Kẻ Phản Diện Cũng Sống Lại Rồi - Chương 3
6.
“Ừ, Giang Hoài nói có mẫu mới, đưa mình và Miểu Miểu đi chọn.”
Giang Hoài là chồng tôi, Miểu Miểu là con gái tôi.
Nói xong, Hứa Trinh mới chú ý đến bọn họ, vội vàng chào hỏi.
Lúc này Diệp Hào cũng đi đến phía sau tôi, nói: “Cô Lưu, con gái cô đẹp quá.”
Thường thì con gái được người khác khen tôi đã quen rồi, hơn nữa cũng thấy rất vui.
Nhưng khi lời này được phát từ miệng của Diệp Hào lại khiến tôi lạnh sống lưng không thôi.
Tôi có cảm giác, lần này trở lại, Diệp Hào luôn dõi theo tôi không rời.
Nén lại cảm giác ghê tởm, tôi lấp liếm đáp lại: “Cảm ơn.”
Nhưng Diệp Hào vẫn không chịu đi, vẫn đứng sau lưng tôi.
Tôi liếc nhìn hắn ta, phát hiện ánh mắt của hắn ta không nhìn Hứa Trinh, mà đang nhìn con gái tôi – Miểu Miểu!
Nhận ra vấn đề này, tôi cảm thấy máu trong người như đông lại.
Sau khi tái sinh, mọi thứ đều lệch khỏi quỹ đạo.
Tôi nghĩ rằng mình không nên chọn cách trốn tránh nữa, lần này mục tiêu của hắn ta không chỉ là chiếm đoạt mọi thứ của Hứa Trinh, có lẽ còn muốn hủy hoại cả gia đình tôi.
Tôi cần phải chủ động tấn công!
Nhanh chóng chọn vài mẫu mới, tôi liền đi tìm chồng và con gái, chuẩn bị thanh toán rồi rời đi.
Lúc này Hứa Trinh cũng chọn xong vài mẫu, còn mua hai chiếc túi nam cho Diệp Hào.
Không chờ họ thanh toán xong, tôi đã chào họ rồi đi trước.
Về đến nhà, tôi bảo chồng thuê thêm vài vệ sĩ riêng để bảo vệ con gái.
Chồng tôi có chút bối rối, hỏi: “Không phải đã có hai người theo bảo vệ rồi sao? Có chuyện gì à?”
“Hai người không đủ, hôm nay ở cửa hàng Gucci em thấy Diệp Hào, bạn trai của Hứa Trinh, luôn nhìn chằm chằm vào Miểu Miểu!” Tôi không chút giấu giếm, nói thẳng ra.
Chồng tôi nghĩ tôi lo lắng quá mức, nhưng vẫn làm theo ý tôi, thuê thêm ba vệ sĩ riêng, bình thường sẽ luôn ẩn mình trong đám đông để bảo vệ con gái.
Sau khi sắp xếp xong, tôi quyết định trước khi hắn ta ra tay với tôi, tôi sẽ xử lý hắn ta trước!
Tất nhiên, còn có cả Hứa Trinh.
Cô ta, tôi cũng không thể bỏ qua.
Dù sao kiếp trước chính là bọn chúng đã hợp sức hại chết tôi.
7.
Ngày hôm sau, tôi đến nhà Hứa Trinh từ sớm.
Nói là để cùng họ xuất phát đi chơi trò thoát khỏi phòng kín.
Nhân lúc họ đang chuẩn bị, tôi kéo chị giúp việc Trương vào phòng của Hứa Trinh. Tôi đưa cho chị ấy một chiếc thẻ ngân hàng rồi nói: “Chị Trương, trong này có mười vạn, chị giúp tôi theo dõi Diệp Hào, anh ta không phải người tốt, tôi sợ anh ta hại Hứa Trinh.”
Chị Trương bị hành động của tôi làm cho giật mình, biết tôi tìm chị vì chuyện này, ngược lại chị ấy rất phấn khởi.
Chị ấy nói: “Cô Lưu, tôi cũng cảm thấy anh Diệp rất kỳ lạ, nhưng không tiện nói với ai! Tôi cũng đã thử nhắc nhở cô Hứa, nhưng cô ấy hoàn toàn không tin lời tôi.”
“Chị biết thì tốt rồi! Tôi mong chị giúp tôi.”
Chị Trương nhận thẻ, vỗ ngực đảm bảo: “Chỉ cần anh ta có biểu hiện gì bất thường, tôi sẽ gọi điện cho cô ngay!”
Nhận được sự đảm bảo của chị ấy, tôi mới yên tâm cùng họ đi chơi trò thoát khỏi phòng kín.
Tôi không nói dối, tôi là cao thủ trò thoát khỏi phòng kín, thêm vào đó là trạng thái thoải mái khi chơi, dường như Diệp Hào đã tin rằng tôi không phải là người tái sinh.
