Kẻ Vô Ơn - Chương 4
18.
Thỉnh thoảng, tôi cũng tự hỏi, nếu ngày đó, ông ta không bỏ rơi mẹ con tôi, liệu chúng tôi có phải là một gia đình hạnh phúc không?
Những tháng ngày mẹ tôi đơn thân nuôi con có lẽ sẽ được ánh nắng chiếu rọi? Nhưng không có cái gọi là “nếu”.
Sự vong ân phụ nghĩa nhiều năm trước không thể bị che giấu bởi sự ấm áp giả tạo hiện tại. Tôi không tin ông đã đi tìm mẹ tôi, họ từng tổ chức tiệc cưới ở quê, nếu ông đã đến quê mẹ tôi, gọi điện hỏi thăm người ở quê, chắc chắn sẽ biết được tung tích của mẹ tôi…
Cũng không tin ông thực sự muốn chuộc lỗi. Một sói mắt trắng, dù có thay đổi thế nào, vẫn là một người ích kỷ, chỉ thêm vào đó hai chữ “tinh tế”.
Một kẻ ích kỷ tinh tế.
19.
Trời sắp mưa. Chim bay thấp, kiến di cư, gió lùa khắp nơi. Tính khí của thầy Chung bắt đầu nóng nảy, ngày càng nóng nảy hơn.
Ngày nào cũng như thể ăn phải thuốc nổ, bất cứ việc nhỏ nào cũng có thể châm ngòi cho sự tức giận của ông ta.
Ông ta chửi rủa, lảm nhảm. Miệng thì hôi, mặt thì nổi mụn.
20.
Một ngày nọ trong giờ tự học buổi tối, thầy Chung bảo chúng tôi làm bài kiểm tra, rồi cầm điện thoại ra ngoài. Tôi làm xong bài kiểm tra, tiện thể đi vệ sinh, nghe thấy ông đang nói điện thoại ở góc cầu thang.
“MB! Chắc chắn là người trong văn phòng chúng tôi!”
“Nếu tôi bị hạ, vị trí trưởng phòng nghiên cứu tiếng Anh sẽ bỏ trống! Bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm!”
“Tống Phi Nhi là đứa vô dụng, nếu nó có chút nỗ lực, tiếng tăm tốt hơn, tôi cũng không bị người ta nắm thóp, tố cáo!”
Giọng nói của ông ta rất thấp, trái ngược với sự giận dữ của ông. Tôi đi nhẹ nhàng qua hành lang, cảm thấy như kẻ tr//ộm.
Bởi vì, người tố cáo ông ta không phải người trong văn phòng, không phải cuộc chiến nội bộ mà ông ta nghĩ, mà chính là tôi.
Hôm đó, khi ông ta nói về chuyện “cán bộ học sinh ưu tú tỉnh đã được quyết định, dù có không hài lòng cũng chỉ biết im miệng” thì tôi đã viết một bức thư tố cáo nặc danh gửi đến Sở Giáo dục tỉnh.
Tôi đã tố cáo ông ta phân biệt đối xử với học sinh, mở đường cho con cái của lãnh đạo. Tôi muốn biết, một giáo viên chủ nhiệm ở một trường tư thục cấp ba ở quận có thể quyền lực đến đâu?
Tôi muốn biết, liệu ngành giáo dục có thật sự trong sạch hay không? Có ai quan tâm đến vấn đề này không? Có ai điều tra không?
“…sẽ có cuộc thanh tra toàn diện… trong vài ngày tới sẽ có thông báo…”
“…Hiệu trưởng sẽ đi cùng… bên Sở Giáo dục cũng đã có sự chuẩn bị… không có vấn đề gì lớn…”
21.
Về vấn đề báo cáo nặc danh, tất cả những gì tôi mong đợi ngày hôm đó là có người để ý đến và sẽ gọi điện thoại xuống.
Còn bây giờ, nếu không tận dụng tốt những người ở phía trên xuống thì đó là lỗi của tôi!
22.
Trưa ngày hôm sau, tại căng tin. Như thường lệ, tôi ngồi cùng bàn với những cô gái mà tôi thân thiết, còn Tống Phi Nhi ngồi cùng bàn với ba bạn học nam.
