Kết Thúc Để Bắt Đầu - Chương 1
1.
Chu Thành là một mầm giống kiếm tiền rất giỏi.
Những năm 1980 liền xuống biển làm ăn kinh doanh, chỉ trong hai năm chúng tôi đã sở hữu được một chiếc ô tô nhỏ, còn chuyển đến một căn nhà vườn.
Một tháng trước anh ta đến Thâm Thành bàn chuyện làm ăn, hôm nay là ngày quay trở về Hải Thành.
Anh ta không để tôi đến đón, nhưng tôi vẫn đợi ở lối ra của ga xe lửa.
Trong đám đông vội vã, tôi vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Thành.
Anh ta lớn lên cao to đẹp trai, tỏa sáng giữa đám đông.
“Chu……”
Tôi vẫy vẫy tay, nụ cười trên mặt chưa kịp nở rộ, liền nhìn thấy Chu Thành nghiêng người, cẩn thận bảo vệ người phụ nữ trẻ bước ra khỏi ga xe lửa.
Người phụ nữ đó tôi nhận ra, chính là mối tình đầu của Chu Thành, Lý Tuyết Mai.
Bởi vì nhà họ Chu cầm gậy đánh uyên ương, nên bảy năm trước họ đã chia tay.
Hai năm trước Chu Thành liền cưới tôi.
Anh ta đối với tôi không nóng không lạnh, tôi cho rằng bản thân anh ta từ khi sinh ra không thích cười.
Rốt cuộc thì anh ta đối với tôi ra tay rất hào phóng.
Khi mới kết hôn, anh ta vẫn chưa kiếm được tiền, nhưng lại nguyện ý mua cho tôi một chiếc xe đạp cùng với đồng hồ.
Hai năm này, anh ta lo toan mọi chi tiêu trong nhà, mỗi tháng đều cho tôi 2000 tệ tiền tiêu vặt.
Trước khi kết hôn với Chu Thành, tôi làm việc trong một nhà máy, lương chỉ có 20 nhân dân tệ.
Sau khi gả cho Chu Thành, tôi làm việc ở một nhà máy, lương chỉ có 20 tệ.
Nhìn đường cong khóe miệng Chu Thành cười như ánh mặt trời, hóa ra anh ta có thể cười, chỉ là đối tượng lại không phải là tôi.
Mặt mũi là tự bản thân mình cho, tôi không có biện pháp nào nhắm mắt làm ngơ, càng không có biện pháp nuốt xuống cơn giận này.
Ngay lúc đi ngang qua nhau, tôi móc lấy cánh tay của Chu Thành.
“Em chờ anh rất lâu rồi, sao bây giờ anh mới ra?”.
Nhìn thấy tôi, Chu Thành nhất thời kinh ngạc.
Anh ta đứng trước mặt Lý Tuyết Mai, khóe mắt lông mày có chút khẩn trương:
“Sao em lại đến đây?”.
Tôi hỏi lại: “Không đến được à?”
“Có chuyện gì thì về nhà lại nói.”
Tôi kéo lấy cánh tay anh ta mỉm cười: “Được nha, về nhà thôi.”
Liếc mắt, tôi nhìn thấy Lý Tuyết Mai đang mím môi, đưa tay ra muốn kéo Chu Thành, cuối cùng lại thu hồi tay lại.
Không chỉ có tôi, Chu Thành cũng chú ý tới động tác của Lý Tuyết Mai.
Anh ta gạt tay tôi ra rồi nói: “Em về trước đi, anh đưa Tuyết Mai về nhà.”
“Các người từng yêu đương, không thích hợp đi lại quá thân thiết.”
Chu Thành nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em nghi ngờ anh?”.
“Đúng vậy, hành vi của anh khiến em rất không yên tâm, hoặc là anh cùng em về nhà, hoặc là em với anh cùng đưa người về.”
Tôi không muốn truy cứu vì sao họ sẽ ở bên nhau, chỉ muốn Chu Thành bày tỏ ra quan điểm của mình.
“Đừng vô cớ gây rối nữa.”
Ngữ khí của Chu Thành chứa đựng chút cảnh cáo.
“A Thành, bằng không thì để em tự mình về thôi, anh sắp xếp công việc cho em, lại còn đưa em ra ngoài trải nghiệm, nếu như hại vợ chồng hai người cãi nhau, thì đó là do em không đúng rồi.”
Lúc này tôi mới biết Chu Thành đã đem Lý Tuyết Mai vào công ty.
Lòng tôi nặng trĩu, có chút thở không nổi.
Chu Thành đây là có ý gì?
Muốn cùng Lý Tuyết Mai nối lại tình xưa, hay là giống như những người khác, phát đạt rồi liền muốn bao dưỡng tình nhân?
“Đã biết là không đúng, vậy thì tránh xa Chu Thành ra một chút, được tiện nghi còn khoe mẽ là bản chất của người tình à?”.
Sắc mặt của Lý Tuyết Mai lập tức tái nhợt.
Ánh mắt của Chu Thành có vẻ giận: “Du Tịnh Đồng, đừng có làm mất mặt xấu hổ nữa, em xem bộ dạng của em hiện tại, cùng người đàn bà chanh chua có gì khác nhau?”.
2.
Người đàn bà chanh chua?
Mất mặt xấu hổ?
Cơn nóng từ trong lòng dâng trào ra ngoài, cuối cùng lan lên gò má, tôi có chút không biết bắt tay vào đâu.
Thái độ của Chu Thành đã rõ ràng rồi, việc giữ gìn mặt mũi cùng tài sản là cái tôi nên làm.
Về phần tiếp theo nên đi đường nào thì tôi không biết.
