Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Yêu Thầm Tôi - Chương 1
1.
Tôi và Bùi Nhược Tồn từ thời trung học đã là kẻ thù không đội trời chung.
Lạnh nhạt, xa cách, lại không ưa nhau.
Năm 22 tuổi, tôi vô tình nổi tiếng khắp mạng nhờ một bộ phim, trở thành diễn viên nữ mới nổi.
Phong cảnh vô hạn.
Nhưng không lâu sau, tôi nghe nói Bùi Nhược Tồn được Viện Vật lý quốc gia chọn, trở thành trợ lý giảng dạy trẻ nhất ở đó.
Sau đó vào năm 25 tuổi, hắn đã giành được giải thưởng cao nhất dành cho các nhà vật lý trẻ.
Tiếng tăm càng vang dội.
Điều này khiến tôi tức điên lên, cố gắng hết sức để vượt qua Bùi Nhược Tồn.
Tình trạng cạnh tranh như vậy, từ sau khi tốt nghiệp trung học, đã kéo dài mười năm.
Cho đến khi tôi bị chị kế hại chết, tôi mới biết rằng thì ra Bùi Nhược Tồn hắn, yêu tôi như mạng.
2.
Sau khi tôi chết, linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung.
Nhìn Triệu Hi Hi đứng trước mộ tôi, vẻ mặt đau buồn.
Cô ta khóc: “A Âm, em còn trẻ, mới 28 tuổi, sao lại đột ngột qua đời vì tai nạn xe cộ?”
Đợi những người đến viếng giải tán.
Không có ai ở đó.
Triệu Hi Hi thay đổi vẻ đau buồn trên khuôn mặt, Cô ta đứng tại chỗ với vẻ mặt oán hận, sắc mặt dữ tợn.
Triệu Hi Hi mở miệng nói một cách nham hiểm: “Em gái tốt của tôi, cuối cùng thì cô cũng chết rồi.”
“Mười hai năm! Ròng rã mười hai năm! Cô có biết tôi đã sống như thế nào không?”
“Cô là con gái ngoan của nhà họ Chung, còn tôi chỉ là một đứa con gái nuôi không lên được mặt bàn! Luôn bị cô đè đầu cưỡi cổ!”
“Ngay cả khi cô muốn đi làm nghệ sĩ, cãi nhau với gia đình. Nhưng tôi cũng không được phép đụng đến một xu nào của công ty trong nhà!”
“Cô đáng chết!”
Giọng Cô ta bén nhọn, sắc mặt điên cuồng.
Nhìn Triệu Hi Hi như vậy, tôi chỉ thấy choáng váng.
Khi tôi 16 tuổi, Triệu Hi Hi theo mẹ Cô ta là Hứa Uyển tái giá đến nhà họ Chung.
Cô ta chất phác, ít nói, chỉ biết im lặng đi theo sau Hứa Uyển, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ sợ hãi.
Tôi cảm thấy không thú vị, hoàn toàn không có ý định trêu chọc Triệu Hi Hi.
Ngược lại, tôi thấy Triệu Hi Hi đáng thương, chủ động đưa tay ra: “Chị ơi, em là Chung Âm, chị có thể gọi em là A Âm.”
Triệu Hi Hi do dự đưa tay ra, nở một nụ cười e thẹn: “A Âm… em gái.”
Tôi vốn tưởng rằng, sau mười hai năm chung sống, dù thế nào đi chăng nữa, tôi và Triệu Hi Hi cũng coi như tình chị em sâu đậm.
Nhưng không ngờ, Cô ta lại hận tôi đến vậy.
Ngày trao giải, Triệu Hi Hi cố tình động tay động chân vào xe của tôi.
Cô ta tạo ra một vụ tai nạn.
Sau vụ tai nạn xe hơi, ngọn lửa dữ dội bùng lên.
Cô ta đắc ý nhìn tôi bị thiêu sống trong xe.
3.
