Kẻ Thứ Ba Bất Đắc Dĩ - Chương 1
01
Trong giới có một ván cược, đánh cược khi nào Thái tử gia Bắc Kinh chán tôi và đá tôi đi.
Em họ trà xanh vừa hay nghe được tin tức này.
Cô ta từ nước ngoài trở về, kêu gọi bạn bè, chuẩn bị một bữa tiệc chào đón cô ta trở về và cũng mời tôi.
Rượu mời lần thứ ba, cô ta chỉ vào sợi dây chuyền kim cương trên cổ khoe với tôi: “Đây là quà sinh nhật anh Tư Độ tặng em, là món quà lần trước em từng nhắc tới với anh ấy.”
Ngồi bên cạnh là “người hầu nhỏ” của em họ, cười khanh khách nịnh bợ:
“Cậu xuất ngoại hơn một năm, Từ thiếu gia vẫn đối xử tốt với cậu như vậy.”
“Mình thấy là nhớ mãi không quên đấy.”
Trong miệng cô ta, người đàn ông đối với em họ tôi mà nhớ mãi không quên, chính là nhân vật chính của ván cược, thái tử gia Từ Tư Độ của Bắc Kinh.
Mà đối tượng mọi người cược sẽ bị hắn đá, không ai khác.
Chính là tôi đây.
……
Ba năm trước, Từ Tư Độ trở thành bạn trai của tôi.
Nói là bạn trai, cũng không hẳn vậy.
Đối với tôi bởi vì là bạn trai, bạn gái thì cũng chính là tôi và Từ Tư Độ đang yêu đương.
Nhưng mà đối với Từ Tư Độ mà nói, trong mối quan hệ đó không có khái niệm yêu đương.
Chính xác mà nói quan hệ giữa chúng tôi gọi là “Cùng”.
Ba năm trước, lúc tôi 18 tuổi đã “theo” Từ Tư Độ.
Đó là định nghĩa chính xác về mối quan hệ giữa chúng tôi.
Từ Tư Độ là con cưng của trời như vậy, bao nhiêu cô gái đều muốn cướp lấy “Cùng” hắn.
Hết lần này tới lần khác con người hắn trời sinh tính tình ác liệt, lại có chút tâm tư biến thái.
Người ta tự mình đưa tới, hắn không thích, cảm thấy không thú vị.
Hết lần này tới lần khác thích bắt nạt tôi, muốn tôi phải nghe theo hắn.
Nhoáng một cái, ba năm.
……
“Chị họ, chị theo anh Tư Độ ba năm rồi phải không?” Giọng nói của em họ cắt đứt suy nghĩ của tôi.
Cái cổ trắng nõn vừa nhỏ vừa dài của cô ta, còn có mặt dây chuyền kim cương trên cổ kia, lắc đến mắt tôi cũng đau nhức.
“Ừ.” Tôi lạnh nhạt đáp một tiếng.
Bỗng nhiên, cô ta đến gần tôi.
Trong lúc hít thở, dường như tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ta, còn có mùi rượu rất nhẹ.
“Ba năm, cảm giác mới mẻ cũng không còn nhiều lắm chứ?” Cô ta nói.
“Cái gì?” Tôi sửng sốt một chút.
Em họ đụng đụng bả vai tôi: “Cuộc đánh cược trong giới, chị nghe nói chưa?”
“Đàn ông, đều là đồ có mới nới cũ.”
“Chị họ, có đôi khi, chị phải tự mình nhìn ra đấy.”
Ánh mắt cô ta lấp lánh nhìn tôi, trên khuôn mặt trẻ tuổi mang theo dã tâm không hề che đậy.
Ngay khi tôi không nhịn được muốn cổ vũ cô ta một chút, đồng hồ đeo tay trên cổ tay bỗng nhiên có thông báo.
Tôi vội vàng kiểm tra tin nhắn.
Trên wechat, Từ Tư Độ tìm tôi, chỉ có một câu ngắn ngủi:
[Ở lại với anh vào buổi tối]
……
Từ Tư Độ bảo tài xế tới đón tôi.
