Kẻ Vô Ơn - Chương 2
6.
Gần đến kỳ thi giữa kỳ, lớp tôi bình bầu cán bộ học sinh xuất sắc, bỏ phiếu giơ tay. Tên tôi đứng đầu danh sách, cả lớp hầu như đồng thuận.
Khi đến lượt Tống Phi Nhi, tôi không giơ tay, vẫn câu hỏi đó, sao phải bầu cho cậu ta?
Cậu ta là lớp trưởng không làm gì cả, chỉ dựa vào sự ưu ái của chủ nhiệm, tôi không có nghĩa vụ phải hùa theo cậu ta.
Những cán bộ lớp khác cũng không giơ tay, đối với cô bạn học có quan hệ, lại được ưu ái này, chúng tôi không thể ưa nổi.
Chúng tôi là đều là những người đã làm cán bộ lớp thời gian dài, có chút vai trò dẫn dắt, lại thêm một số bạn học nữ không ưa cái cách cậu ta cứ nhõng nhẽo…
Vì vậy, chỉ có 23 người bỏ phiếu cho cậu ta, còn không đủ một nửa lớp. Tống Phi Nhi ngay lập tức đỏ mắt, gục xuống bàn khóc nức nở.
Thầy Chung mặt mày nghiêm nghị, đáng ra đã đến lượt người tiếp theo giơ tay bỏ phiếu, nhưng ông ta không buông tha, yêu cầu cả lớp bỏ phiếu lại.
Những đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi, chính là độ tuổi tràn đầy tinh thần công lý. Bỏ phiếu lần nữa, có 25 người. Chỉ thêm hai người, vẫn không đủ một nửa.
Trong lớp im lặng, tiếng nức nở của Tống Phi Nhi nghe thật rõ ràng.
“Các em làm gì vậy?!” Giáo viên Chung đột ngột nổi giận, một cái đập mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh vang dội.
“Tống Phi Nhi là lớp trưởng của chúng ta, nếu các em không bầu cho em ấy, có phải muốn để các lớp khác cười nhạo chúng ta không?”
“Tống Phi Nhi đã làm nhiều việc như vậy! Thành tích cũng rất xuất sắc! Dù các em không biết ơn, lúc này cũng nên công bằng, công chính!”
Tôi không biết lúc ấy có bao nhiêu người trong lớp giống như tôi, bề ngoài cúi đầu im lặng, nhưng trong lòng thì khinh bỉ… Nhưng tôi biết ánh mắt của thầy Chung đang sắc lạnh nhìn tôi, những câu sau đó của ông ta đều nhắm vào tôi —
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, bầu cử chuyện nhỏ như vậy, cũng phải nhìn sắc mặt người khác sao?”
“Có người, lòng đố kị nặng nề, lúc nào cũng nghĩ rằng đồ của mình bị người khác c//ướp, mà không bao giờ tự phản tỉnh!”
“Chỉ có thành tích tốt thì có ích gì? Đạo đức phải đặt lên hàng đầu, phải biết cống hiến, hành vi phải tốt! Học bao nhiêu năm rồi, đều học vào bụng chó hay sao?!”
“Đây là cơ hội cuối cùng, bỏ phiếu lại lần nữa!”
Lời ông vừa dứt, trong lớp có người nhỏ giọng:
“Muốn chắc chắn thì thay đổi số phiếu đi! Bỏ lại làm gì chứ?”
Người nói là một nam sinh, giọng nhỏ nhưng ngữ khí kiêu ngạo và khinh thường như sắp tràn ra.
Thầy Chung chưa bao giờ bị khiêu khích như vậy? Ông ta lập tức ngây ra, mặt đỏ bừng, sau đó điên cuồng đập bàn: “Ai? Là ai lên tiếng ? Đứng ra cho tôi!”
Lời của bạn học nam ấy đại diện cho tâm tư của bao người, không ai trong lớp dám lên tiếng. Sau khi thầy Chung nổi giận một trận, ông ta bỏ ra ngoài.
Cả lớp nhìn nhau, ngơ ngác.
Tôi và một vài cán bộ lớp thảo luận nhanh chóng, hoàn thành phần còn lại của công việc bỏ phiếu, sau đó ghi lại số phiếu và nhờ lớp phó tiếng Anh đưa đi (giáo viên chủ nhiệm là giáo viên tiếng Anh).
7.
Việc này lẽ ra nên dừng lại ở đây.