Trong bữa tối hôm qua, tôi đã gửi cho cậu ta một bức ảnh bằng tài khoản WeChat.
Ảnh tôi và Tống tiên sinh đang dùng bữa, lúc đó Tống tiên sinh đang gắp đồ ăn cho tôi. Cậu ta nhìn một cái, biểu cảm rất khó coi. Lông mày cậu ta nhíu lại, và nắm tay siết chặt.
Ba nam sinh kia liền lao tới. Tống Phi Nhi ngẩng đầu lên và nhìn tôi với ánh mắt oán độc.
Tôi chỉ thản nhiên mỉm cười rồi tiếp tục ăn uống, trò chuyện với các cô gái.
Nơi ngoài tầm mắt của tôi——ba nam sinh đang chăm chăm quan tâm đến Tống Phi Nhi, hỏi cậu ta có chuyện gì xảy ra, Tống Phi Nhi đang nghiến rắng nghiến lợi nhìn tôi đến mức bật m//áu, không biết cậu ta đã nói gì, ba nam sinh kia đều quay qua nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.
Tôi chỉ giả vờ như không nhìn thấy, tôi đang chờ, chờ Tống Phi Nhi thực sự bùng nổ!
Một lúc sau, bàn của chúng tôi gần như đã ăn xong. Tôi cầm đĩa đứng dậy, nhướng mày, liếc nhìn cậu ta, khóe môi hơi nhếch lên, toàn tâm toàn ý khiêu khích.
Với tính cách như Tống Phi Nhi, nếu không bùng nổ ngay tại chỗ, có lẽ sau này sẽ nén lại thành một đòn lớn.
“Đồ hèn nhát!” Môi tôi hé mở và nói thầm ba từ.
Tống Phi Nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đập tay lên bàn, một tay cầm đĩa ăn đi về phía tôi. Tôi giả vờ như không nhìn thấy cậu ta, chỉ chăm chú nói chuyện với những người bên cạnh.
Vì thế– Khi đĩa ăn của cậu ta ném về hướng tôi. Không chỉ văng tung tóe thức ăn thừa, súp và nước vào tôi mà những người xung quanh tôi cũng hét lên…
Mọi người đều vội vàng tránh sang một bên.
“Tống Phi Nhi, cậu đ//iên à!” Tôi quay phắt đầu lại, hét lớn, trượt chân, nửa người ngã xuống bàn ăn cạnh đó.
“Ối!”
Thấy có cơ hội, Tống Phi Nhi lại giơ đĩa cơm lên và ném vào tôi lần nữa. Tôi đặt một tay lên bàn và giơ tay lên chặn nó bằng tay kia.
“Mày mới là con đ//iên! Đồ vô liêm sỉ! Sao mày dám dụ dỗ bố tao!”
…
Ở trường chúng tôi, cái tên Tống Phi Nhi đã đủ nổi tiếng. Hầu như mọi người đều biết cậu ta là ai và là con gái của ai.
Vì thế khi tôi hét lên cái tên “Tống Phi Nhi”, và khi Tống Phi Nhi nói “dụ dỗ bố tao”, phản ứng đầu tiên của nhiều người trong căng tin không phải là ngăn cản vụ đánh nhau mà là lấy điện thoại di động ra, chĩa vào hướng này.
…
Tống Phi Nhi hoàn toàn mất khống chế, vừa đánh vừa la hét: “Cho mày quyến rũ bố tao này! Mày dám quyến rũ bố tao!”
“Đừng tưởng rằng làm tiểu tam của bố tao thì có thể trở thành công chúa!”
“Tao nói cho mày biết, hôm nay tao sẽ đánh chết mày!”
…
Tôi chịu đựng vài cú đánh mạnh và hét lên “aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”, khiến những người xung quanh có đủ thời gian để quay video.
Mãi đến khi đám nam sinh ở gần đó bắt đầu kéo Tống Phi Nhi ra, tôi mới hét toáng lên với những người xung quanh: “Gọi cảnh sát, gọi 110!”