Hắn ở trung tâm thành phố, trong khung cảnh náo nhiệt lại tìm được một vị trí yên tĩnh, có một tòa biệt thự độc lập, ngay gần trường đại học tôi học.
Từ sau lễ trưởng thành 18 tuổi của tôi, hắn đưa tôi đến trong biệt thự này.
Lúc mới đầu, hắn coi như biết khắc chế, nhẹ nhàng hôn, cũng không quá phận mà làm càn đụng vào tôi.
Chỉ là một lần say rượu ngoài ý muốn, làm cho hắn hoàn toàn bỏ lệnh cấm.
Đến năm thứ hai đại học, hắn thậm chí còn làm chỗ ở bên ngoài trường của tôi.
Buổi tối mùa đông rét lạnh mang theo hơi nước.
Trong phòng ngủ chính, lò sưởi điện tử cháy lộp bộp, làm cho cả phòng hiện lên một màu cam ấm áp.
Hắn nổi nóng cực kỳ hung hăng, khí tức của hắn bao phủ tôi.
Mồ hôi theo cổ hắn, nhỏ xuống trước ngực tôi.
Không biết chiếc đèn chùm thủy tinh sáng loáng kia, rốt cuộc ở trước mắt tôi lắc lư bao lâu.
Hắn ghé vào tai tôi nhẹ nhàng gọi tên tôi: “Thanh Lê.”
“Để anh nếm thử, nước lê có ngọt hay không.” Hắn cúi người, trêu đùa tôi, tiếng cười trầm thấp, làm tôi xấu hổ vô cùng.
Khi kiệt sức, cuối cùng hắn cũng dừng lại.
02
Tôi quen Từ Tư Độ năm sáu tuổi.
Năm ấy, cha mẹ tôi đều mất, ông bà nội không cần tôi, liền đưa tôi cho bà ngoại đang làm việc ở Từ gia.
Bà ngoại tôi là người giúp việc bên cạnh bà nội Từ Tư Độ, làm việc cho nhà hắn hơn nửa đời người.
Từ gia là gia tộc lớn, đối với người làm lâu năm rất tốt.
Sau khi bà ngoại mở miệng thỉnh cầu, liền đồng ý cho tôi ở lại.
Trang viên Từ gia rất lớn, ngoại trừ tòa nhà chính độc lập, phía sau còn có một tòa nhà nhỏ hai tầng dành cho người giúp việc, tôi lớn lên ở đây.
Từ gia thế hệ này không có con gái, mẹ Từ Tư Độ đối với tôi có chút yêu thích, thỉnh thoảng sẽ để cho tôi chơi đùa với Từ Tư Độ.
Chỉ là bà ngoại nhiều lần dặn dò tôi: “Từ Tư Độ là đại thiếu gia trong nhà, con không thể coi cậu ấy là bạn được, con phải kính trọng cậu ấy đấy.”
Lúc ấy tôi còn rất nhỏ, không hiểu cái gì gọi là kính trọng, chỉ cảm thấy tính cách của Từ Tư Độ không tốt lắm.
Tôi không dám đắc tội với hắn, cũng không dám khóc, lại càng không dám mách lẻo với bất cứ ai – Tôi sợ hắn cũng mách lẻo, hoặc là mất hứng, đuổi tôi và bà ngoại ra khỏi trang viên.
Bà ngoại tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự vất vả, tôi không thể gây phiền toái cho bà.
Vì thế, sau khi bị bắt nạt vài lần, tôi chỉ dám lặng lẽ rời xa hắn một chút.
Mỗi lần nghỉ, hắn trở lại trang viên, tôi đều trốn trong tòa nhà cho người giúp việc, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng mà, Từ Tư Độ trời sinh tính tình xấu xa, đuổi không đi, đánh không lui……
Tôi càng trốn hắn, hắn lại càng hăng hái tìm.
