Kế Thất Khó Làm - Chương 3
Tiêu Khiêm vừa cười vừa nhìn ta, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
8.
Cuộc sống ở quốc công phủ nhẹ nhàng hơn ta tưởng.
Hầu hết thời gian, Tiêu Khiêm đều ở trong thư phòng hoặc trong cung.
Tiêu Mục Trạch hàng ngày đều đến thư viện đọc sách.
Đại trưởng công chúa tuy thân phận cao quý, không nói nhiều nhưng khi ta đến hầu hạ, bà đối xử với ta rất thân thiết.
Bởi vì có quan hệ với quốc công phủ, ta ra ngoài dự tiệc, những người nịnh bợ ta cũng nhiều hơn.
Điểm không tốt là, nương ngày nào cũng gửi thư cho ta, dặn ta đừng quên trước mặt Tiêu Khiêm, tính toán chức quan cho đại ca ca.
Phiền không chịu nổi, ta bảo Hổ Phách về truyền lời, nếu còn viết thư làm phiền ta, ta sẽ thổi gió bên gối, để đại ca ca đi nhậm chức ở nơi khổ hàn.
Khi Hổ Phách trở về, vẻ mặt đắc ý: “Các người không thấy, lúc ta về truyền lời, sắc mặt của lão gia phu nhân khó coi đến mức nào.”
Đại thiếu gia còn muốn đánh ta, ta nói: “Ta hiện giờ là nha hoàn của Quốc công phủ, ta xem ai dám động vào ta”, bọn họ quả nhiên không dám động thủ. Ha ha, cảm giác ỷ thế hiếp người thật là thoải mái.
Nghĩ đến cảnh cha mẹ ăn quả đắng, ta cũng không nhịn được mà cười cong cả mắt.
Ai ngờ Thái ma ma lại nghiêm mặt nói: “Đuổi chó vào đường cùng, phải đề phòng chó cùng rứt giậu.”
Hổ Phách chê Thái ma ma quá cẩn thận, nhưng ta lại không khỏi cảnh giác mười phần.
9.
Quả nhiên, chưa được mấy ngày thì xảy ra chuyện.
Có người bôi đầy phân lên cổng lớn Quốc công phủ của chúng ta.
Khi ta đến nơi, người này còn đang gào thét ở cổng lớn.
“Tiêu Khiêm, đồ sát nhân, trả muội muội ta lại đây.”
“Tiêu Mục Trạch, đồ thỏ đế, đều là nam nhân, tiểu gia sờ ngươi mấy cái thì sao? Ngươi lại phế bỏ mạng căn của tiểu gia.”
“Tiêu Khiêm, tân nương của ngươi, chẳng qua chỉ là giày rách mà người khác đã chán chơi, chỉ có ngươi coi như bảo bối mà nâng niu.”
Ta ra hiệu, mấy bà tử cao lớn vạm vỡ mà ta đã dẫn đến từ trước lập tức xông lên khống chế nam tử này.
Nam tử kia bị khống chế, còn chửi bới tục tĩu.
Ta túm lấy đầu của nam tử kia, áp vào cổng lớn: “Nào, miệng thối như vậy, vừa khéo liếm sạch những thứ nước tiểu cùng phân này đi.”
Mãi đến khi đối phương mềm oặt ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng, ta mới bảo hạ nhân trói tay chân hắn lại, đưa về kho củi.
Hổ Phách sắc mặt khó coi thì thầm nói với ta, nam tử gây náo loạn ở cổng chính là cậu ruột của Tiêu Mục Trạch.
Thái ma ma sắc mặt trắng bệch: “Tiểu thư còn chưa đứng vững gót chân, giờ lại liên lụy đến nhà mẹ đẻ của tiểu công gia, làm sao bây giờ?”
Ta cười.
“Đây chẳng phải là tên đăng đồ tử đến gây chuyện sao? Ta còn trẻ không hiểu chuyện, làm sao biết được hắn là cậu của Tiêu Mục Trạch.”