Nhưng chỉ nửa tháng sau, thông báo về các cán bộ học sinh xuất sắc được công bố. Ngoài Tống Phi Nhi được chọn là cán bộ học sinh ưu tú cấp tỉnh, những người khác đều chỉ là cán bộ xuất sắc cấp huyện, cấp thành phố và cấp trường.
Mọi người ngay lập tức hiểu ra tại sao ngày hôm đó thầy Chung lại nổi giận đến như vậy. Ông ta muốn bảo vệ cậu ta. Trong cuộc sống này, không sợ nghèo, chỉ sợ bất công.
Khi bảng thành tích được niêm yết, không khí trong lớp trĩu nặng, nhiều học sinh từ các lớp khác cũng đến hỏi. Trường chúng ta, khối chúng ta, chỉ có hai suất cán bộ xuất sắc cấp tỉnh, nhưng còn nhiều học sinh xuất sắc hơn cả Tống Phi Nhi!
Có sự hoài nghi thì cũng có giải thích. Lý do mà nhà trường đưa ra là: không chỉ xem xét thành tích và phiếu bầu trong lớp, mà còn phải xem xét nhiều khía cạnh khác, phải phát triển toàn diện về đức, trí, thể.
Họ đã đưa ra một loạt giải thưởng mà Tống Phi Nhi đã đạt được, tham gia nhiều hoạt động từ thiện, có cả cấp tỉnh và cấp thành phố, chủ yếu là các dự án văn nghệ, do các tổ chức tư nhân tổ chức.
Thầy Chung đặc biệt gọi tôi vào văn phòng, nói rõ ba điều:
Thứ nhất, danh sách cán bộ xuất sắc cấp tỉnh đã được công bố trên trang web của Sở Giáo dục tỉnh. Sau 7 ngày, không ai đưa ra ý kiến phản đối. Giờ đây, đã trở thành điều chắc chắn, dù có bất mãn cũng chỉ có thể im lặng!
Thứ hai, suất này không có ý nghĩa lớn đối với tôi, bảo tôi đừng quá để tâm. Những học sinh nào đã giành giải nhất quốc gia ở các kỳ thi Olympic Toán, Vật lý, Hóa học, và Tin học, đều đã có lợi thế rất lớn trong tuyển sinh đại học tự chủ. Dù có thêm danh hiệu cán bộ học sinh xuất sắc cấp tỉnh cũng không quan trọng lắm.
Tôi đã từng giành giải nhất Olympic Hóa học trong học kỳ đầu lớp 11, thực sự không cần phải tranh giành gì nữa.
Quân tử giúp người khác thành công, không làm hại người khác, có nhiều bạn bè thì có nhiều con đường.
Thứ ba, thầy hy vọng tôi hỗ trợ thầy, ổn định cảm xúc của các bạn trong lớp. Thầy hứa rằng trong tương lai sẽ có những cơ hội khác, nhất định sẽ đề cử tôi.
17 tuổi, tôi không còn ở cái tuổi nói năng không kiểm soát nữa. Trong đầu chỉ toàn những lời chửi rủa ông ta: Rác rưởi! Người như vậy, làm sao xứng làm thầy giáo?! Nếu ở thời chiến, chắc chắn là đại hán gian!
Nhưng giọng tôi lại dịu đi rất nhiều: “Nghe nói, bố của lớp trưởng Phi Nhi là tân chủ tịch quận, thầy Chung, thầy đang gián tiếp cứu quốc à?”
“Vớ vẩn! Nghe ai nói vậy?” Ông ta hạ giọng xuống rất thấp.
“Đương nhiên là người trong cuộc, cả lớp ai cũng biết.”
Khuôn mặt thầy Chung tối sầm lại, mấy lần định nói rồi lại thôi. Nhìn thấy thầy xấu hổ, trong lòng tôi cảm thấy rất thoải mái, tôi thẳng thừng từ chối: “Em không thể làm ổn định được cảm xúc các bạn đâu, chống lại thiên ngôn vạn ngữ còn khó hơn cả thiên tai lũ lụt, em không có khả năng đó!”
Thầy Chung thở dài nặng nề, xua tay bảo tôi ra ngoài.
8.
Tống Phi Nhi lại bắt đầu khóc.
Khi nói chuyện với các bạn nam hoặc các cán bộ lớp khác, thỉnh thoảng cậu ta lại lộ ra vẻ nhút nhát, đôi mắt đỏ hoe, như thể có ai đó bắt nạt cậu ta.