Có người ôm lấy Tống Phi Nhi. Tống Phi Nhi vẫn đang vùng vẫy, phát đ//iên, nhe răng và móng vuốt. Lúc này, một người đàn ông lao về phía cửa quán ăn, rõ ràng là tức giận tát vào mặt Tống Phi Nhi.
Dấu vân tay rõ ràng hiển hiện, nhìn vào trông rất đau. Tống Phi Nhi dừng lại, ngơ ngác nhìn người đó. Người đó cũng sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ hối hận, chính là thầy Chung.
Nhìn vẻ mặt sắp khóc của Tống Phi Nhi, tôi lao tới trước mặt cậu ta, nghiêng người kêu lên “Chà”.
Theo sau thầy Chung là lãnh đạo của trường với khuôn mặt tái mét. Xung quanh những người lãnh đạo của trường là những người khác có chức danh rõ ràng là cao hơn, quyền lực hơn thì biểu tình càng xấu hơn.
Khi Tống Phi Nhi ném đĩa ăn, bọn họ cách xa, không nghe được Tống Phi Nhi đang nói gì.
Một trong những lãnh đạo cho biết: “Quý trường học có bầu không khí thật tốt! Học sinh tùy ý đánh bạn cùng lớp, còn giáo viên thì sử dụng bạo lực để giáo dục học sinh.”
“Người tấn công này hình như là bạn học Tống Phi Nhi?” Một lãnh đạo khác hỏi.
Hiệu trưởng của chúng tôi nói “Đúng”. Những người đứng đầu quay lưng bỏ đi mà không nói nhiều.
23.
Để lại đám lộn xộn cho thầy Chung. Thầy Chung an ủi Tống Phi Nhi vừa bị tát, đồng thời chỉ đạo người đưa tôi đến phòng y tế…
110 rất nhanh đã đến nơi. Lúc Tống Phi Nhi đánh tôi, trong căng tin có rất nhiều người nhìn thấy, còn có video điện thoại di động làm bằng chứng.
“Chú cảnh sát, cháu muốn kiện cậu ta!” Tôi một tay chỉ vào Tống Phi Nhi: “Cậu ta cố ý gây thương tích! Còn có phỉ báng!”
Thầy Chung đau đầu, chữ “xuyên” (川) giữa hai lông mày gần như lồi ra trán. Vấn đề cán bộ học sinh ưu tú cấp tỉnh đi cửa sau vẫn chưa được giải quyết, cán bộ học sinh ưu tú cấp tỉnh này đã trước mặt mọi người đánh bạn học.
Điều đáng sợ hơn nữa là trong thời đại mà giáo dục bạo lực bị nghiêm cấm, ông ta còn tát học sinh trước mặt lãnh đạo tỉnh!
Nếu ba điều này xảy ra cùng nhau, chưa kể đến chức vụ trưởng nhóm giảng dạy và nghiên cứu của ông ta, ngay cả chứng chỉ năng lực giảng dạy của ông ta cũng có khả năng bị tước. Thầy Chung lo lắng như kiến ngồi trong chảo nóng, bận rộn gọi điện cho hai bên phụ huynh.
“Không cần tới trường học, trực tiếp đến đồn cảnh sát.” Chú cảnh sát nói.
24.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe cảnh sát. Ngoài tôi, còn có Tống Phi Nhi, thầy Chung và một số nhân chứng tại hiện trường cũng có mặt.
Chúng tôi bị chia ra để lấy lời khai. Sau đó là thời gian chờ đợi. Chúng tôi ngồi trên những chiếc ghế nhựa ở lối đi.
Tống tiên sinh và Tống phu nhân đến trước. Tống Phi Nhi hoàn toàn không nhận sai, còn tức giận cho họ xem bức ảnh.
“Mẹ ơi! Nhìn bố đã làm gì sau lưng mẹ này?”
Giọng điệu của cậu ta vô cùng phẫn nộ, đôi mắt nhỏ đắc thắng nhìn tôi: “Con đánh cậu ta chính là vì dân trừ hại!”