Thái ma ma bừng tỉnh: “Ý của tiểu thư là?”
Ta có thể có tâm địa xấu gì chứ?
Ta chỉ sốt ruột thẩm vấn tên lưu manh thôi mà.
Ta trực tiếp bảo người nhổ hết móng tay của nam tử này, nghe tiếng kêu thảm thiết của hắn, ta cười tươi rói tiến lại gần.
“Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao, dám đến gây chuyện ở cổng Quốc công phủ của ta?”
Hắn ta sắc mặt ngạo mạn, rõ ràng đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn lớn tiếng quát: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Hổ Phách mắt nhanh tay lẹ dùng khăn tay chặn miệng hắn: “Những gì nên khai mà không khai, vậy thì chặn miệng lại là được.”
Nói rồi, Hổ Phách bưng một chén nước muối, cười hì hì tạt lên những móng tay trọc lóc đang rỉ máu của nam tử.
Thấy nam tử đau đớn run rẩy, Hổ Phách thở dài: “Chẳng vui chút nào, còn không bằng đốt than, nhét vào cổ họng tên trộm này? ‘Xèo’ một tiếng, cổ họng sẽ hỏng ngay.”
Nam tử kia điên cuồng lắc đầu rồi lại gật đầu.
Hổ Phách tiến lại gần: “Ngươi đã nghĩ kỹ cách nói chưa? Không nói thật thì cô nãi nãi ta có nhiều cách để hành hạ ngươi lắm.”
Nam tử kia điên cuồng gật đầu. Hổ Phách vừa lấy khăn tay ra, nam tử kia liền tuôn một hơi: “Có một bà tử đeo mặt nạ đưa cho ta một trăm lượng bạc, ra lệnh ta đến phủ Quốc công gây chuyện, tiện thể bôi nhọ thiếu phu nhân, việc thành sẽ cho ta thêm năm trăm lượng.”
Hổ Phách cắn răng: “Ngươi có bằng chứng không?”
Nam tử kia vội vàng móc ra từ trên người một chiếc túi thơm: “Ta sợ những người này không nhận nợ, đến lúc đó sẽ lấy ta làm vật tế thần nên đã lén lấy trộm túi thơm của bà ta.”
“Giờ ta đã khai hết rồi, ngươi có thể thả ta đi được chưa, ta sắp chịu không nổi nữa rồi.”
Nhưng khi nhìn thấy chiếc túi thơm đó, ta không khỏi rùng mình.
Đó là túi thơm của Lưu cô cô bên cạnh nương.
Người dân kinh thành Thượng Kinh đều thích thêu hoa cỏ, chỉ có bà ấy, vì thích tiền nên mỗi chiếc túi thơm đều thêu một thỏi vàng hình con heo ngộ nghĩnh.
Nương thật là nhẫn tâm, chỉ vì ta từ chối giúp đại ca mà thôi.
Bà ấy đã cho ta một bài toán khó.
Vừa khiến ta đắc tội với Tiêu Mục Trạch, vừa khiến ta khó sống ở kinh thành Thượng Kinh.
Lúc tứ cố vô thân, chẳng phải chỉ có thể bám chặt lấy nhà mẹ đẻ thôi sao!
10.
Thái ma ma sắc mặt lo lắng: “Tiểu thư, giờ phải làm sao đây?”
“Chúng ta không thể ra ngoài giải thích được, danh tiếng này mà truyền ra ngoài thì ai còn quan tâm đến sự thật nữa?”
Ta thì thầm dặn dò Thái ma ma một phen, khiến bà ấy nghe xong mặt đỏ bừng, cuối cùng nghiến răng, ra cửa.
Ngày hôm sau, câu chuyện mà mọi người truyền tai nhau đã biến thành Tiết công tử trần truồng nằm dưới thân một nam kỹ.
