Kẻ Thứ Ba Bất Đắc Dĩ - Chương 5
10
Gần cuối năm, là sinh nhật của bà nội Từ Tư Độ.
Sinh nhật 70 tuổi của bà ấy, Từ gia mở tiệc rất lớn, khách khứa rất đông.
Tôi vốn cho rằng, không có chuyện gì của tôi, nhiều nhất chính là ăn mặc đàng hoàng một chút, ở tiệc sinh nhật làm một bình hoa trang trí.
Nhưng mà, toàn bộ quá trình Từ Tư Độ đều mang tôi theo bên người.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của người ngoài, hắn thản nhiên nói với mọi người: “Đây là bạn gái tôi.”
Mọi người ở đây thái độ đều khác nhau.
Từ gia sản nghiệp lớn, Từ Tư Độ lại là con một.
Trước đó, chuyện hắn và Lâm gia muốn kết thông gia, cũng ồn ào huyên náo.
Kết quả, ngày đại thọ 70 của bà nội hắn, hắn dẫn theo cháu ngoại của một người hầu như tôi tham dự, còn công khai nói, tôi là bạn gái của hắn.
Tôi có chút thấp thỏm nhìn về phía cha mẹ Từ.
Từ Tư Độ vỗ vỗ lưng tôi, có vẻ như là đang trấn an tôi.
Anh họ và bạn nối khố của hắn, đối với chuyện này không thể trách, nghe vậy chỉ chê cười hắn: “Được rồi, ai không biết đây là nàng dâu nuôi từ nhỏ của cậu chứ.”
Sắc mặt tôi đỏ bừng, tìm cớ, cách đám thiếu gia bọn họ xa một chút.
……
Làm tôi ngạc nhiên chính là, Từ Tư Độ làm càn chuyện này, Từ gia cũng không tìm tôi gây phiền toái.
Bà nội Từ còn đặc biệt gọi tôi đến trước mặt, tặng tôi một khối ngọc bội vô cùng đẹp.
Đám bạn bè bên cạnh Từ Tư Độ, thái độ đối với tôi cũng có sự chuyển biến vi diệu.
Trước kia, bọn họ nhìn tôi như là nhìn người hầu nhỏ của Từ Tư Độ, khi hắn vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn, có vẻ như tất cả hành vi của tôi đều là đương nhiên.
Mà hiện tại, lúc Từ Tư Độ sai khiến tôi, cũng có người trêu chọc hắn: “Đối xử tốt với nàng dâu nuôi từ nhỏ của cậu một chút đi, cẩn thận người ta tức giận bỏ chạy đấy.”
Về phần ván cược lúc trước lại càng không có người nhắc tới.
Từ Tư Độ cười cười, sau đó giống như là chọc cho tôi vui vẻ, tự mình bóc trái cây cho tôi.
Ngoài ra, người phản ứng lớn nhất, là bà ngoại tôi.
Bà ấy vì Từ gia cống hiến cả đời, trước đó tôi cảm thấy quan hệ chủ tớ nhiều năm đã cắm rễ ở trong đầu bà.
Nhưng mà, sau khi biết tôi và Từ Tư Độ ở cùng một chỗ, bà ấy lại nói với tôi: “Con và tiểu thiếu gia cùng nhau lớn lên, sinh ra tình cảm, cũng là chuyện thường tình.”
Bà ngoại vô cùng từ ái sờ sờ tóc của tôi: “Con còn trẻ, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu. Bà ngoại muốn dặn dò con, đọc sách, yêu đương, kết hôn, sinh con, trình tự những chuyện này, nhất định không thể làm sai, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, nghĩ thầm: Qua hai tháng nữa, lấy được thư thông báo trúng tuyển ở nước ngoài tôi sẽ chạy. Cái gì mà kết hôn sinh con, lại còn yêu ai đó hả!
11
Gần tốt nghiệp, tôi nhận được giấy báo từ trường đại học nước ngoài.
Để đảm bảo việc nhận được thư, địa chỉ tôi điền là nhà bạn.
Khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, tâm lý tôi vô cùng phức tạp.
Người bạn vô cùng lo lắng nói với tôi: “Thẩm Thanh Lê, không phải cậu thật sự chuẩn bị ra nước ngoài du học đấy chứ?”
“Không thật sự muốn xuất ngoại, cậu phí nhiều sức lực như vậy làm gì?”
“Vậy…… Cậu thương lượng với Từ thiếu gia chưa?”
Vẻ mặt tôi như gặp quỷ nhìn cô ấy: “Cái kia chắc chắn không có nha, bằng không mình gửi cho cậu làm gì?”
“Mình cảm thấy, cậu vẫn là nên thương lượng với anh ta một chút đi.” Bạn tôi vẻ mặt cười khổ: “Mình nói với cậu này, gần đây mình nghe được một tin tức……”
“Cái gì?” Trong lòng tôi có dự cảm không tốt.
