Kẹo Sữa Và Bánh Gato - Chương 3
8.
Buổi tối về nhà, tôi lấy trong cặp ra một bình sữa.
“Trường phát.”
Một tuần sau, mẹ tôi nhìn một hàng sữa ngay ngắn trong tủ, có hơi hoang mang.
“Trường học phát nhiều vậy sao?”
“Vâng, bạn cùng bàn con không thích uống nên cho con.”
Những thứ này đều là đền bù tinh thần cho tôi.
Tôi bị tổn thất không chỉ tinh thần mà còn cả thần kinh nữa.
Không biết tại sao, mỗi sáng đến ngã tư là tôi sẽ thấy Cố Nguyên và Cận Giác đứng đó.
Vẫn là kẹo sữa và bánh gato, vẫn cố chấp muốn đưa cho tôi.
Tôi đưa tay nhận kẹo sữa.
Cận Giác: “Chúc An An, vì sao cậu không lấy bánh gato của mình?”
Tôi rút tay về, đổi qua bánh gato nhỏ.
Cận Nguyên: “Cậu lấy bánh gato của cậu ta trước, anh rất buồn.”
Tôi nhất định phải lấy đều cả hai tay, nếu không bọn họ lại làm ầm lên.
Tôi không muốn phá hỏng tình cảm của họ.
Buổi tối tan học hai người họ cũng muốn đưa tôi đến tận dưới tầng, cuối cùng tôi cũng cảm thấy được giải thoát.
“Các cậu về đi.”
Cận Giác không vui nhìn Cố Nguyên: “Cậu đi trước đi!”
Cố Nguyên lười biếng đứng đó: “Sao cậu không đi trước?”
“Cậu đi rồi tôi đi.”
“Vậy cậu đi trước rồi tôi cũng đi.”
Tôi không hiểu.
Ai đi trước ai đi sau quan trọng vậy sao?
“Cùng đi được không?”
Tôi giúp họ đếm: “Một, hai, ba!”
Hai người liếc nhau, đồng thời xoay người.
Cuối cùng cũng đi.
Buổi tối nằm trên giường, trong đầu tôi đều là giọng của hai người họ.
Một người bên trái một người bên phải, ồn ào không ngừng.
Thỉnh thoảng tôi rất muốn báo cảnh sát.
Nhưng tôi cũng có thời gian yên tĩnh.
Cấp ba có xin trợ cấp gia đình khó khăn, mỗi tháng trường học đều gửi 300 tệ vào phiếu ăn.
Buổi trưa tôi lười về nhà, ở lại trường ăn ở nhà ăn.
Lại là dì bán cơm kia.
Tôi chỉ thịt kho tàu: “Dì, con muốn cái này.”
Dì vung thìa lên, múc cho tôi hai muôi đầy, tất cả gần như đều là thịt.
Hai mắt nam sinh xếp hàng sau lưng tôi tỏa sáng: “Dì, con cũng muốn cái này.”
Tay cầm muôi của dì run lẩy bẩy, cuối cùng chỉ còn có ba miếng thịt: “Xong, tiếp theo.”
Nam sinh kia choáng váng: “Dì! Tại sao dì cho bạn ấy nhiều vậy mà lại cho con có chút thế?”
Mặt dì không chút biểu cảm: “Người ta vẫn còn cần phát triển, nên ăn nhiều chút.”
“Con cũng đang lớn mà!”
“Cậu cao thế này rồi còn lớn cái gì nữa.”
Nghe đến đó, tôi không nhịn được mà suy nghĩ.
Dì nhà ăn quá thiên vị tôi, như vậy là không ổn.
Tôi muốn đi thương lượng với dì một chút, chia phần nên ít nên nhiều thì tốt nhất nên giữ nguyên, bị lãnh đạo trường nhìn thấy cũng không tốt.
Không ngờ vừa quay lại đã thấy dì lấy một tấm phiếu ăn trong túi ra, tích hai lần.
Thấy tôi quay đầu, dì hốt hoảng cất phiếu ăn đi.
Tôi kinh ngạc thốt lên: “Dì, hóa ra là dì bỏ tiền ra!”
Dì lập tức biện minh: “Không có, con nhìn nhầm rồi!”
Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm, tôi hỏi mấy bạn học đứng sau: “Tất cả mọi người đều thấy đúng không?”
Mọi người ồn ào gật đầu.
Dì căng thẳng: “Có đồ ăn là được rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Nhưng như vậy không được, con với dì đâu quen nhau, sao con có thể dùng tiền của dì được?”
“Ôi chao dì đã nói với con rồi, không tốn tiền của dì, đều là Chu…” Dì đột nhiên dừng lại.
Chu?
Chu gì?
“Nào đi đi đi đi, đừng đứng đây cản đường nữa.”