Mẹ tôi mất khi tôi mới 5 tuổi, chưa đầy ba tháng thì bố tôi tái hôn.
Chính mẹ của Chu Thành là người đã giúp tôi trả tiền học phí, để tôi thuận lợi học hết cấp ba.
Ngày thi tuyển sinh đại học, tôi uống một bát cháo ở nhà, liền đau bụng nguyên ngày, tôi đã thi không đậu.
Mẹ của Chu Thành muốn tôi học lại, nhưng năm đó bà bị bệnh nặng, trong nhà cần tiền, tôi không thể không biết xấu hổ mà nhận sự giúp đỡ của bà ấy được.
Thế là tôi vào nhà máy làm việc.
Sau đó nghe tin Chu Thành đang xem mắt, tôi liền chủ động đến tìm anh ta.
Thời điểm đó, tôi thật sự thích anh ta.
Tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng anh ta và Lý Tuyết Mai đã là quá khứ.
Cuối cùng liếc mắt nhìn Chu Thành lần cuối, bộ dạng của anh ta vẫn là vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Một cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng, đoạn hôn nhân tù đọng này, có còn cần thiết tồn tại nữa không?
Tôi nghĩ, tôi không thể lấy ân báo oán.
Nếu như Chu Thành không muốn ở bên tôi nữa, vậy thì tôi sẽ để anh ấy đi, xem như là báo đáp ân tình của nhà họ Chu dành cho tôi.
Tôi xoay người định rời đi, nhưng cổ tay lại bị Lý Tuyết Mai nắm lấy.
“Tôi và A Thành trong sạch, cô đừng tức giận với anh ấy.”
Tôi chế giễu nói: “A Thành? Thật là trong sạch.”
Tôi không muốn cùng bọn họ gây sự, nhưng Lý Tuyết Mai không chịu buông tay, cứ nhất quyết muốn xin lỗi tôi.
Trong đám người đột nhiên phát ra tiếng kinh hô.
“Bắt lấy tên trộm!”
“Đừng để hắn thoát!”
Một người đàn ông mặc đồ đen chạy về phía này, trên tay cầm một con dao mang theo sáng sắc nhọn.
Ánh mắt giao nhau, anh ta nhìn tôi chằm chằm.
Cơn ớn lạnh lan từ lòng bàn chân đến toàn thân, trong lúc choáng váng, người đàn ông đó lao về phía trước.
Vào thời khắc quan trọng, Chu Thành đã bảo hộ Lý Tuyết Mai.
3.
Tôi đã bị cướp bắt.
Con dao sắc lạnh để ở trên động mạch chủ của tôi, cổ bị siết chặt, tôi không có cơ hội thoát ra.
Trong tầm mắt, Chu Thành ôm lấy vai của Lý Tuyết Mai, đang hỏi cô ta có bị thương ở đâu không.
Sợi dây trong tim đột nhiên đứt đoạn.
Chu Thành không yêu tôi.
Cũng không quan tâm đến sự sống chết của tôi.
Một người chồng như vậy, giữ lại có ích gì!
Chu Thành cuối cùng cũng nhớ tới tôi.
Anh ta quay đầu lại, sau khi nhìn thấy tôi bị tên cướp bắt liền sững sờ một chút.
“Hắn ta chạy không thoát được, em đừng khẩn trương.”
Lời nói của Chu Thành đã kích thích tên cướp, hắn ta ở bên tai tôi gầm lên:
“Tao chỉ trộm có vài đồng tiền, các ngươi vì sao phải truy đuổi tao không buông!”.
“Tất cả tránh ra cho tao! Nếu không tao giết cô ta!”.
Tên cướp bị kích động, con dao liền cứa vào cổ tôi, gây ra một cơn đau nhói.
Tôi không muốn chết.
Năm nay tôi mới hai mươi hai tuổi, vẫn còn những năm tháng tươi đẹp phía trước.
Không thể đem hy vọng đặt vào người Chu Thành, tôi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.
“Anh trước tiên bình tĩnh lại, tôi sẽ phối hợp cùng anh rời khỏi đây!”.
“Thật không?”.
“Thật!”.
Có lẽ do tôi biết điều, tên cướp không có gầm rú lên nữa.
Tôi bị hắn ta kéo đi, rút lui về hướng có ít người.
Chu Thành theo sát phía sau.
Tên cướp rõ là vội vàng muốn bỏ chạy, nhưng lại bị hành động của Chu Thành chọc giận:
“Lại còn đi theo, tao liền một đao giết chết cô ta!”.
Chu Thành cười lạnh nói: “Mày thử đâm một cái thử xem, đến lúc đó mày liền đợi vào ngồi dưới đáy nhà tù đi!”
Không biết từ ngữ nào đã kích thích tên cướp, phía dưới bụng truyền đến cơn đau nhói.
Tôi thực sự đã bị đâm rồi.
Mùi máu tràn ngập trong không khí, tên cướp hét lên: “Đây là mấy người chúng mày ép tao!”
“Tao chỉ muốn rời đi! Là các người không cho!”.
Tiếng la hét vang lên hết đợt này đến đợt khác, tôi không biết tên cướp bị khống chế như thế nào, tôi chỉ biết tôi rất đau.
Rõ ràng vết thương là ở bụng, nhưng tại sao đến cả lục phủ ngũ tạng đều đau đến như vậy?
Chu Thành ôm lấy tôi, muốn chạm vào vết thương của tôi, nhưng đã kịp thời rút tay lại.
Giọng anh ta run run: “Đừng sợ, bệnh viện liền ở gần đây.”
Tôi khó khăn nhếch môi: “Đừng có giả tình giả nghĩa nữa, chúng ta ly hôn đi!”.
“Anh không đồng ý.”
“Vậy anh đi chết đi!”.