“Nghe nói, khoảng thời gian trước anh ta đã mua được một viên kim cương màu hồng trị giá 200 triệu, dùng để làm nhẫn cầu hôn.”
……
Nghe được tin tức này, trong lòng tôi nặng trịch.
Sau đại thọ 70 tuổi của bà Từ, tôi đã hoàn toàn cảm nhận được sự nghiêm túc của Từ Tư Độ đối với tôi, cũng cảm nhận được sự cường thế không thể chấp nhận được của hắn.
Nhưng mà, tôi thật sự không nghĩ tới việc muốn sống cả đời với hắn.
Cái gì nhẫn kim cương cầu hôn, cái gì một đời một kiếp, đối với tôi mà nói, đều hoàn toàn không nằm trong kế hoạch.
Từ lần đầu tiên tôi bị hắn bắt nạt tới khóc trong trang viên Từ gia, lại không có chỗ để mách lẻo, kế hoạch cuộc đời của tôi cũng chỉ có một: Cố gắng đọc sách, cố gắng kiếm tiền, sớm ngày thoát khỏi trang viên Từ gia.
Tuy nhiên, trong những năm qua, tôi càng cố gắng, dường như mục tiêu thoát khỏi trang viên lại càng xa.
Hiện tại, hắn thậm chí muốn nhốt cả tôi trong trang viên kia suốt đời.
Buổi tối, trong tủ đầu giường bên cạnh hắn, tôi phát hiện một chiếc hộp nhung màu xanh da trời.
Tôi ôm tâm lý may mắn cuối cùng, mở ra cái hộp kia — Kết quả lại không cho tôi may mắn, bởi vì trong hộp đặt một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.
Tôi quả thực giống như sấm sét giữa trời quang.
Chiếc nhẫn đó có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là tuổi thanh xuân và tự do của tôi, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Tôi run rẩy, đặt nhẫn lại trong ngăn kéo.
Từ Tư Độ tắm xong, mang theo một thân hơi nước, đi về phía tôi.
Yêu cầu của hắn đã trở thành một loại thói quen.
Sau đó, hắn hôn lên tóc mai của tôi, lấy chiếc nhẫn từ trong ngăn kéo ra, cứ như vậy đeo lên ngón giữa của tôi.
Hắn không hỏi tôi có nguyện ý hay không, cũng không cho tôi cơ hội từ chối, giống như là 4 năm trước khi thổ lộ với tôi vậy.
“Chờ em qua sinh nhật 22 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn.” Hắn nói kế hoạch tương lai của mình: “Anh sẽ thuyết phục cha mẹ anh, em cũng không cần lo lắng gì cả, cứ giao cho anh.”
Tôi thử thăm dò nói với hắn: “Em muốn đi Anh du học, có thể chờ em học xong thạc sĩ rồi…”
“Em học thạc sĩ thì có ích lợi gì?” Hắn ngắt lời tôi, đôi mắt dịu dàng kia mang theo vẻ mỉa mai lạnh lẽo: “Học thạc sĩ rất vô nghĩa, tìm một công việc vô nghĩa, sau đó dành thời gian vào những chuyện vô nghĩa, đổi lấy thu nhập ít ỏi sao?”
“Anh hy vọng em có thể dành hết thời gian để ở bên anh.” Nụ hôn của hắn dừng ở trước ngực tôi, thì thào tự nói: “Không cần nghĩ chuyện khác, không cần nhìn người khác, nhìn anh thôi.”
Thân thể tôi nóng bỏng, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
Từ Tư Độ đi công tác mấy ngày, lăn qua lăn lại hai lần, rất nhanh liền ngủ.
Lúc hắn nhắm mắt lại có vẻ rất ngoan, không hề giống một tên khốn biến thái chút nào.
Tầm mắt của tôi nhìn khuôn mặt của hắn, càng nhìn càng ngủ không được.
Chiếc nhẫn trên ngón tay kia, giống như gông xiềng hữu hình, sắp khóa chặt cả đời tôi.
Tôi càng nghĩ trong lòng càng bất an, vì thế hạ quyết tâm, nhất định phải chạy trốn.
Vì thế, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, vào một buổi tối nào đó hắn rất hăng hái, tôi cho hắn uống chút thuốc ngủ.
Hai giờ đêm, tôi lặng lẽ rời giường, cầm chứng minh thư, thẻ ngân hàng, hộ chiếu và điện thoại di động, thay quần áo rồi bỏ chạy.
Trước khi chạy, tôi rút chiếc nhẫn kim cương kia ra, ném ở đầu giường.
12
Trong thẻ ngân hàng của tôi có rất nhiều tiền, một phần là tiền bồi thường tai nạn xe cộ của cha mẹ tôi, một phần lớn hơn là tiền tiêu vặt của Từ Tư Độ gửi cho tôi.
