Kết Hôn Cùng Nguyên Soái Omega Toàn Vũ Trụ - Chương 1
1.
Tôi tên là Nguyễn Nhuyễn.
Là một Alpha, cấp E.
Tức là Alpha thấp nhất…
Nhưng người vợ mà tôi cưới lại là Omega cấp S duy nhất trong một trăm năm qua.
Cũng là cấp S duy nhất.
“Ding dong.” Chuông cửa vang lên.
“Vợ về rồi!” Tôi vội chạy ra cửa.
Nửa tháng không gặp, nhớ quá.
Cửa từ bên ngoài mở ra, Nguyên soái bước vào.
Dáng vẻ lạnh lùng, trên quân phục còn vết máu, nhìn màu sắc là của bọn trùng tộc.
Tôi chu đáo giúp vợ cởi áo khoác.
Ân cần hỏi: “Vợ ơi, có bị thương không?”
Nguyên soái cúi đầu liếc nhìn tôi, không trả lời.
Như thể, tôi vừa nói một câu vô nghĩa.
Cũng đúng, ai có thể làm anh ấy bị thương chứ?
Alpha và Omega có phân cấp nghiêm ngặt, tương ứng với sức mạnh tinh thần.
Lần lượt là hạng S, A, B, C, D và E.
Kẻ có thể làm tổn thương hạng S, có lẽ vẫn chưa được sinh ra.
Hơn nữa thể chất của vợ tôi còn giống Alpha hơn cả Alpha.
Vai rộng eo thon chân dài, khỏe mạnh không bệnh tật, chiến đấu lại xuất sắc.
Tuy là Omega Nguyên soái, nhưng không một Alpha nào trong quân đội không phục anh ấy.
Tôi ân cần đỡ Nguyên soái.
“Vợ à, nước nóng đã chuẩn bị xong, nhiệt độ vừa phải.”
Chu toàn việc “Alpha lo việc nhà, Omega lo việc nước” đến mức hoàn hảo.
Anh ấy khen ngợi nhìn tôi, gật đầu.
“Tốt lắm.”
Rồi, đi vào phòng tắm.
Để tôi đứng ngoài cửa chờ đợi.
Trong thời đại khó khăn này, ai cũng thích tìm bạn đời mạnh mẽ, an tâm hơn.
Là một nữ Alpha yếu đuối, tôi cũng không ngoại lệ.
Có ai mạnh mẽ hơn Nguyên soái không? Không có!
Thêm vào đó là độ tương thích 99%, đúng là duyên trời định, với tôi còn có sức hấp dẫn chết người.
Nhớ lại ngày xưa, tôi đối với anh ấy quả thực là nhìn một lần đã mê, hai lần đã yêu, ba lần đã muốn cưới.
Tuy nói tôi là ếch ngồi đáy giếng ăn thịt thiên nga, nhưng tôi không biết xấu hổ.
Cứ ăn thôi.
Qua khe cửa, lờ mờ ngửi thấy mùi hormone.
Là mùi tuyết tùng lạnh nhạt.
Như một tín hiệu, tôi gõ cửa phòng tắm:
“Vợ thơm có cần khăn tắm không?”
(❁ᴗ͈ˬᴗ͈)◞
“Vào đi.”
…
2.
Ba giờ sau, ra khỏi phòng tắm.
Vị Nguyên soái lạnh lùng, trên mặt có chút ửng hồng.
Tôi cũng thay một bộ quần áo mới.
Hừm, người hiểu sẽ hiểu.
Mệt quá, cần bổ sung năng lượng.
Tôi đi đến bàn ăn, thức ăn vẫn còn nóng, mời vợ.
“Vợ ơi, lại ăn cơm nào.”
Tôi ăn ngấu nghiến, Nguyên soái nhai chậm rãi.
Duyên dáng ƪ(˘⌣˘)ʃ.
Sau bữa ăn, tôi “bịch bịch bịch” lấy ra một hộp quà từ ngăn kéo.
Đẩy đến trước mặt anh ấy.
“Là gì vậy?”
“Mở ra xem đi.” Tôi thúc giục.
Nguyên soái mở ra, bên trong là một bộ áo giáp mềm màu bạc, chất liệu mềm mại, mỏng nhẹ nhưng mật độ cực cao, súng laser cũng không xuyên qua được.
Tôi giải thích: “Đây là phiên bản nâng cấp, tăng cường độ mềm mại và khả năng phòng thủ, anh mặc lên sẽ vừa vặn hơn, an toàn hơn.”
Khóe miệng Nguyên soái nhếch lên, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
“Anh thích lắm.”
Sức chiến đấu của tôi quá yếu, Alpha hạng E thậm chí không đủ tư cách lên chiến trường.
Thường ngày ở nhà cũng không làm gì, chỉ loay hoay.
Ví dụ như một đống gối ôm hình gấu trong nhà, tôi tự tay may.
Còn có những robot giao hàng bay khắp nơi hiện nay, thế hệ đầu tiên là do tôi thiết kế.
Trong một trận chiến đơn độc chống lại đám đông, vợ không may bị súng laser bắn trúng ngực trái, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khiến tôi đau lòng.
Vì vậy tôi nghiên cứu chế tạo bộ áo giáp mềm này, độc nhất vô nhị trên thị trường, chỉ có một cái.
3
Cuộc chiến do Nguyên soát nhà tôi chỉ huy đã giành chiến thắng vang dội.
Hai ngày sau, anh ấy được yêu cầu đến Nhà Quốc hội để phát biểu và nhận huân chương.
Tôi cũng nhân cơ hội này đến thăm căn cứ quân sự.
Tôi muốn kiểm tra xem xe tăng của anh ấy có vấn đề gì không.
Trước khi chuyển nghề, tôi từng là kỹ sư sửa chữa xe tăng, nên cũng có chút kiến thức.
Đến căn cứ, tôi nhìn chiếc xe tăng uy dũng trước mắt.
Tôi kiểm tra kỹ lưỡng xem dây nào bị đứt, bộ phận nào cần bảo trì, chỗ nào có thể thiết kế tinh tế hơn.
Tôi ghi chép lại tất cả những điều cần lưu ý.
Một số linh kiện chỉ có thể được chế tạo từ vật liệu hiếm.
Tôi cần phải đi chợ vật liệu một chuyến.
Tôi lái xe đến một cửa hàng vật liệu lớn.
Đang ngồi xổm xem xét vật liệu, có người ném rau vào đầu tôi.
Tôi gạt rau ra, thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ về phía mình.
“Cô ta chính là vợ của Nguyên soái đó, trông giống hệt như trên truyền hình.”
“Xinh đẹp thế này, không giống một Alpha chút nào!”
“Chưa từng nghe nói có Alpha hạng E.”
“Nhìn cô ta yếu ớt thế, không trách Nguyên soái vẫn chưa có con.”
Một người bắt đầu, ném cọng rau vào người tôi, nói giọng chói tai: “Mau rời xa Nguyên soái đi!”
“Đúng vậy, ly hôn với Nguyên soái, để người khác thay thế!”
“Thay người! Thay người!”
…
Đám đông bỗng trở nên kích động.
May mà có vệ sĩ bảo vệ nên tôi không bị thương.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa chọn được vật liệu, đành phải quay về.
Trên đường về, tôi mở điện thoại, thấy một tin tức xuất hiện.
[Chấn động! Cặp đôi hoàn hảo 99% nhưng vô sinh, vợ Alpha của Nguyên soái bất lực!]
Tôi đọc tiếp, toàn bộ bài báo đều nói về khả năng sinh sản của tôi có vấn đề.
Nếu không thay thế tôi, sẽ làm chậm trễ cả đất nước.
Để làm bằng chứng thêm thuyết phục, họ còn đính kèm giấy khám sức khỏe cho thấy cơ quan sinh sản của Nguyên soái phát triển 100% bình thường.
Một blogger giải trí nhanh chóng đăng ảnh mặt tôi.
Họ còn phân tích tướng mạo của tôi, kết luận rằng tôi sinh ra đã mang tướng vô sinh.
4
Tôi buồn bã trở về dinh thự của Nguyên soái.
Nhẹ nhàng đẩy cửa.
Thấy Nguyên soái ngồi khoanh chân trên ghế sofa.
Gương mặt nghiêng đẹp không tì vết, lạnh lùng uy nghiêm và quý phái, khó với tới.
Đây là khí chất được nuôi dưỡng từ giới quý tộc, khác hẳn với tôi – người lớn lên tự nhiên.
Tôi chợt cảm thấy tự ti.
Bỗng nhiên nhớ đến một bình luận: “Nguyên soái có lựa chọn tốt hơn.”
Nguyên soái nhận ra tôi, nhìn về phía tôi.
Anh hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Tôi tiến lại gần, đưa điện thoại cho anh xem.
Trên đó là tin tức [Chấn động! Cặp đôi hoàn hảo 99% nhưng vô sinh, vợ Alpha của Nguyên soái bất lực!]
Anh xem xong, ánh mắt trở nên nguy hiểm, dùng tay nghiền nát chiếc điện thoại.
Tiếng răng rắc vang lên khiến tôi giật mình.
Tôi ngập ngừng nói: “Hay là… chúng ta ly hôn ddi?”
Anh lạnh lùng nhìn lên:
“Tối nay chúng ta sẽ thử thêm một lần nữa.”
5
Sáng sớm hôm sau, tôi xoa xoa thắt lưng, uống một ngụm lớn nước kỷ tử.
Đâu phải chỉ thêm một lần?
Rõ ràng là lần này đến lần khác.
Nguyên soái bình thản thức dậy, tinh thần phấn chấn.
Nhìn lại tôi, quầng thâm dưới mắt, nằm bẹp trên giường, ủ rũ.
Tôi mắt lờ đờ, ngấn lệ.
Tội nghiệp nói: “Chúng ta không thể thiếu tiết chế như vậy được, em thực sự không còn sức nữa.”
Nguyên soái cúi đầu liếc nhìn tôi, khẽ mở môi mỏng:
“Vô dụng.”
Ôi trời!
Đừng nói vậy về tôi.
Tôi là Alpha, tôi cũng cần thể diện chứ?
Tôi lăn lộn trên giường để phản đối.
Anh lại nói: “Dậy đi, từ hôm nay, em sẽ đi cùng anh đến căn cứ thứ hai. Trong một tháng anh đi vắng, em có luyện tập không? Sao thể lực lại kém hơn trước?”
Tôi sửng sốt, ngừng lăn lộn.
“Hả?”
Tôi vốn không thích vận động.
Có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi.
Tôi đã nghiên cứu “lười” đến mức tột cùng.
Tôi đã kiên trì suốt một năm rồi.
Giờ anh muốn bắt tôi tập thể dục sao?
Tôi chui đầu vào chăn, quyết tâm hòa làm một với cái giường.
Nguyên soái khẽ “hừ” một tiếng, tiến lên kéo tôi ra.
“Cứu mạng! Giết người!”
Tôi phản kháng, tôi không chịu.
Cuối cùng vẫn bị lôi ra, ngoan ngoãn lên xe.
6
Thực ra, tôi khá vui khi anh ấy đưa tôi ra ngoài.
Sau buổi tối hôm qua, tôi cũng hiểu phần nào ý định của Nguyên soái.
Anh ấy chẳng phải muốn có một đứa con với tôi sao?
Mặc dù tôi vẫn bị cộng đồng mạng chỉ trích.
Điều đó thực sự ảnh hưởng đến tâm trạng, khiến tôi có chút chán nản.
Nhưng nhờ sự kiên định của anh ấy, tâm trạng u ám của tôi đã dịu đi nhiều.
Cho đến khi anh ấy đưa tôi đến sân tập lớn của trụ sở thứ hai.
Bầu không khí u ám lại một lần nữa bao trùm lấy tôi.
ヽ(`Д´)ノ
Chỉ thấy Nguyên soái chỉ vào sân tập.
“Hai mươi vòng, một giờ sau tôi sẽ kiểm tra.”
Giọng nói 37°C của anh ấy, nói những lời lạnh lẽo dưới 0°C.
Lạnh đến mức khiến tim tôi cóng.
Sau đó, anh ấy gọi một binh sĩ đến, bảo anh ta giám sát tôi chạy đủ hai mươi vòng.
Hai mươi vòng, tôi muốn chết mất.
Trời muốn hại tôi.
Sau khi Nguyên soái rời đi, dưới sự thúc giục của người lính, tôi bắt đầu chạy.
Chạy xong vòng đầu tiên, mệt.
Chạy xong vòng thứ hai, mệt chết.
Chạy xong vòng thứ ba, anh lính bị đau bụng chạy đi vệ sinh!
Anh ta bụm bụng nói: “Cứ chạy tiếp, đừng dừng lại.”
“Được.”