Trong lúc nhất thời, mọi người gặp nhau đều không nhịn được mà nói ám hiệu: “Ngươi nghe nói chưa? Tiết công tử bị chảy máu ở cánh tay.”
“Ai nói không phải chứ? Thật là khó coi quá đi?”
“Công tử nhà quyền quý, chơi bời phóng túng mà.”
Còn những lời nói lung tung của Tiết Báo ở cửa phủ Quốc công hôm qua thì còn ai để ý nữa?
Cách tốt nhất để xóa bỏ tin đồn chính là tung ra một tin đồn khác chấn động hơn.
Xử lý xong mọi chuyện, ta thấp thỏm đến chỗ trưởng công chúa để chịu phạt.
“Nàng dâu trẻ tuổi, xử sự chưa chu toàn, xin nương nương trách phạt.”
Trưởng công chúa đưa cho ta một lò sưởi: “Đi lại vất vả, đừng để bị lạnh.”
Ta mím môi, cẩn thận gật đầu.
Trưởng công chúa thở dài.
“Đứa trẻ ngoan, ngươi đơn thuần chỉ là tai bay vạ gió.”
Dưới ánh nến, trưởng công chúa kể cho ta nghe về nguồn gốc danh tiếng Diêm Vương của Tiêu Khiêm.
Mẹ ruột của Tiêu Mục Trạch tên là Tiết Phi Phi, cùng Tiêu Khiêm lớn lên từ nhỏ.
Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, sau khi sinh Tiêu Mục Trạch thì mắc bệnh.
Nằm trên giường bệnh, sợ sau này Tiêu Mục Trạch không có ai chăm sóc, Tiết Phi Phi ép Tiêu Khiêm hứa sẽ cưới thứ muội của nàng là Tiết Bảo Châu làm kế thất.
Năm Tiêu Mục Trạch tám tuổi, Tiết Bảo Châu náo nhiệt gả vào Tiêu gia.
Trưởng công chúa thấy Tiêu Mục Trạch đang ở độ tuổi cần tình thương của mẹ, sau khi Tiết Bảo Châu thành tâm cầu xin vài lần, bà đã đồng ý để Tiết Bảo Châu nuôi Tiêu Mục Trạch.
Nào ngờ, điều này lại để lại bóng ma trong lòng Tiêu Mục Trạch.
Ca ca ruột của Tiết Bảo Châu, cũng chính là nam tử Tiết Báo đã chửi bới ở cửa hôm đó, có sở thích luyến đồng.
*Luyến đồng: Ấu dâm, thể hiện tình ái giữa người lớn và trẻ con. Một số vì yêu mến còn một số mang ý nghĩa đồi bại.
Tiết Bảo Châu vì tước vị của phủ Quốc công, đã lén đưa Tiêu Mục Trạch đến trước mặt Tiết Báo đang hút thuốc phiện, đầu óc không tỉnh táo.
Ngày hôm đó, nếu không phải Tiêu Khiêm đến kịp thời thì mạng sống của Tiêu Mục Trạch đã phải bỏ lại ở đó.
Chuyện này xảy ra, Tiêu Khiêm lập tức viết thư hòa ly.
Nguyên nhân bởi vì Tiết Bảo Châu, làm hại ca ca nhà mẹ đẻ mất mệnh căn (trym), Tiết Bảo Châu làm sao dám hòa ly về nhà.
Sau một đêm cầu xin không có kết quả, Tiết Bảo Châu đã treo cổ tự vẫn.
Lúc đó, Tiêu Mục Trạch đang sốt cao không lui, mọi người cũng không có sức lực che giấu, từng nhóm thái y đến nhà tìm, chỉ để bảo vệ mạng sống của Tiêu Mục Trạch.
Đến đây, tin tức Tiêu Khiêm đánh chết vợ cả đã truyền ra ngoài.