Về mặt tiền bạc, hắn chưa bao giờ bạc đãi tôi.
Trong mấy năm hắn chưa tốt nghiệp, đã chuyển cho tôi mấy triệu.
Sau khi tốt nghiệp, hắn chính thức bắt đầu làm việc, trực tiếp mở thẻ cho tôi, số dư trên thẻ vẫn duy trì tám con số.
Hắn nói để tôi tự mình quản lý, mỗi tháng tài vụ sẽ chuyển đầy đủ.
Mỗi tháng tôi sẽ quẹt thẻ của hắn ta ăn mấy bữa cơm, trừ lần đó ra, cũng không có chi tiêu gì.
Mà lúc này, tôi rốt cuộc có cơ hội quẹt thẻ thoải mái.
Tôi quẹt thẻ của hắn, mua vé máy bay ra nước ngoài.
Tuy rằng tiền không nhiều lắm, nhưng trong lòng sảng khoái muốn chết.
Tất cả những chuyện trái ngược với Từ Tư Độ, hơn nữa còn khiến hắn ta tức giận, đều khiến tôi có một loại cảm giác thích thú trả thù.
Trước khi rời đi, tôi sợ bà ngoại lo lắng, đặc biệt gửi tin nhắn cho bà ngoại báo cho bà biết.
Để tránh Từ Tư Độ thông qua thẻ ngân hàng biết được hành tung của tôi, sau khi ra nước ngoài tôi đều dùng tiền gửi ngân hàng của mình, du lịch Châu Âu.
Sau khi chơi một vòng quanh châu Âu, bắt đầu tới trường học.
Tôi thuê một căn phòng gần trường học, diện tích chừng ba mươi mét vuông.
Tôi đang ở trong căn nhà nhỏ này, mở ra cuộc sống tự do mà tôi mơ ước.
Khởi đầu của cuộc sống một mình, khiến tôi cảm thấy mới mẻ lại vui vẻ, kết bạn mới, ăn ở nhà hàng gần trường học, đi siêu thị mua thức ăn, về nhà làm thức ăn càng khó ăn.
Tôi cho rằng, tôi sẽ vui vẻ với cuộc sống như vậy.
Nhưng mà, qua hơn hai tháng, tôi cũng đã cảm giác được một loại khô khan khó có thể nói thành lời.
Những ngày du học ở nước ngoài, cũng không đặc sắc như tôi tưởng tượng.
Sự tự do mà tôi tha thiết mong ước, dường như cũng không khác gì cuộc sống trong nước mấy.
Cũng chính vào lúc này, Từ Tư Độ từ trong nước đuổi tới.
Mở cửa căn hộ ra, lúc nhìn thấy hắn đứng ở cửa, tôi thậm chí có loại cảm giác giật mình.
“Sao anh biết tôi ở đây?” Tôi ngốc nghếch mở cửa cho hắn ta.
“Định vị điện thoại di động.” Hắn chỉ chỉ điện thoại di động tôi đặt trên bàn.
Tôi có chút sững sờ, trong lòng có một loại cảm giác quả nhiên như thế.
“Chơi đủ chưa?” Hắn nhìn quanh căn phòng nhỏ của tôi.
Căn phòng rộng ba mươi mét vuông, ngay lúc đầu còn sạch sẽ, nhưng khi tôi đến ở thì thật khó tả.
Quần áo rải rác trên sô pha trên giường, bát ăn xong chưa rửa chất đống trong bồn rửa, trên thảm có mấy sợi tóc quấn quanh.
Từ Tư Độ cười lạnh một tiếng: “Mẹ anh nói với anh, phải cho em tự do và không gian, để em cảm nhận cuộc sống mà em muốn.”
Hắn từ trên sô pha móc lên một cái quần lót tôi còn chưa gấp, móc ở đầu ngón tay thon dài, hỏi tôi: “Đây chính là cuộc sống em muốn?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, kỳ thật tôi là có một chút nhớ hắn.
Nhưng mà, những hoài niệm nhẹ nhàng kia, lập tức đã bị cái miệng này của hắn đánh tan thành mây khói.
“Tôi vui vẻ như vậy mà sống, mắc mớ gì tới anh…”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị hắn kéo đến bên người.
Chúng tôi ngồi trên một chiếc sô pha nhỏ, nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi vào trước ngực tôi: “Thẩm Thanh Lê, ba tháng không gặp, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”
Tôi bị hắn làm cho nói không ra lời, hai chân bắt đầu như nhũn ra.
Tuy rằng rất muốn tiếp tục mạnh miệng, nhưng tôi rất khó không thừa nhận, sâu trong nội tâm, vẫn có một chút nhớ hắn.
Chỉ một chút thôi.