Kẹo Dẻo Vị Dâu - Chương 1
01
Triệu Phó tìm thấy đúng lúc chợ đêm đông đúc nhất.
Con phố ở khu cũ tấp nập qua , náo nhiệt vô cùng, khói bếp lẫn mùi thức ăn thơm lừng tràn ngập khí.
Anh mặc bộ vest đặt may riêng, đeo kính gọng mảnh, cả toát lên phong thái của một công tử nhà giàu sống trong nhung lụa. Từ đầu tới chân, từng sợi tóc cũng đều tinh tươm, chẳng ăn nhập gì với cái chợ đêm bụi bặm .
“… Tống Ngữ?” Anh với ánh mắt dám tin.
Tôi ngẩng đầu liếc qua, chẳng chút ngạc nhiên.
“Ồ, về ?”
Sau đó cúi đầu, tay thoăn thoắt lật mấy xiên xúc xích vỉ nướng.
“Đang bận lắm, rảnh ôn chuyện. Đợi lát nhé.”
Nghe , nhíu mày, cao giọng gọi:
“Tống Ngữ!”
Tôi chẳng buồn ngẩng lên:
“Xúc xích ba đồng một xiên, hai xiên năm đồng. Anh mấy xiên?”
Anh im lặng mất hai giây, cuối cùng nghẹn một câu:
“… Hai xiên.”
“Okie.”
Hai phút , chúng cùng xổm quầy, ăn xúc xích chuyện.
Công tử nhà giàu từ bé đến lớn chẳng biết ăn đồ rẻ tiền là gì, cắn một miếng đã nhăn mày, nhưng lườm một cái thì đành nuốt xuống, vẻ mặt đầy tủi thân.
Còn thì ăn xong nhanh gọn, định làm việc tiếp.
“Tống Ngữ.” Anh gọi .
Tôi ngoảnh :
“Gì nữa?”
Anh nghiêm túc:
“Anh về nhà tìm em, nhưng thấy.”
“À, quên , rời nhà họ Tống .”
Tôi ngẫm nghĩ, hỏi thêm:
“Gặp Tống Nhiễm ?”
“Rồi.”
“Xinh ?”
Triệu Phó nhíu mày, dáng vẻ giáo dục từ bé khiến thể lời xúc phạm con gái, chỉ chép miệng bảo:
“… Cũng .”
Ngẫm một lát, bổ sung thêm:
“ bằng em.”
Tôi gật đầu:
“Được, nhớ nhé, cô mới là tiểu thư nhà họ Tống thực sự, lẽ lớn lên cùng . Những năm qua cô sống khổ, khó khăn lắm mới trở về nhà, đối xử với cô .”
Ít nhất đừng vì mà thù ghét cô , như sẽ cái kết như nữa.
Nói xong, định .
nổi.
“Giờ nữa, công tử nhà giàu?”
“Em từng hứa, chờ về sẽ làm bạn gái .”
Triệu Phó nắm chặt tay , đôi mắt chớp chớp, khoé mắt đỏ hoe, như chú chó nhỏ ức hiếp.
“Lời hứa còn tính ?”
Tôi chợt nhớ , năm đó để dỗ chịu du học, hình như đã hứa một vài điều.
Tôi và lớn lên cùng , ỷ mối quan hệ để bắt nạt suốt mười mấy năm. Một thiếu gia đầu hào môn, bao ngưỡng mộ, mà mặt , chỉ biết răm rắp lời.
Khi đó, luôn xem là tài sản riêng của .
ai ngờ, chỉ hai năm trôi qua, giữa và đã là cách một trời một vực.
điều đó ngoài dự đoán của .
“Không tính nữa.” Tôi rút tay khỏi tay , tránh ánh mắt ướt đỏ hoe của , khẽ cụp mắt xuống.
“Triệu Phó, thân phận giữa chúng giờ đã còn ngang hàng.”
Vì , lần , sống thật .
02
Kiếp , kết cục của thê thảm.
Từ ngày Tống Nhiễm trở về nhà họ Tống, như ma nhập, luôn tìm cách đối đầu với cô .
Dựa mối quan hệ với Triệu Phó, nghĩ mọi cách hãm hại cô.
