Kẻ Phản Diện Cũng Sống Lại Rồi - Chương 2
3
Chờ khi họ rời đi, tôi mới run rẩy, vội vàng dùng chìa khóa ra khỏi phòng kín.
Rồi trước khi họ phát hiện, tôi tìm Hứa Trinh, kéo cô ta vào phòng ngủ, khóa cửa lại rồi kể lại mọi chuyện tôi vừa thấy.
Hứa Trinh nghe xong cũng sững sờ. Nhưng cô ta vẫn không tin lời tôi nói, mà tôi lại không có bằng chứng, vừa rồi quá ngốc nên quên chụp ảnh, quay video mất.
Dù tôi nói thế nào cô ta cũng không tin, tôi đành tức giận bỏ đi.
Khi tôi ra về, thì gặp phải Diệp Hào, không kịp che giấu cảm xúc.
Tôi giận dữ nhìn anh ta nói: “Tôi đã biết bí mật của anh rồi, tốt nhất anh hãy rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nhưng Diệp Hào không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn nhìn thẳng vào tôi nói: “Cô đoán xem cô ta tin ai hơn? Tin cô hay tin tôi?”
Tôi sững người, nhìn thái độ của Hứa Trinh, rõ ràng là không tin tôi.
Sự không tin tưởng của Hứa Trinh khiến tôi tức giận, không màng đến lời khiêu khích của Diệp Hào, bỏ đi, thề sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của cô ta nữa.
Nửa tháng sau, tôi nhận được điện thoại của Hứa Trinh, cô ta vội vã bảo tôi đến tìm cô ta, nói đã xảy ra chuyện lớn!
Tôi linh cảm không lành, bỏ cả cuộc hẹn với chồng tại nhà hàng Pháp.
Vội vàng chạy đến biệt thự của cô ta, lại không biết rằng mình đang bước vào cái bẫy mà họ đã giăng sẵn.
Khi tôi gặp Hứa Trinh, cô ta đang nằm trên giường, không thể cử động.
Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, cô ta khóc lóc kể lể với tôi: “Xin lