Kẹo Sữa Và Bánh Gato - Chương 4
11.
Cận Giác và Cố Nguyên đưa tôi về nhà.
Vừa đến dưới tầng, tôi đã nghe thấy giọng tức giận của mẹ tôi.
“Tôi đã nói với anh rồi, anh đừng có đến đây nữa! Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
Tôi dừng lại một chút, sau đó lập tức chạy lên tầng.
Một người đàn ông đứng trước cửa nhà tôi giữ lấy cửa, mẹ tôi đang chặn lại không cho ông ta vào.
Tôi xông lên đẩy ông ta ra.
“Ông là ai! Ông đến nhà tôi làm gì!”
Cận Giác và Cố Nguyên đi sát phía sau, hai người họ đứng chắn trước mặt tôi, cảnh giác nhìn người kia.
Vẻ mặt người đàn ông co quắp, trong tay còn cầm một phong bì.
“Tôi… Tôi chỉ muốn đến thăm hai người một chút mà thôi.”
“Không cần! Anh lập tức đi ngay cho tôi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, mau cút đi!” Cảm xúc của mẹ tôi vô cùng kích động.
Bà kéo tôi vào trong nhà, sau đó lại nhìn Cận Giác và Cố Nguyên đứng ngoài cửa.
“Hai đứa cũng vào đi.”
Sau khi đóng cửa lại, bà ấy im lặng ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tôi cẩn trọng hỏi: “Mẹ, ông ta là ai vậy?”
Bàn tay mẹ tôi dùng sức đến trắng bệch.
“Ông ta chính là tài xế năm năm trước.”
Tôi kinh ngạc: “Ông ta đến đây làm gì?”
“Ông ta đến đưa tiền cho mẹ, mẹ không nhận. Mẹ nghe nói… trong nhà ông ta còn có một đứa con gái bị bệnh.”
Tôi gật đầu: “Vâng, con cũng không muốn tiền của ông ta.”
Mẹ tôi ngồi một lúc rồi mới nhớ ra sự tồn tại của Cố Nguyên và Cận Giác.
“Hai đứa là bạn học của An An sao? An An nhà dì ở trường tốt chứ? Có ai bắt nạt con bé không?”
Hai người đối diện ngồi vô cùng nghiêm túc.
“Dì, dì yên tâm, Chúc An An ở trường rất tốt, cô ấy ở trường rất được chào đón.”
Cố Nguyên cũng tiếp lời: “Dì, có con ở đây, không ai dám bắt nạt Chúc An An.”
“Vậy là tốt rồi, vậy hai đứa ở lại ăn bữa cơm nhé?”
“Được ạ.”
“Vậy làm phiền dì rồi.”
Ha!
Hai người này cũng hay thật đấy.
…
Cơm nước xong xuôi, tôi đưa hai người họ xuống tầng.
Cố Nguyên đột nhiên nói: “Chúc An An, nếu như người đàn ông kia lại tìm cậu gây chuyện, cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ đến ngay.”
“Mình cũng vậy!” Cận Giác cũng nhanh chóng tỏ thái độ.
Tôi nhìn họ lắc đầu.
“Ông ta không phải đến để gây chuyện.”
“Năm năm trước, bố mẹ mình bị xe đâm, bố mình không cấp cứu kịp, mẹ mình cũng bị di chứng.”
“Lái xe vì mệt quá nên mới gây nên tai nạn xe cộ. Nhà người đó không có tiền, không bồi thường được nên đã bị phán năm năm tù.”
“Chắc ông ta mới ra tù, cảm thấy áy náy nên mới đến tìm mẹ con mình.”
Cố Nguyên ngẩn người nhìn tôi, hoàn toàn không ngờ câu chuyện lại là như vậy.
“Không sao, sau này có anh ở đây, có muốn anh ôm cậu một cái không?” Cậu ấy giang hai tay ra chờ tôi.
“Tránh ra, tôi ôm trước!” Cận Giác đẩy Cố Nguyên ra rồi ôm lấy tôi.
Cố Nguyên nở nụ cười: “Được rồi, hôm nay không tranh với cậu.”
12.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Ngày thi đại học xong, tôi về nhà, bắt đầu thu dọn hành lí.
Cố Nguyên và Cận Giác đều hỏi tôi nghỉ hè sẽ làm gì.
“Sắp xếp xong hết rồi, đi làm thêm đó!”
Hai người họ sốt ruột chạy đến hỏi tôi: “Làm ở đâu? Công việc gì? Chúng tôi đi với cậu.”
“Chu Thu nói không ai đi du lịch với cậu ấy nên nói mình đi cùng, bao ăn bao ngủ, một ngày còn trả mình 100 tệ nữa.”
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Cậu ấy chỉ cần mình, không cần các cậu!”
Cố Nguyên và Cận Giác liếc mắt nhìn nhau.
“Vậy cậu chú ý an toàn.”
Ngày hôm sau, tôi kéo hành lí đến trạm xe.
Từ xa đã thấy hai bóng người quen thuộc đứng đó, tôi ngơ ngác nhìn họ.
“Sao các cậu lại ở đây?”
Cố Nguyên đánh vào vai Cận Giác một cái: “Hai chúng tôi ra ngoài du lịch, cậu đi đâu vậy?”
“Mình đi Vân Nam.”
Cận Giác: “Thật trùng hợp, chúng mình cũng vậy!”
Tôi ngạc nhiên nói: “Thật sao?”
“Đúng vậy! Đúng lúc chúng ta có thể đi cùng nhau!” Cố Nguyên cướp lấy vali trong tay tôi, hai người phối hợp ăn ý, một người kéo tôi đứng dậy, một người cất hành lý.
Sau đó đẩy tôi đi.
“Mau lên, đứng đây nữa là muộn đấy.”
Tôi ôm kẹo sữa và bánh gato, vui vẻ nhảy chân sáo.
“Đi! Đi thôi!”
13. Ngoại truyện
Mẹ Cận Giác là bác sĩ, từ nhỏ cậu đã thường xuyên chạy vào viện.
Bệnh viện là nơi có nhiều sinh ly tử biệt nhất, nhất là ngoài phòng cấp cứu, thường có người kêu gào, thậm chí là khóc ngất đi.
Nhưng lần đó cậu lại thấy một cô gái nhỏ yên lặng ngồi ngoài hành lang.
Gương mặt non nớt không vui không buồn, có thể nói là không có chút cảm xúc nào.
Người phụ nữ bên cạnh chắc là họ hàng của cô ấy.
“Đứa nhỏ này không rơi lấy một giọt nước mắt, cũng quá lạnh lùng rồi.”
Trong hành lang trống trải yên tĩnh, cô gái chắc đã nghe được lời của người kia, cô ấy cũng chỉ mở to mắt, cái gì cũng không nói.
Cận Giác đưa cơm cho mẹ xong mang hộp giữ nhiệt về.
Cậu nghe được tiếng khóc vang lên từ lối thoát hiểm.
Cậu lặng lẽ đẩy nhẹ cánh cửa ra, nhìn thấy cô bé kia ngồi trên bậc thang, cắn thật chặt mình, cố gắng kiềm chế tiếng khóc.
Trong giây phút đó, trái tim cậu như bị cái gì đó đâm vào.
Mẹ cậu từng nói, ở bệnh viện lâu sẽ không còn cảm xúc.
Có lẽ cậu ở bệnh viện chưa đủ lâu.
Lần sau gặp lại cô ấy đã là cấp ba.
Cậu liếc mắt là nhận ra cô bé ở hành lang bệnh viện, cô ấy tên Chúc An An.
Nhưng chắc chắn cô ấy không biết cậu là ai.
Cận Giác quan sát cô ấy một thời gian, phát hiện cô ấy rất tươi vui, không hề giống như người trưởng thành từ đau thương.
Bình thường lúc nào cũng đùa giỡn vui vẻ với các bạn học.
Chỉ là mỗi khi họp phụ huynh, vị trí của cô ấy luôn trống không.
Có bạn học hỏi cô ấy: “Chúc An An, sao bố mẹ cậu không đến họp phụ huynh cho cậu?”
Cô ấy nói đùa: “Họ bận đi làm kiếm tiền học cho mình rồi, không đến được.”
Nhưng Cận Giác biết, bố cô ấy đã qua đời.
Cậu lại lần nữa cảm thấy đau lòng.
Không phải đồng tình, cũng không phải thương hại, là đau lòng.
Nếu như có thể, cậu muốn bảo vệ cô ấy.
Nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một kẻ phá đám.
Lần đầu tiên Cố Nguyên gặp Chúc An An là ở một sạp trái cây.
Cô gái xách một túi toàn hoa quả sứt vẹo đi tìm chủ sạp tính sổ.
“Dì, hoa quả dì bán cho con trái nào cũng xấu, dì hoàn tiền cho con đi.”
Bà chủ sạp trái cây không thừa nhận.
“Quả lúc con chọn đều lành lặn, không biết đi đâu cầm hoa quả hỏng đến rồi lại bắt đền dì, tuổi còn nhỏ mà đã học thói xấu!”
Cố Nguyên đứng trong tiệm chờ một lát, thấy bà chủ lúc cân hoa quả đã lén đổi hoa quả khách chọn thành hoa quả nát ở trong giỏ trúc giấu bên dưới.
Đã có mấy người đến nói, nhưng vẫn chưa có người nào đòi lại được.
Thấy bà chủ không những không thừa nhận mà còn vu oan cho mình, cô gái cũng không tức giận.
“Không sao, con và con dì học chung trường, đến lúc đó con nói với mọi người mẹ cậu ấy là lừa đảo, để xem có bạn nào muốn chơi với cậu ấy nữa không!”
Bà chủ nghe xong thì hốt hoảng: “Con bé này thật là… Không phải chỉ có mười tệ thôi sao, dì trả cho con là được chứ gì, con đừng có lên trường nói lung tung.”
Lúc ra khỏi sạp trái cây, Cố Nguyên nghe thấy người phụ nữ trung niên chống gậy bên cạnh cô gái hỏi: “An An, con học chung trường với con bà chủ thật sao?”
Cô gái cười để lộ hàm răng trắng: “Con nói lung tung đó. Con thấy dì ấy mặc quần quân sự, giống quần quân sự trường học phát nên đoán con dì ấy chắc đang đi học. Con không nói là trường nào, cũng chưa nói tên con dì ấy mà dì ấy đã sợ rồi.”
Cũng rất lanh lợi.
Cửa ban hai và ban ba đối diện nhau.
Cố Nguyên thường gặp cô ấy trên hành lang.
Nhưng từ trước đến nay cô gái không nhìn thẳng, cũng không nhìn đông nhìn tây.
Cho đến hôm đó va vào cậu, còn muốn ăn kẹo.
Lúc đầu Cố Nguyên còn buồn cười, sau đó mới phát hiện cô bị tụt hsẽ uyết áp.
Dáng người cô gái nhỏ yếu, có tụt huyết áp cũng không lạ.
Sau này cậu đi mua một túi kẹo sữa lớn, lúc nào cũng bỏ trong túi mấy cái, chuẩn bị tốt cho mọi tình huống.
Nhưng nghĩ lại, không phải lúc nào cô tụt huyết áp cũng sẽ gặp cậu.
Thế là cậu gọi một nam sinh nhờ đưa cho cô, để cô tự mình cầm.
Không ngờ Cận Giác của lớp bọn họ lại đến tìm cậu.
“Có phải cậu thích Chúc An An không?”
Cố Nguyên lạnh nhạt hỏi lại: “Có liên quan đến cậu sao?”
Địch ý của Cận Giác vô cùng rõ ràng: “Cô ấy sẽ không thích cậu!”
“Chẳng lẽ lại thích cậu?”
Cận Giác tức đến mức đỏ bừng mặt.
Sau này hai người họ lại có một sự ăn ý đến kì lạ.
Địch không động ta cũng không động.
Ai cũng đừng hòng đứng trước mặt Chúc An An thu hút sự chú ý.
Hai người bọn họ có thể đấu với nhau, nhưng cũng không thể để người khác có cơ hội lội dụng được.
Nam sinh kia bị bọn họ kéo đi, vừa thuyết phục vừa uy hiếp, cuối cùng liên tục cam kết với bọn họ sẽ không đi tìm Chúc An An nữa mới được bọn họ thả đi.
Chúc An An đi du lịch, hai người họ cũng đi.
Cố Nguyên và Cận Giác thương lượng với nhau, nếu có thể đá Chu Thu đi thì càng tốt hơn.
[Hết]