Cuối cùng, cả nhà họ Tống lưng, hợp sức tống viện tâm thần.
Còn Tống Nhiễm từ một đoá hoa trắng mong manh, lật ngược tình thế trở thành bảo bối của nhà họ Tống.
Sau đó cô còn chủ động hủy hôn với Triệu Phó, sang kết hôn với chú út tài giỏi của .
Một lần sinh ba, trở thành cục cưng của đầu nhà họ Triệu.
Còn và Tống Nhiễm, như hai mặt đối lập trong một cuốn tiểu thuyết.
Từ cưng chiều đến ruồng bỏ, mọi chuyện như thể theo kịch bản đã định.
Từ đầu đến cuối, chỉ Triệu Phó luôn về phía .
Anh vì chống gia đình, nhiều lần mâu thuẫn với lớn, mảy may quan tâm đến Tống Nhiễm, hứa hôn với .
Kết quả, mất quyền thừa kế, từ thái tử gia trở thành kẻ bỏ rơi. Hôm đưa viện tâm thần, còn vì cứu mà gặp tai nạn.
Anh vốn thể sống , cuộc đời viên mãn.
Nếu vì …
Vì , khi sống , hề do dự, khuyên nước ngoài du học. Đến ngày vạch trần là con giả, cũng quỳ xuống xin ở , mà nhận tiền rời trong đêm.
Kiếp , mọi khốn khổ và nhục nhã, đều để thấy nữa.
Tôi chỉ mong trong mắt Triệu Phó, Tống Ngữ mãi mãi là cô gái kiêu ngạo và rực rỡ của tuổi thanh xuân.
03
Tôi thay xong đồng phục và bước khỏi phòng thay đồ.
Công việc làm thêm tối nay là làm phục vụ ở một câu lạc bộ cao cấp.
Trước đây, khi còn là tiểu thư nhà họ Tống, đã ít lần cùng những ấm cô chiêu khác đến đây chơi. làm nhân viên phục vụ ở đây thì đây là lần đầu tiên.
Quản lý phân công mang rượu đến phòng VIP.
Không ngờ, mở cửa , liền thấy Tống Nhiễm.
Giống hệt kiếp , cô ở vị trí trung tâm, mặc chiếc váy trắng, bao quanh như ngôi sáng giữa bầu trời.
Theo dòng thời gian, giờ đây cô hẳn đã hòa nhập cuộc sống nhà hào môn. Với tính cách ngây thơ và hiền lành, cô đã chiếm lòng tin của gia đình họ Tống, trở thành tiểu công chúa thực thụ của nhà họ.
Ngồi bên cạnh cô là một nhóm gương mặt quen thuộc, những từng là bạn chơi chung với – hội con nhà giàu.
Tôi nhíu mày, cúi đầu bước .
Ban đầu, chỉ định lặng lẽ đặt rượu xuống rời , vì còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm.
khi xoay định , nhận .
“Tống Ngữ?”
Người mở miệng đang cầm micro, lời dứt, cả phòng liền im lặng. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía .
“ là cô thật ?” – Người đó nhạt, như thể phát hiện chuyện thú vị.
“Tống Tiểu thư của chúng , từ khi nào nông nỗi thế?”
Lời thốt , cả căn phòng vang lên tiếng chế giễu.
“ là giả thì vẫn chỉ là giả.”
“Cười chết mất, cô cũng ngày hôm nay .”
Cậu con trai nhà giàu tên Trương Trì thì ghé sát Tống Nhiễm, :
“Nhìn xem, Tiểu Nhiễm, đã bảo mà, Tống Ngữ chẳng gì hơn cả.”
“Triệu Phó chẳng qua chỉ nể tình thanh mai trúc mã mà giữ chút sĩ diện cho cô thôi. Cậu yên tâm, thời gian trôi qua, tự nhiên sẽ yêu .”
Tống Nhiễm liếc một cái, giọng nhẹ nhàng:
“… em nghĩ Triệu Phó vẫn thích cô hơn.”
Nghe , lập tức hiểu .
Bọn họ cố ý.