Sau khi trở về nhà, mấy ngày liền tôi không gặp Hứa Trinh.
Tôi thuê thám tử tư về quê của Diệp Hào.
Lúc này, anh ta vẫn chưa đón những người kia về, tôi đã bảo người điều tra tình trạng hôn nhân và tình hình ở quê của anh ta.
Phải điều tra rõ ràng về “gia đình bốn người” sắp tới.
Nghĩ đến kiếp trước anh ta lợi dụng việc mua tranh để chuyển tài sản của Hứa Trinh, tôi lại thuê người giám sát các nghệ nhân sao chép tranh nổi tiếng trong thành phố.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, tôi mới thư giãn một chút.
Hẹn vài người bạn thân, trừ Hứa Trinh, đi uống trà chiều tại nhà hàng Victoria.
Chúng tôi đều ăn mặc rất tinh tế, toàn thân đều là hàng hiệu, túi xách thì là mẫu mới nhất của Hermès.
Khiến mọi người xung quanh đều phải liếc nhìn.
Đang lúc chúng tôi đang vui vẻ trò chuyện, Hứa Trinh và Diệp Hào lại xuất hiện!
Sống lại một đời, tôi lại không thể thoát khỏi họ.
Nếu không phải có người khác ở đây, tôi hận không thể lập tức đứng dậy bỏ đi, thực sự không muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này nữa.
“Ân Vân, các cậu đi uống trà sao không gọi mình!” Hứa Trinh giả vờ giận dỗi gia nhập cùng với chúng tôi.
Diệp Hào cũng bị cô ta kéo vào chỗ ngồi.
Chúng tôi đều là những người có tiếng tăm, bị Hứa Trinh nói vậy, sắc mặt ai nấy đều không vui.
Một phu nhân quan chức không khách sáo nói: “Nghe nói dạo này cô và bạn trai đang ngọt ngào, chúng tôi không dám làm phiền.”
Họ đã nghe về chuyện của Hứa Trinh và Diệp Hào, hai người bạn khác giữ thái độ không liên quan.
Người bạn này lại có cùng quan điểm với tôi, luôn cảm thấy Diệp Hào không xứng với Hứa Trinh. Nhưng cô ấy không biết nhiều, không giống tôi, tôi là người có mối thù sâu nặng với họ.
Hứa Trinh cũng lúng túng, vội kéo Diệp Hào ra giới thiệu: “Đây là bạn trai mình, Diệp Hào, anh ấy là chủ của một studio quốc tế và là hội trưởng Hiệp hội Múa.”
Cô ta nói ra hai danh xưng này để chứng minh Diệp Hào không phải là kẻ ăn bám, mà cũng là người có thân phận và địa vị.
Nhưng những thân phận này chẳng phải đều do cô ta cho sao?
Kiếp trước, Hứa Trinh hào phóng cho hắn ta hơn 2 triệu mở một cơ sở múa, lại tốn tiền tìm quan hệ đưa hắn ta lên làm hội trưởng Hiệp hội Múa.
Diệp Hào lập tức gia nhập tầng lớp trung lưu.
Nghe Hứa Trinh giới thiệu, Diệp Hào liền đứng dậy, rất lịch thiệp chào chúng tôi, sau đó lại mang trà bánh ra cho Hứa Trinh, đút cho cô ta ăn.
Chúng tôi ai nấy nhìn thấy thế đều cảm thấy buồn nôn không thôi.
Chỉ có Hứa Trinh là trông rất hưởng thụ, thậm chí còn tự hào.
Hoàn toàn không nghĩ mình đang nuôi sói.
8.
Xem ra Diệp Hào đã bắt đầu hành động, để Hứa Trinh dần dần chi tiền cho hắn ta.
Mở công ty chỉ là bước đầu tiên của hắn ta.
Bước thứ hai là lợi dụng Hứa Trinh điên cuồng mạ vàng cho bản thân, giành được các vị trí có địa vị trong xã hội.
Hội trưởng thương hội, hiệu phó danh nghĩa của trường, thậm chí còn trở thành phó chủ tịch của một tờ báo đa phương tiện.
Có được địa vị, hắn ta mới bắt đầu thu thập tranh nổi tiếng cho Hứa Trinh.
Thông tin này là do chị giúp việc Trương kể lại.
Chị ấy rằng Hứa Trinh muốn mua các bức tranh nổi tiếng, là Diệp Hào tình nguyện giúp cô ta thu thập.
Đầu tiên hắn ta đến các cuộc đấu giá mua tranh thật, sau đó giảm giá bán cho người đấu giá khác, số tiền bán được đều chuyển vào tài khoản của Diệp Hào.