Dì ở nhà ăn quá kín miệng.
Tôi ăn từng miếng thịt kho tàu, vừa ăn vừa suy nghĩ gì đó.
9.
Buổi chiều tôi đi tìm Chu Thu.
“Lần sau cậu nói dì đừng cho mình nhiều thịt như vậy nữa, mình ăn không hết.”
Chu đại tiểu thư kinh ngạc nhìn tôi: “Dì nào?”
Tôi thở dài: “Dì ấy nói với mình là cậu cho dì ấy tiền, để dì ấy lần nào cũng múc cho mình hai muôi đầy.”
Chu đại tiểu thư lập tức nổi giận: “Không phải đã nói nhất định không ai được biết sao, sao dì ấy lại nói với cậu chứ?”
“Cho nên là cậu bỏ tiền ra thật sao?”
Lúc này đại tiểu thư mới phản ứng ra được là tôi lừa cô ấy.
“Không có, không phải mình, cái gì mình cũng không biết!”
Tôi có hơi uể oải ngồi trước mặt cô ấy: “Vậy nên tại sao cậu lại làm vậy, quan hệ của chúng ta cũng rất bình thường mà?”
Cô ấy mất tự nhiên nhìn về phía khác.
“Lần trước quét sân tập, mình thấy cậu lén nhặt năm đồng dưới đất lên rồi bỏ vào túi.”
“Cho nên cậu cảm thấy mình nghèo đến mức không ăn nổi cơm nên muốn giúp mình sao?”
“Cũng không phải!” Chu Thu kiêu ngạo ngẩng đầu: “Bố mình nói mình phải làm quen với mọi thứ nên bắt mình ăn cơm trên trường. Mình ăn không quen, nhưng lại sợ ông ấy kiểm tra lịch sử chi tiêu phiếu ăn nên mới đưa phiếu ăn cho dì nhà bếp, để dì ấy hôm nào cũng tích thẻ của mình. Dù sao cũng bỏ tiền ra, ai ăn cũng là ăn thôi, cho cậu thì cậu cứ ăn đi!”
Mặc dù cô ấy nói vậy nhưng tôi nhớ đến ngày trước cô ấy luôn tìm tôi làm việc cho mình, sau đó khen thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Hóa ra đều là đang giúp đỡ tôi.
Lúc này hình tượng của cô ấy trong lòng tôi tỏa sáng lấp lánh.
Một giây sau, tôi quyết định vứt bỏ đạo đức của mình.
“Cậu yên tâm, mình giúp cậu chia rẽ tình cảm của Cận Giác với Cố Nguyên!”
“Không cần không cần, mình đã không thích Cận Giác nữa rồi.”
Tôi không tin!
“Cậu không cần quan tâm gì cả, để đó cho mình!”
Tôi nhất định phải kéo Cận Giác về cho cô ấy.
Đây là điều cô ấy xứng đáng có được.
Không ngờ tôi còn chưa ra tay mà Cận Giác và Cố Nguyên đã chia tay.
Nguyên nhân là Cận Giác đã đưa tay ra trước mặt tôi.
“Chúc An An, vòng cậu tặng mình hơi lỏng, cậu buộc lại giúp mình đi.”
Cố Nguyên nhíu mày: “Cậu nói đây là đồ Chúc An An tặng cậu?”
Vẻ mặt Cận Giác vô cùng đắc ý: “Đúng vậy, quà sinh nhật Chúc An An tặng cho tôi!”
Cố Nguyên cười khẽ một tiếng: “Sinh nhật lại tặng thứ đồ hỏng này sao, tôi không sinh nhật Chúc An An cũng tặng quà cho tôi.”
Nụ cười trên mặt Cận Giác biến mất: “Cô ấy tặng gì cho cậu?”
“Này!” Cố Nguyên cầm bật lửa trong tay, sau đó lại cất đi.
Sau khi thấy rõ đồ trong tay cậu ấy, Cận Giác hừ một tiếng: “Cái này sao, đây không phải là bật lửa châm nến cho tôi hôm đó sao, tôi còn tưởng đã ném vào thùng rác rồi nữa! Hóa ra là cậu cầm.”
Động tác của Cố Nguyên dừng lại: “Cậu nói cái gì?”
Cận Giác: “Tôi nói là đồ tôi không cần ném đi!”
Tách!
Cố Nguyên bật bật lửa lên, nắm lấy tay Cận Giác.
“Cậu làm cái gì vậy! Cố Nguyên, đồ chó này!”
Cận Giác nắm sợi dây đỏ bị đốt cháy, tức muốn khóc.
Cố Nguyên ra vẻ tiếc hận nói: “Ôi chao xin lỗi, tay run. Tôi bồi thường lại cho cậu này!”
