Kết Thúc Để Bắt Đầu - Chương 2
4.
“Đừng cùng anh cáu kỉnh, chúng ta hãy cùng nhau sống tốt.”
Đây là những lời cuối cùng của Chu Thành nói với tôi trước khi tôi được đưa vào phòng phẫu thuật.
Khi thuốc mê được tiêm vào cơ thể, những gì hiện lên trong đầu tôi là cảnh tượng anh ta khẩn trương bảo vệ Lý Tuyết Mai.
Yêu hay không yêu thực sự rất rõ ràng.
Lý Tuyết Mai lông tóc không thương, cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trí của Chu Thành.
Còn việc tôi máu chảy đầm đìa, chỉ đổi lại có một câu “Đừng cáu kỉnh”
Tôi yếu ớt câu môi, cũng tốt, đoạn hôn nhân lạnh nhạt này tôi đã sớm chán ngấy rồi.
Thuốc mê có hiệu lực, tôi hoàn toàn bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, liền nghe được có người đang nói chuyện.
“Con và Lý Tuyết Mai sao lại dính líu đến nhau rồi? Cô ta không phải đã gả cho người ta rồi ư?”
“Đã ly hôn rồi.”
“Vậy hai đứa cũng nên bảo trì khoảng cách, con lập tức đuổi việc cô ta, sau này cũng không được phép gặp mặt cô ta nữa!”.
“Năm xưa nếu không phải mẹ phản đối, cô ấy cũng sẽ không gả cho một kẻ cặn bã, đây là con nợ cô ấy.”
“Con giữ cô ta bên mình, mỗi ngày cùng nhau ra vào, con muốn mặt mũi của Tịnh Đồng để ở đâu?
“Con trước giờ chưa từng đối xử tệ cô ấy…”
Đúng, anh ta trước giờ chưa từng đối xử tệ với tôi.
Chỉ là không yêu tôi mà thôi.
Nếu Lý Tuyết Mai không trở lại Hải Thành, có lẽ chúng tôi có thể liền sống như vậy đến hết đời.
Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn kịp thời ngăn chặn tổn thất.
“Mẹ!”
“Tịnh Đồng, con tỉnh rồi!”
Mẹ chồng bước nhanh đến giường bệnh, thay tôi vén lại tóc.
“Mẹ biết con chịu ủy khuất, con cố gắng dưỡng thương thật tốt, còn tiểu tam tiểu tứ thì mẹ sẽ thay con giải quyết.”
Chu Thành vẻ mặt khó coi nói: “Tuyết Mai không phải tiểu tam tiểu tứ, mẹ đừng nói chuyện khó nghe như vậy!”.
“Cô ta rõ ràng biết con đã kết hôn, lại còn cùng con vương vấn không đứt, mẹ oan uổng cô ta chỗ nào?”.
Ngực mẹ chồng phập phần mấy lần, trừng mắt nhìn Chu Thành: “Con cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”.
Bởi vì Chu Thành bảo vệ Lý Tuyết Mai, tôi vốn dĩ lúc đầu vẫn khá buồn, hiện tại lại nhịn không được cười ra tiếng.
Ở nhà họ Chu hai năm, mẹ chồng yêu thương tôi như con ruột.
Tôi không phải là không có nhận được gì cả.
“Em cười cái gì?”.
Giọng điệu Chu Thành không được tự nhiên nói: “Đừng bởi vì có người chống lưng cho em, em liền có thể muốn làm gì thì làm!”.
“Tên nhóc ngươi không biết nói chuyện thì im miệng lại!”.
Mẹ chồng sức khỏe kém, không thể xúc động.
Tôi nắm tay mẹ chồng nói: “Mẹ ơi, con không sao.”
Mẹ chồng trong mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Đau thì cứ nói ra, ở trước mặt người nhà, con không cần phải giả vờ mạnh mẽ!”
Khi bạn buồn điều bạn sợ hãi nhất chính là sự an ủi của người khác.
Nước mắt cứ như vậy bỗng nhiên rơi xuống.
“Mẹ, con muốn ly hôn với Chu Thành.”
5.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nói ra những lời này tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình, không cần phải giấu giếm người lớn.
“Tịnh Đồng, hôn nhân không phải trò đùa của trẻ con.”