Tôi ngoan ngoãn tiếp tục chạy, không dừng lại một giây… rồi chuồn mất.
Cái sân tập chết tiệt này, ai muốn ở lại thì ở.
Tối qua đã mệt rồi, chạy nữa là tôi đi đời.
Tôi quen thuộc với trụ sở chính, nhưng ở trụ sở thứ hai này, tôi chẳng biết đường xá gì cả.
Đi lang thang một hồi, tôi đến được phòng kỹ thuật.
Từ xa đã nghe thấy, một kỹ sư đang mắng nhiếc nhân viên kỹ thuật.
“Anh sửa kiểu gì vậy? Chân robot đã ổn rồi, nhưng giờ hai cánh tay lại không linh hoạt nữa, làm sao chúng tôi có thể làm việc hiệu quả nhất đây?”
Nhân viên kỹ thuật vốn luôn được mọi người nể trọng.
Hiếm khi có ai dám to tiếng với họ như vậy.
Lúc này nhân viên kỹ thuật bực bội nói:
“Không có vật liệu tốt, tôi cũng chẳng làm gì được. Đợi các anh tìm được vật liệu cao cấp hẵng nói. Không hài lòng thì tìm người khác đi.”
Người kỹ sư tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, nhưng cũng chỉ có thể nuốt giận.
Dù sao thì thứ duy nhất mà các kỹ sư có thể dựa vào – robot, chỉ có nhân viên kỹ thuật mới có thể sửa chữa được.
“Không có vật liệu kém, chỉ có kỹ thuật kém thôi.”
Nói xong, tôi từ từ tiến lại gần.
Người kỹ sư ngạc nhiên: “Cô là ai?”
“Tôi có thể kiểm tra một chút được không?”
Người kỹ sư do dự vài giây, rồi đưa robot cho tôi.
Nhân viên kỹ thuật đứng một bên châm chọc:
“Tôi là kỹ thuật viên hạng A mà còn sửa không được, cô có thể sao? Khuyên cô đừng có mà múa rìu qua mắt thợ, nếu làm hỏng thì cô không đền nổi đâu.”
Tôi mặc kệ anh ta, tập trung kiểm tra robot.
Trước đây, tôi từng làm việc tại xưởng sửa chữa robot, những vấn đề như thế này đối với tôi quá đơn giản, chỉ cần nhìn qua là biết ngay lõi động lực bị lỏng, một lỗi rất nhỏ.
Tôi cầm công cụ “cạch cạch” sửa vài cái, xong việc.
Chưa đầy một phút.
“Xong rồi à?” Người kỹ sư nhìn tôi.
Theo hiệu của tôi, anh ta vào trong robot, vung vẩy vài cái.
Anh ta phấn khích nói: “Ổn rồi, ổn rồi, không có vấn đề gì cả. Còn mượt hơn cả lúc mới hoàn thiện.”
Người kỹ sư nhảy xuống, giơ tay chặn tôi lại.
“Đừng đi, tôi đã gọi thêm vài anh em nữa đến, cô giúp thêm được không?”
Chẳng mấy chốc, phòng kỹ thuật bị các kỹ sư chiếm đóng, họ lần lượt đưa ra robot của mình, xếp hàng nhờ tôi sửa.
Trong khi đó, dù không cam lòng nhưng các nhân viên kỹ thuật cũng tụ tập lại, quan sát kỹ thuật và thao tác của tôi.
Có người thậm chí còn cầm sổ ghi chép.
Sau khi giải quyết xong đợt robot này, trưởng nhóm kỹ sư rất phấn khích, thậm chí còn khoác vai tôi, giơ ngón cái lên.
“Cô giỏi quá, cả nước cũng khó tìm ra người thành thạo như cô, là kỹ thuật viên cao cấp mới đến à? Hôm nay cô đã giúp chúng tôi rất nhiều, tôi phải cảm ơn cô một chút, có thời gian đi uống một ly không?”
Được khen ngợi như vậy và họ còn nhiệt tình với tôi như thế, tôi hơi khó từ chối.
Tôi cười hì hì: “Được thôi.”
“Em dám sao?”
Một giọng nói lạnh lùng và quen thuộc vang lên.
Tôi khựng lại, cứng đờ quay người lại.
Quả nhiên, Nguyên soái đã đến bắt tôi.
Tôi hơi run.
“Anh… anh yêu.”