Vì trong bữa tiệc sinh nhật cách đây hai ngày, Triệu Phó đã công khai tỏ tình nhưng nhận nhầm , khiến Tống Nhiễm trở thành trò trong giới hào môn. Vậy nên hôm nay, đám lấy lòng cô bằng cách giẫm đạp lên .
là ấu trĩ.
Tôi thầm chế nhạo trong lòng, ánh mắt lướt qua một cô gái trong nhóm.
Đó là Lâm Hiểu, từng là bạn thân nhất của .
Kiếp , khi phát hiện là con giả mạo, gia đình cô đã phá sản. Bán hết tài sản, họ mới trả nợ và chuyển đến thành phố khác sống.
Sau khi sự thật về thân phận phơi bày, dù vẫn ở nhà họ Tống, tiền tiêu vặt của cắt giảm một nửa.
Ngay cả khi như , vẫn lấy một nửa số tiền đó để giúp đỡ Lâm Hiểu vượt qua thời kỳ khó khăn nhất.
Chỉ vì cô là bạn thân duy nhất của .
Kiếp , công ty gia đình cô bất ngờ nhận một khoản đầu tư lớn, những phá sản, mà còn ngày càng phát triển, tài sản thậm chí sánh ngang với nhà họ Tống.
Vậy mà, khi ánh mắt chạm đến cô , Lâm Hiểu lảng tránh, vẻ bối rối.
Cuối cùng, cô vẫn giúp một lời nào.
Hy vọng dần biến thành thất vọng.
Tôi mấp máy môi, định hỏi cô : “Tại ?”
phát hiện thể thốt nên lời.
“Tống Ngữ, chứ?”
Tống Nhiễm bước đến, vẻ mặt áy náy:
“Xin nhé, mọi cố ý nhạo .”
Trông cô như một đóa bạch liên hoa dịu dàng, quan tâm.
Theo lẽ thường, bây giờ nên “ chịu nổi nhục” mà đặt rượu xuống, bỏ .
“Ê , bỏ đấy?”
Trương Trì cố ý gây sự, khẩy:
“Nhân viên của mấy ở đây huấn luyện kiểu gì ? Nhanh qua đây rót rượu cho .”
“Biết vui, cho cô vài ngàn tiền boa thì .”
“Tống Ngữ, giờ cô rời khỏi nhà họ Tống , chắc sống khổ lắm nhỉ?”
Thấy im lặng, bỗng thêm:
“ lúc lắm, bên còn thiếu giữ ấm giường.”
“Tôi thấy cô cũng xinh xắn, dáng cũng tệ, là theo …”
Lời ngày càng quá quắt, cả phòng ai cũng tỏ vẻ xem kịch vui.
Chỉ Tống Nhiễm nhíu mày, định lên tiếng thì…
“Rầm!”
Cửa phòng ai đó đá mạnh, bật mở.
Triệu Phó, đến muộn, sầm mặt bước ánh mắt kinh ngạc của mọi .
Anh thẳng đến mặt Trương Trì, ánh mắt sắc như dao, từng chữ như nghiến răng hỏi:
“Vừa nãy mày … ai xinh ?”
Căn phòng lập tức rơi im lặng.
Ngay cả cũng bất ngờ. Triệu Phó vốn ưa yên tĩnh, đây nếu cùng , ít khi đến mấy nơi thế .
“Triệu… Triệu ca…”
Trương Trì ngờ Triệu Phó xuất hiện, sợ đến mức chân vững.
“Tôi… đùa chút thôi mà…”
Trước mặt Triệu Phó, dám làm càn.
“Ồ?”
Triệu Phó nghiêng đầu, vẻ mặt cảm xúc:
“Dám đùa kiểu đó với cô , ai cho mày gan ?”
Lúc , một trong phòng lên tiếng hòa giải. Đó là từng thân thiết với Triệu Phó:
“Ai ya, Triệu Phó, biết là đây với Tống Ngữ thân thiết, nhưng giờ cô giống chúng nữa . Mọi lớn lên cùng cả, cần gì vì cô mà làm lớn chuyện…”
Câu dứt đã Triệu Phó lạnh lùng cắt ngang:
“Cậu cũng biết là lớn lên cùng ?”