“Chính vì đây không phải là trò trẻ con nên mới phải ngăn chặn tổn thất kịp thời.”
Trong trái tim của Chu Thành, Lý Tuyết Mai là người đặc biệt.
Anh ta có thể giúp Lý Tuyết Mai lần thứ nhất, liền có thể giúp cô ta lần hai.
Tôi không chấp nhận nổi kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của mình.
“Tôi hiện tại còn trẻ, hơn nữa cũng chưa có con, ly hôn đối với tôi cũng không có ảnh hưởng”.
Chu Thành tựa hồ là bị tức giận làm cho bật cười, nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt như lửa đốt, muốn đốt cháy tôi.
“Anh sẽ không ly hôn.”
Tôi nhìn anh ta nói: “Được, vậy anh khai trừ Lý Tuyết Mai, để tôi nhìn thấy thành ý của anh.”
Chu Thành sắc mặt âm trầm không nói gì.
Tôi nghĩ: DU TỊNH ĐỒNG, mày còn đang mong đợi điều gì?
Trong lòng Chu Thành, Lý Tuyết Mai quan trọng hơn cuộc hôn nhân này rất nhiều.
Bằng không vì sao anh ta lại không sợ hai chữ ly hôn này?
“Hoặc là ly hôn, hoặc là anh cùng Lý Tuyết Mai cắt đứt, không có lựa chọn thứ ba.”
“Rời xa anh, em còn có thể tìm được loại đàn ông tốt nào?”.
“Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Chu Thành bực bội bước hai bước: “Thật sự muốn ly hôn sao?”
Trái tim tôi chìm xuống đáy, lạnh lùng nhìn Chu Thành: “Thực sự không muốn Lý Tuyết Mai rời đi?”
“Được, em đừng hối hận!”.
6.
Chu Thành rời khỏi phòng bệnh với vẻ mặt lạnh lùng.
Mẹ chồng thay anh ta nói rất nhiều lời hay ý đẹp, nhưng quyết tâm ly hôn của tôi không hề bị lay chuyển.
Tôi không muốn nghe người khác nói gì, tôi chỉ muốn xem Chu Thành làm như thế nào.
Anh ta nhất quyết muốn giữ Lý Tuyết Mai ở bên cạnh, điều này đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi.
Tôi vốn tưởng rằng Chu Thành sẽ một đi không trở lại, lại không ngờ rằng anh ta lại bị người đánh phải nhập viện.
Nghe nói anh ta đứng ra bênh vực một người bạn liền bị người thân của người ta đánh.
Có thể khiến anh ta làm đến bước này, ngoại trừ Lý Tuyết Mai thì còn có thể là ai?
Bác sĩ đến tìm tôi muốn tôi trước tiên ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Tôi nhìn chiếc váy ở trước cửa phòng bệnh, chiếc váy chấm bi đỏ hiện tại đang là phong cách được ưa chuộng nhất ở Hồng Kông.
Hóa ra là anh ta đi gặp Lý Tuyết Mai.
“Bà Chu, chồng bà còn đang chờ ở phòng phẫu thuật, bà nhanh chóng ký đi.”
Tôi hỏi bác sĩ: “Anh ta sẽ chết chứ?”
“Ông Chu chỉ bị gãy hai xương sườn, sẽ không chết.”
“Thật đáng tiếc.”
Vừa dứt lời, Lý Tuyết Mai liền lao vào, phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm.
“DU TỊNH ĐỒNG, A Thành đã cưới cô rồi, cô còn muốn gì nữa? Sao lại muốn trù A Thành chết đi?”.
“Cô đang đau lòng cho chồng tôi à?”.
“Có người làm vợ như cô sao? Anh ấy đều trọng thương rồi, cô một câu quan tâm đều không có.”
“Sao cô không làm vợ của anh ta đi? Là không muốn à?”.
Phần lớn sự kiêu ngạo của Lý Tuyết Mai đã biến mất.
“A Thành là một người đàn ông tốt.”
“Không đến lượt cô đánh giá chồng của người khác tốt hay xấu, muốn dính líu đến cũng nên chú ý đến cách ăn uống của mình.”
Chu Thành đứng ở cửa phòng bệnh: “DU TỊNH ĐỒNG, em đừng quá đáng.”
“Rầm!”