Tôi không biết tại sao linh hồn tôi không tan biến, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Hi Hi giả vờ tình cảm chị em sâu đậm với tôi.
Cô ta mượn danh chị cả của tôi, đăng video lên mạng xã hội một cách đường hoàng: “Em gái thân yêu của tôi đã mất, tôi cũng rất đau lòng. Nhưng tôi cũng hy vọng mọi người đừng quá đau buồn, vì tôi nghĩ em gái không muốn mọi người buồn bã vì em ấy như vậy.”
Ngay sau khi video được đăng tải, cả mạng đều khóc ròng.
Hầu như tất cả người hâm mộ của tôi đều để lại bình luận dưới tài khoản của Cô ta.
“Hu hu hu, chị gái tốt quá, cảm động quá.”
“Đây là tình chị em cảm động trời đất, rõ ràng bản thân đã rất đau lòng nhưng vẫn phải an ủi chúng tôi.”
Những người hâm mộ ngây thơ, lương thiện của tôi gần như bị Cô ta dắt mũi.
Triệu Hi Hi lợi dụng dư luận, chỉ sau một đêm đã tăng thêm hàng chục nghìn người theo dõi.
Thậm chí có bình luận còn gọi Cô ta là người chị kế cảm động nhất trên mạng.
Còn cha tôi, mất con giữa tuổi trung niên, chỉ sau một đêm đã già đi hơn mười tuổi, gần như toàn quyền giao phó Chung thị cho Triệu Hi Hi.
Cô ta đang từng chút một, từng chút một cướp đi những thứ vốn thuộc về tôi.
Danh tiếng của tôi, sự nghiệp của tôi, gia sản của tôi, mọi thứ của tôi…
Điều khiến tôi bất ngờ là Bùi Nhược Tồn, người đáng lẽ phải xuất hiện tại lễ trao giải ở nước ngoài, lại tìm đến đây.
Mở cửa ra, nhà vật lý thiên tài sắc mặt tái nhợt, người gầy gò như cây trúc đứng ngoài hành lang.
Đôi mắt đen láy của Bùi Nhược Tồn đầy u ám, hắn nhìn chằm chằm Triệu Hi Hi, từng chữ một: “Cô đã hại chết Chung Âm.”
Triệu Hi Hi nhận ra Bùi Nhược Tồn.
Hồi đó, hắn là học bá lạnh lùng như thần thoại của trường trung học.
Bây giờ, hắn là thiên tài nổi tiếng trong giới vật lý.
Triệu Hi Hi từng rung động trước Bùi Nhược Tồn, thời thiếu nữ đã viết thư tình cho Bùi Nhược Tồn.
Chỉ là, tất cả đều bị Bùi Nhược Tồn không thương tiếc vứt vào thùng rác.
Lúc này, Triệu Hi Hi thấy Bùi Nhược Tồn tìm đến tận cửa, kích động đến mức đỏ mặt.
Cô ta ngước nhìn Bùi Nhược Tồn với vẻ ngưỡng mộ: “Anh đến tìm em sao?”
“Con tiện nhân Chung Âm kia luôn thích đối đầu với anh, nó chết rồi, anh chắc hẳn rất vui.”
Ngay sau đó, Bùi Nhược Tồn giơ tay ấn cô ta vào cửa.
Anh dùng một tay giữ chặt vai Triệu Hi Hi, trong tay lóe lên ánh bạc, mũi dao nhắm thẳng vào cổ cô ta.
Trong ánh mắt dần khó hiểu của Triệu Hi Hi, Bùi Nhược Tồn chớp hàng mi dài, hắn khẽ lẩm bẩm: “Tại sao… cô lại muốn hại chết cô ấy?”
“Tôi sẽ tự tay báo thù cho cô ấy.”
4.
Hôm đó, Triệu Hi Hi cố tình đuổi hết người hầu đi, muốn một mình tận hưởng một đêm vui vẻ.
Khi cô ta đang đắc ý, sắp sửa một bước lên mây thì Bùi Nhược Tồn tìm đến.