Nói rồi cậu ấy ném bật lửa về phía Cận Giác, sau đó xoay người rời đi.
“Chúc An An, cậu ta đốt vòng tay cậu tặng mình!” Cận Giác uất ức nhìn tôi.
“Đứt thì đứt thôi.”
Cũng đâu phải thứ gì đáng giá.
Không ngờ cậu lại càng tức giận hơn.
Hung dữ trừng mắt với tôi một cái rồi rời đi.
Tôi cảm thấy tôi lại lần nữa nằm không cũng trúng đạn.
Haiz, về nhà một mình có hơi không quen.
10.
Hai người họ chiến tranh lạnh rất nhiều ngày.
Một buổi chiều tan học nó, trời đổ mưa, tôi định ở phòng học làm bài một lát.
Đợi mưa tạnh rồi đi.
Cố Nguyên đeo cặp sách đi vào ngồi xuống bên cạnh tôi.
Nhìn bài thi tôi đang làm.
“Chúc An An, cậu chuẩn bị nộp vào trường nào?”
Tôi nghịch đầu bút: “Không biết, chờ có điểm rồi tính.”
“Vậy đến lúc đó cậu có thể nói với tôi cậu sẽ nộp vào trường nào không?”
Phía sau truyền đến tiếng vang lớn.
Cận Giác đá văng ghế.
“Cậu là ai mà phải nói với cậu?”
Cố Nguyên dựa bàn, thản nhiên nói: “Cậu không muốn biết sao?”
“Tôi…” Cận Giác không trả lời được: “Chúc An An, đến lúc đó cậu cũng phải nói cho tôi!”
Ánh mắt tôi nhìn người này rồi lại liếc người kia.
“Ồ.”
Giữa tháng năm, vì để giảm sức ép cho học sinh lớp mười hai.
Trường học tổ chức đi chơi ở ngoại ô.
Thầy chủ nhiệm tự mình dẫn đoàn, mang mọi người đi leo núi.
Leo được một nửa, chủ nhiệm không còn sức để leo, để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Chu Thu kéo tôi đến ăn bánh quy do bảo mẫu nhà cô ấy làm.
Rất thơm.
Cô ấy lén đưa cả hộp cho tôi.
“Mình ăn chán lắm rồi, cho cậu cả đấy!”
Tôi đang vui vẻ ăn thì đột nhiên một nam sinh đi đến.
“Chúc An An, mình có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Tôi do dự một lúc, bỏ bánh quy trong tay xuống, cùng cậu ấy đi đến dưới một cái cây lớn.
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu đã quyết định nộp hồ sơ vào trường nào chưa?”
Kỳ lạ, đây đã là người thứ ba muốn hỏi xem tôi định học trường nào rồi đó.
“Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Nam sinh có chút căng thẳng, ấp a ấp úng một lúc, cuối cùng như lấy hết dũng khí mà nói: “Thật ra, mình thích cậu!”
Hả?
Sao mà đột ngột quá vậy?
“Thật xin lỗi, bạn học, hiện tại mình không muốn yêu đương.” Trong đầu tôi dùng đủ các lý do giáo viên hay nói: “Hơn nữa sắp thi đại học, chúng ta nên lấy học hành làm chính, đừng phân tâm vì những chuyện khác.”
“Mình biết, mình biết.” Vậy thi xong đại học cậu có muốn yêu đương không? Thật ra mình muốn học cùng trường với cậu, không biết cậu có đồng ý không…”
Tôi còn đang cố gắng nghĩ xem nên uyển chuyển từ chối như thế nào.
Đột nhiên Cố Nguyên nhảy ra từ sau cây, tay vòng qua cổ nam sinh kia.
“Đi, anh đây nói chuyện riêng với cậu một lúc.”
Nam sinh kia giật mình: “Cố Nguyên? Cậu có chuyện gì sao? Trước tiên thả tôi ra đã.”
Cận Giác cũng đi từ bên khác ra nắm lấy tay nam sinh đó: “Đi, chúng ta đi tâm sự.”
Trước mắt tôi hình như mới diễn ra một cuộc bắt cóc.
Nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng lại.
Nếu như nam sinh kia có gì bất trắc, tôi sẽ báo cảnh sát.
Sau khi về lớp, Chu Thu hỏi tôi: “Cậu ta nói gì với cậu vậy?”
“Không… Không có gì.”
Đầu óc tôi có hơi loạn, không biết có phải là tôi nghĩ nhiều rồi không.
Một lát sau, nam sinh kia gửi cho tôi một tin nhắn.
[Chúc An An, mình đùa cậu mà thôi, cậu đừng xem là thật.]
Tôi trả lời cậu ta: [Ha ha, cậu thật hài hước.]