Hắn đến trong tòa nhà cho người hầu, đi từng phòng từng phòng tìm tôi, cho đến khi tất cả người hầu trong nhà đều biết, đại thiếu gia đối với tôi có ý khác.
Nhưng mà, trong lòng tôi rất rõ ràng, hắn cũng không phải thích tìm tôi chơi.
Nếu như là tìm tôi chơi cùng, hẳn là phải giống đám bạn của hắn được đối xử bình đẳng, ai cũng không bắt nạt ai khi ở chung.
Nhưng mà, giữa tôi và hắn chỉ là đơn thuần, hắn thích chơi đùa tôi mà thôi.
Suốt tuổi dậy thì, chúng tôi luôn ở trong một cuộc rượt đuổi mà tôi chạy trốn còn hắn cứ bám riết lấy tôi.
Cũng trong những năm đó, sâu trong nội tâm tôi nảy sinh ý nghĩ rời đi.
Trang viên Từ gia tuy rằng vừa lớn vừa xa hoa, giống như một thiên đường ở nhân gian.
Nhưng nơi này cũng không phải là nhà của tôi.
Tôi lớn lên ở đây, nhưng chỉ là vật phụ thuộc vào trang viên này.
Tôi thuộc về trang viên, trang viên sẽ thuộc về Từ Tư Độ.
Cho nên, tôi muốn rời khỏi Từ Tư Độ, phải rời khỏi trang viên này.
……
Sự việc xảy ra ở trường trung học của tôi.
Lúc ấy, Vương Bích Dao vào trường quốc tế, chuẩn bị xuất ngoại.
Vì thế, tôi cũng năn nỉ bà ngoại, đưa tôi ra nước ngoài — Tiền bồi thường do tai nạn xe cộ của cha mẹ để lại, đủ để đưa tôi ra nước ngoài du học, vấn đề kinh tế cũng không thành vấn đề.
Đối với tôi mà nói, ra nước ngoài là một lựa chọn rất tốt.
Không chỉ có thể rời khỏi Từ gia, né tránh Từ Tư Độ, còn có thể có được sự tự do khó có thể với tới.
Đó là thứ mà tôi khao khát không gì sánh được.
Sau khi tôi nhắc đi nhắc lại, bà ngoại bị tôi thuyết phục, đồng ý chuyển tôi sang trường quốc tế, còn đặc biệt nhờ Từ phu nhân, nhờ bà ấy giúp tôi tìm cách.
Nhưng mà, Từ Tư Độ hung hăng xé nát giấc mơ của tôi, khiến tôi rơi xuống đáy biển.
Hắn lớn hơn tôi 2 tuổi, lúc ấy hắn mới vừa học năm nhất, học ngay tại Bắc Kinh.
Một hôm, hắn nói chuyện phiếm với bà ngoại tôi: “Thanh Lê là một cô gái, đi xa ra nước ngoài, làm sao người ta yên tâm được chứ?”
Hắn cười một cách tao nhã lịch sự, như là có giáo dưỡng tốt nhất, khí chất điềm đạm: “Không bằng ở lại Bắc Kinh, sau này học xong đại học, vào Từ thị đi làm, cả đời sẽ đều thuận lợi.”
Bà ngoại làm người hầu cả đời cho Từ gia.
Trong mắt bà ấy, Từ gia là nơi tốt nhất.
Mà tôi, một cô gái mồ côi, thay vì đi ra nước ngoài, không bằng ở lại Bắc Kinh.
Bà ấy cũng không cầu mong tôi có tiền đồ gì, chỉ cầu mong tôi bình an thuận lợi.
Mà tôi đối với người tự tay chăm sóc tôi lớn lên này, không có cách nào nói lời từ chối.
Tôi càng không có cách, thổ lộ với bà ấy quan hệ kỳ quái giữa tôi và Từ Tư Độ.
Vì thế, tôi liền ở lại Bắc Kinh, sau đó từng bước một bị Từ Tư Độ kéo vào, thuộc về hắn.