Hắn ta lại tìm nghệ nhân sao chép làm một bức tranh giả, chỉ tốn vài ngàn đồng.
Nhưng hắn ta lại báo giá với Hứa Trinh là hơn 800 nghìn đồng.
Khoảng chênh lệch này đều vào túi hắn ta.
Còn có những bức tranh mua từ tay người khác, chỉ tốn vài ngàn, thậm chí vài trăm đồng, nhưng báo giá với Hứa Trinh đều là vài chục nghìn đồng trở lên.
Chỉ trong ba tháng, hắn ta đã kiếm được một khoản kếch xù.
Còn bức tường biệt thự của Hứa Trinh thì treo đầy tranh giả.
Tôi đã lấy được tất cả các giao dịch mua bán mỗi bức tranh của hắn, giữ chúng làm bằng chứng.
Lúc này, hắn đã đón vợ con và “em trai” của mình tới đây.
Sau khi được chị giúp việc báo tin, tôi đã tìm cơ hội nắm giữ chứng cứ rồi đến nhà của Hứa Trinh.
Quả nhiên, như kiếp trước, biệt thự của cô ấy đã trở thành Disneyland.
Hai đứa con của Diệp Hào đang chơi đùa trong phòng khách ở tầng một của Hứa Trinh.
Mà Hứa Trinh thì đang nhàn nhã xem điện thoại, Diệp Hào ngồi bên cạnh cô ta, nhìn kỹ thì có thể thấy hắn ta cố ý giữ một chút khoảng cách với Hứa Trinh.
Thấy tôi đến, Hứa Trinh mời tôi ngồi xuống, còn gọi chị giúp việc Trương pha trà cho tôi.
Tôi giả vờ tò mò chỉ vào hai đứa trẻ, hỏi: “Hai đứa này là con của ai thế? Sao nhà cậu lại thành ra thế này rồi?”
Tôi liếc nhìn Diệp Hào, thấy trên mặt hắn ta thoáng qua một tia chột dạ.
Hứa Trinh ngây thơ trả lời: “Đây là con của em trai Diệp Hào, Diệp Hoa. Cả gia đình họ tới đây, trẻ con cần đi học, không có chỗ ở, nên tớ để họ dọn vào ở chung, vừa hay có người bầu bạn với Diệp Hào.”
Lời cô ta nói không khác gì so với kiếp trước.
Tôi nhanh chóng làm ra vẻ “hóa ra là vậy”.
Sau đó Hứa Trinh gọi vợ chồng Diệp Hoa ra giới thiệu, tôi nhìn cặp đôi giả dối này, trong lòng tràn đầy căm hận.
Căn nhà này toàn người không ra gì!
Nhưng trên mặt tôi vẫn giữ nụ cười, nói với đôi vợ chồng giả mạo: “Ôi, xin lỗi, không biết các anh chị đến, nên không mang quà gặp mặt, lần sau tôi sẽ mang nhé.”
Họ vội vàng nói không dám không dám.
Tôi cố ý nhìn kỹ vào mặt họ, rồi đột nhiên nói: “Sao tôi thấy hai đứa trẻ này giống Diệp Hào thế nhỉ?”
Không ngoài dự đoán, lời tôi vừa dứt, trừ Hứa Trinh ra, mặt Diệp Hào và cặp đôi giả mạo đều biến sắc.
Hai đứa trẻ thì ngây ngô, không nói gì.
Trong lòng tôi không khỏi ngạc nhiên, không biết họ dùng cách gì khiến hai đứa trẻ không gọi hắn là bố.
Vợ Diệp Hào vội cười xòa: “Cô Lưu có lẽ ít gặp người nhà quê như chúng tôi nên không biết, trẻ con đen đúa, khó nhận ra giống ai được ấy mà.”
Diệp Hoa cũng vội chối: “Đúng vậy, cô nhìn hai đứa nhỏ đen thui giống tôi, nhìn là biết con tôi rồi! Anh tôi trắng trẻo thế, làm sao mà là bố chúng được.”
Tôi và Hứa Trinh nhìn Diệp Hào.
Diệp Hào sau nửa năm sống trong sung sướng, đã mất hết vẻ quê mùa.
Hứa Trinh nhìn tôi, có chút không vui nói: “Ân Vân, sao có thể nói đùa vậy chứ?” Trong lòng tôi cười lạnh, lát nữa cô sẽ biết sự thật thôi.
“Ồ, xin lỗi nhé, tớ chỉ nói đùa thôi. Hứa Trinh, cậu đi xem triển lãm tranh với tớ nhé?”
Hứa Trinh không ngờ tôi lại đột nhiên rủ cô ta đi, hơi bối rối, nhưng không tiện từ chối.
Chào mọi người xong, cô ta theo tôi ra cửa.