Tôi phớt lờ cậu ta, không nói gì. Bà Tống nhìn về phía ông Tống. Ông Tống véo sống mũi. Bà Tống chợt nổi giận, lao về phía tôi, chửi bới “Tiểu tam thối”.
Tôi bắt đầu kêu lên “Ồ”. Bà Tống chưa kịp đ//ánh tôi thì đã bị cảnh sát lôi ra ngoài. Mẹ tôi đến đúng lúc. Việc đầu tiên mẹ làm là nhìn vào chỗ tôi bị đánh.
Tay tôi hơi đỏ nhưng không có gì nghiêm trọng. Sau đó bà đứng dậy đối diện với bà Tống và ông Tống.
Khí chất của bà chủ cửa hàng bị khơi dậy, bà ấy bắt đầu chửi bới thô lỗ: “Cmm! Ai mới là tiểu tam thối vậy?!”
“Tống Gia Minh! Có gan thì nói cho vợ ông biết, ai mới là tình nhân! Ai gặp ai trước? Ai kết hôn với ai trước? Ở quê nhà có tổ chức tiệc cưới không? Ai trả tiền học đại học cho ông?! Ai giúp ông theo học trường đại học? Thi đỗ công chức? Để rồi việc đầu tiên ông làm khi thành công là bỏ rơi người vợ tào khang của mình!”
“Mấy ngày trước ông còn tới đây, còn trơ trẽn đòi nhận ra con gái! Hôm nay lại để con gái và vợ ông đánh con gái tôi! Ông không biết xấu hổ sao?”
“Tôi nói cho ông biết, tôi nhất định sẽ kiện cả nhà ông!”
…
Mẹ tôi nói rất nhanh như đốt pháo. Lượng thông tin rất lớn. Ông Tống vội vàng ngăn cản mẹ tôi.
Bà Tống và Tống Phi Nhi sốc đến nỗi mặt trắng bệch. Những người xung quanh tôi, trước đây họ có nghĩ thế nào đi nữa, giờ lại trở thành kẻ ăn dưa…
Kết quả cuối cùng của ngày hôm đó là——
Bồi thường và xin lỗi.
Vết thương của tôi…trông rất thảm thương. Trên thực tế, chúng gần như không đáng kể. Không bằng cái tát mà Tống Phi Nhi phải nhận. Nếu cứ nhất quyết truy tố thì sẽ phí thời gian, công sức.
25.
Ngày hôm đó, trên đường về nhà, mẹ tôi hỏi: “Sao con khóc? Mắt con sưng vù lên rồi. Như thế này không giống con chút nào.”
Tôi đáp: “Con không khóc thì Trà Xanh sẽ khóc và được thông cảm! Việc con làm gọi là ‘đi theo con đường của Trà Xanh, để Trà Xanh không còn chỗ xuất chiêu.”
Mẹ tôi cười và hỏi tôi: “Con bị đánh thực sự không đau à?”
“Nếu đến đồn cảnh sát muộn hơn, thậm chí sẽ không nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay của con nữa… Sau sự việc này, lão Tống đó có lẽ sẽ không đến thăm chúng ta nữa.”
“Đúng vậy.” Mẹ tôi nói: “Vốn dĩ ông ta đến đưa tiền và quà cho mẹ chỉ để bịt miệng. Bây giờ chắc là ông ta đang hối hận chet mất.”
“Mẹ, mẹ có sáng khoái không?”
“Sảng khoái.” Mẹ tôi giơ tay lên và lướt đầu ngón tay dưới mí mắt.
26.
Sau đó, chứng chỉ xuất sắc cấp tỉnh của Tống Phi Nhi bị hủy bỏ, cậu ta phải nhận hình phạt của nhà trường vì tội đánh người.
Sau đó, thầy Chung cũng bị nghỉ việc. Sau này, quá khứ đen tối của Tống tiên sinh trở thành tin đồn trong thành phố.
Sau đó, ông Tống và gia đình rời khỏi quận chúng tôi, nghe nói ông ta đã bị giáng chức…
Vì nhiều lý do khác nhau, không được công khai, tôi cũng không rõ nữa.
[HẾT]