Cô ta đắc ý vô cùng, cho rằng Bùi Nhược Tồn đến khen ngợi cô ta.
Nào ngờ, đó lại là tử thần gõ cửa.
Triệu Hi Hi run rẩy co rúm trong góc tường, nhìn Bùi Nhược Tồn, ánh mắt không còn vẻ ngưỡng mộ, chỉ còn lại sự kinh hãi: “Kẻ điên! Anh là kẻ điên!”
Bùi Nhược Tồn giết chết Triệu Hi Hi.
Tiếng kêu thảm thiết của Triệu Hi Hi vang vọng khắp biệt thự cả đêm, nhưng căn bản không có cơ hội chờ người đến cứu cô ta.
Bùi Nhược Tồn thông minh như vậy, ngay cả việc trả thù cũng tính toán tinh vi.
Hắn đã vô hiệu hóa camera giám sát trên đường, chặn hệ thống an ninh của khu dân cư.
Chỉ để trong đêm yên tĩnh như thế này, từng nhát dao một, không chút biểu cảm đâm vào cơ thể kẻ giết người.
Báo thù cho tôi.
Tôi lơ lửng trên không trung, cảm thấy sảng khoái nhưng cũng vô cùng bai rối, tại sao Bùi Nhược Tồn lại làm như vậy?
Hắn hiện tại trong giới vật lý nổi tiếng lẫy lừng, tương lai vô lượng.
Tại sao hắn lại phải giết Triệu Hi Hi?
5.
Cho đến khi tôi theo Bùi Nhược Tồn, bay về phòng hắn.
Khi hắn mở cửa phòng ngủ, tôi sợ ngây người.
Trong căn phòng tối đen, chật ních, thậm chí cả trên trần nhà, đều treo đầy ảnh của tôi.
Thời trung học, thời đại học, bộ phim đầu tay của tôi… Gần như ảnh của mỗi giai đoạn, được dán chồng chất lên nhau.
Giống như người này đang cuồng nhiệt sưu tầm mọi thứ liên quan đến tôi.
Nhưng mà… Bùi Nhược Tồn?
Hắn? Nhà vật lý thiên tài lạnh lùng, kiêu ngạo, không gần người Bùi Nhược Tồn?
Tôi cảm thấy không thể tin nổi.
Khi giết Triệu Hi Hi, chiếc áo sơ mi trắng Bùi Nhược Tồn mặc bị vấy máu.
Hắn dường như thấy bẩn, chậm rãi cởi từng chiếc áo, vứt vào thùng rác.
Tôi nhìn thấy cơ thể vai rộng eo thon, rắn chắc hữu lực của Bùi Nhược Tồn ẩn dưới lớp vải mỏng.
Trong lúc nhất thời, tôi không kìm được đỏ mặt, che mắt nhìn trộm qua kẽ hở giữa các ngón tay.
Con mọt sách này sao lại có thân hình đẹp thế!
Tôi thấy hắn mở cửa tủ, bên trong là hũ đựng tro cốt của tôi.
Hắn… hắn hắn cư nhiên đào tro cốt của tôi từ trong mộ lên!
Á á á biến thái! Hắn không phải là kẻ thù không đội trời chung của tôi sao, sao lại có thể là fan cuồng biến thái của tôi chứ!
Bùi Nhược Tồn lấy một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ trong tủ ra thay.
Sau đó ôm hũ tro cốt của tôi, ung dung nằm vào bồn tắm.
Hắn bình tĩnh mở nước, dùng lưỡi dao rạch cổ tay mình.
Rõ ràng là tự sát, là cảnh tượng vô cùng u ám, nhưng trong vệt máu loang lổ, khuôn mặt tái nhợt của Bùi Nhược Tồn lại lộ ra vẻ gần như si như mê: “A Âm, đừng sợ, đợi anh.”
Tôi nghẹn họng.
A a a a !
Bùi Nhược Tồn, Bùi Nhược Tồn hắn vậy mà yêu tôi?