Ta nghiến răng: “Nương nương, người nên nói sớm đi chứ, biết thế thiếp thân đã sai hạ nhân chặt tên khốn đó ra làm trăm mảnh cho chó ăn rồi.”
Nhưng trưởng công chúa lại vỗ ta một cái: “Nha đầu này, ta đã nói rồi, lời nói của người đời đáng sợ lắm.”
Khi ta cáo từ, trưởng công chúa còn tặng ta mấy rương châu báu: “Chủ mẫu trong nhà mà không có chút của cải bàng thân thì làm sao được?”
Bà còn thuận tay giao chìa khóa và sổ sách cho ta.
Tối về, ta không thể tin nổi: “Trưởng công chúa đây là tin tưởng ta sao?”
Hạnh Nhiễm kích động đến nỗi mắt sáng rực: “Tiểu thư, chúng ta khổ tận cam lai rồi.”
11.
Cuộc sống thoải mái, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để xử lý những kẻ chướng mắt.
Ta trước tiên tìm nha bà mua mấy con ngựa gầy Dương Châu, lấy danh nghĩa hiếu kính, tặng cho phụ thân và đại ca.
Sau đó lại tìm mấy khuôn mặt lạ, đến bên đại ca, dẫn hắn đến sòng bạc.
Thái ma ma lo lắng, sắc mặt bất định: “Tiểu thư thật sự định chặt đứt chỗ dựa của mình sao?”
Ta cười ảm đạm một tiếng: “Bọn họ đều bức bách ta như vậy, ngươi cho rằng, bọn họ sẽ là chỗ dựa của ta sao?”
Nhìn bóng lưng Thái ma ma bận rộn trong bếp nhỏ, ta cong môi cười: “Thật mong chờ đến ngày mọi chuyện vỡ lở, phản ứng của mọi người trong Trình phủ sẽ như thế nào.”
Chưa đầy mấy ngày, nương đã đích thân đến phủ Quốc công tìm ta.
Nương đến tận cửa, ta chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức không gặp.
Sau khi đuổi hạ nhân đi, nương tức giận nhìn ta: “Ngươi lấy danh nghĩa con rể, đưa về nhà nhiều nữ tử yêu tinh như vậy để làm gì?”
Ta mặt mũi tràn đầy vô tội nói: “Con chỉ thương phụ thân bận rộn công vụ, người ta nói những nữ tử đó có tuyệt chiêu mát xa giải tỏa mệt mỏi, đều là một lòng hiếu thảo của con gái.”
Bà cười khinh thường: “Ngươi đừng tưởng rằng đưa mấy con hồ ly tinh đến là ta sẽ sợ ngươi?”
Ngựa gầy Dương Châu chỉ là trò đánh lạc hướng để hại ca ca mà thôi.
Chỉ khi mọi người trong nhà đều chú ý đến mấy nữ tử này thì chuyện ca ca sa lầy mới có thể lặng lẽ hoàn thành.
Hy vọng đến ngày tỉnh ngộ, cha mẹ sẽ không cảm thấy mình quá ngu ngốc.
Nhưng trên mặt, ta lại càng đắc ý: “Người không sợ thì người đã không đích thân đến tìm ta rồi.”
“Người vì muốn được phụ thân thương xót, từ khi vào cửa đã hết lòng đối xử tốt với đại ca và đại tỷ, vì lợi ích của cả nhà, không tiếc lần này đến lần khác hy sinh con gái ruột như ta.”
“Giờ đây, mấy nữ tử mua về, dễ dàng thay thế người, cũng chẳng trách người sốt ruột lo lắng.”
Nương tức đến mặt mày tím tái: “Trình Lâm Tĩnh, ta là mẹ ruột của ngươi, không phải kẻ thù của ngươi.”
Ta lại không nhanh không chậm: “Phải không?”
“Mẹ ruột mua chuộc người đến phủ bôi nhọ danh tiếng của ta?”