Tôi không hiểu nổi, cậu ta có gia cảnh như vậy, bao nhiêu người muốn nịnh bợ, kính cẩn phục vụ, không hình thành tính cách kiêu ngạo, bá đạo đã là tốt lắm rồi, sao lại thành ra kiểu sướt mướt “trà xanh” như vậy?
Về việc cán bộ học sinh xuất sắc cấp tỉnh, mọi người tuy đã thảo luận sôi nổi vài ngày, nhưng thực sự quan tâm chỉ có những người có khả năng tranh đoạt.
Cả khối chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tất cả đều là những người thông minh, biết rằng mải mê vào chuyện này là vô ích, kết quả khó mà thay đổi, chi bằng dành thời gian để làm thêm vài bộ đề, cố gắng thi được nhiều điểm hơn. Nửa tháng sau, trong lớp đã không còn ai thảo luận về việc này nữa.
Điểm giữa kỳ của chúng tôi cũng đã được công bố. Tôi vẫn đứng đầu lớp, đứng thứ ba toàn khối; trong khi đó, Tống Phi Nhi từ top 10 trong lớp đã tụt xuống ngoài top 10.
Cuộc họp phụ huynh diễn ra như dự kiến.
9.
Mẹ tôi biết rằng trong lớp có một học sinh chuyển trường, và biết rằng bố của học sinh chuyển trường đó là chủ tịch quận mới của chúng tôi.
Thỉnh thoảng tôi cũng nói chuyện tán gẫu với mẹ về điều này. Bà không mấy hứng thú, thường thì chỉ ừ hử cho qua, rồi chuyển sang chủ đề khác—
“Vẫn là điểm số quan trọng nhất! Chúng ta cứ thi vào trường đại học tốt, không cần phải như họ, khổ sở đi đường tắt để nổi bật hơn!”
Rồi bà lại chuyển sang chủ đề khác: “Nếu con thấy chế độ xã hội không tốt, thì hãy đi mà thay đổi!”
“Bây giờ con còn nhỏ bé, không làm gì được, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, thi công chức, làm quan tốt, rồi tìm cách thay đổi những điều xấu xa đó!”
Mẹ tôi rất ám ảnh với việc thi vào công chức. Dù bà có nói hay bao nhiêu, dù có hô hào khẩu hiệu như “Đích đến của vũ trụ là thi công chức” bao nhiêu lần, nhưng tôi biết là bà vẫn đang nhớ về một người.
Hoặc có thể nói, bà không thể quên. Không quên về một thời thanh xuân. Một tình yêu. Một sự hi sinh hết mình, và sự phản bội tàn nhẫn…
10.
Cuộc họp phụ huynh diễn ra vào chiều thứ Sáu. Mẹ tôi đã chuẩn bị thật đẹp. Bà thích đi họp phụ huynh, vì con gái học giỏi, lại là lớp trưởng, là hình mẫu con nhà người ta mà ai ai cũng ao ước.
Nhiều năm qua, bà luôn là đối tượng mà các bậc phụ huynh khác ghen tị, thường được vây quanh yêu cầu chia sẻ kinh nghiệm.
Tuy nhiên, chiều hôm đó, khi về nhà, tâm trạng của bà rất tồi tệ, vừa bước vào đã ngồi phịch xuống sofa.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải thầy Chung làm khó mẹ không?”
“Không sao đâu, chỉ là hơi mệt thôi, con đi làm bài đi… Mẹ ngồi một lát, lát nữa sẽ nấu cho con ăn.”
Bà chống khuỷu tay lên tay vịn sofa, đầu ngón tay xoa xoa thái dương, trông rất mệt mỏi. Tôi rót một cốc nước, đặt vào tay bà. Ngón tay bà lạnh như băng.
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện của người lớn, con không cần lo, nhanh đi làm bài đi!”
Mẹ tôi thúc giục, giọng điệu khá cao, có phần thiếu kiên nhẫn. Tôi đứng dậy đi về phòng học. Trước khi bước vào, tôi ngoảnh lại nhìn bà lần nữa—
Lưng bà đột nhiên buông lỏng, như thể sức sống vừa bị rút hết, trông rất kiệt quệ.
“Mẹ, tối nay ăn sủi cảo nhé! Con muốn ăn.”
Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh.
Mẹ tôi gật đầu.