơn.
[HẾT]