Chiếc cốc rơi xuống đất.
Những cảm xúc căng thẳng cuối cùng cũng có lối thoát, tôi trừng mắt nhìn Chu Thành: “Đem người của anh cút cho tôi!”.
Chu Thành có lẽ bị phản ứng của tôi làm cho sợ hãi, nhìn anh ta có vẻ bối rối không biết làm gì.
Bác sĩ lớn tiếng nói: “Bệnh nhân không nên xúc động, nếu như để vết thương hở miệng ra sẽ rất không tốt.”
Tôi cái gì cũng không nghe vào, chỉ muốn cặp đôi uyên ương khổ mệnh này mau chóng rời đi, đừng ở trước mặt tôi khiến người ta chán ghét.
“Cút đi!”
Lại một chiếc cốc thủy tinh nữa bị vỡ.
Chu Thành an ủi tôi: “Bọn anh hiện tại liền đi, em đừng kích động, cẩn thận miệng vết thương!”.
“Sao anh không đi chết đi!”.
Khi Chu Thành phớt lờ tôi, tôi cũng không có gục ngã.
Nhưng sự thiên vị của anh ta dành cho Lý Tuyết Mai, khiến tôi nhớ đến gia đình cũ của mình.
Bố tôi một lòng một dạ với mẹ kế, bọn họ không cho tôi đi học, không cho tôi tiền sinh hoạt phí…
Ngay cả khi kỳ thi tuyển sinh đại học khiến tôi đau bụng, bố tôi vẫn nói rằng đó là do sức khỏe của tôi không tốt.
Tôi là người, tôi cũng sẽ đau.
Tôi không muốn bị người khác bỏ rơi hết lần này đến lần khác.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, nhưng tôi vẫn nhìn thấy Chu Thành đang nắm lấy tay Lý Tuyết Mai.
7.
Chu Thành tự mình ký giấy đồng ý phẫu thuật, ca phẫu thuật kết thúc, anh ta được sắp xếp vào phòng đơn bên cạnh.
Mẹ chồng bị anh ta làm cho tức giận đến mức phát bệnh, phải nghỉ ngơi ở nhà.
Bên này tôi có y tá chăm sóc, bên kia của anh ta thì có Lý Tuyết Mai phụ trách.
Trong bóng tối, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có người bước nhỏ bước chân tới.
Tôi biết đó là Chu Thành, không có mở mắt nhìn anh ta.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Ngoại trừ ly hôn, tôi với anh chẳng có gì để nói cả.”
“Anh không thể không quản Tuyết Mai, bố mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ, nếu như anh không giúp cô ấy, với tình hình hiện tại, không lâu nữa cô ấy sẽ phải sớm tái hôn.”
Tôi mở mắt ra, nhìn về Chu Thành:
“Khổ nạn của cô ta là do tôi tạo thành ư?”
Chu Thành mím môi nói: “Anh còn cho rằng em hiểu chuyện, dù sao em ở nhà mẹ cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.”
“Vậy nên anh nhìn thấy tôi đáng thương, nên mới cùng tôi kết hôn?”
Chu Thành không nói gì.
Lúc này tôi cũng cảm thấy mình thật đáng thương.
Hôn nhân từ trước tới giờ cũng không phải là từ thiện, trên đời có rất nhiều kẻ đáng thương, chẳng lẽ anh ta đều muốn dùng phương thức này để giải cứu họ ư?.
Nghĩ nghĩ như vậy, tôi đột nhiên cười ra tiếng.
Nếu không có tôi, Chu Thành chắc sẽ cưới Lý Tuyết Mai ư?
Cô ta đáng thương như vậy.
Lại còn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của Chu Thành.
Chu Thành làm sao có thể không cưới cô ta?
Tôi ấn ấn khóe mắt nói: “Chúng ta ly hôn, dù dù anh muốn giúp Lý Tuyết Mai như thế nào cũng sẽ không có ai can thiệp vào, nếu như anh cảm thấy tôi đáng thương, vậy thì phân chia thêm cho tôi tài sản.”
“Anh đã nói là sẽ không ly hôn.”
“Anh nói thì có ích gì?”.
Anh ta không đồng ý ly hôn, lại muốn vướng mắc với Lý Tuyết Mai, sao anh ta lại có thể ức hiếp người khác như vậy được?.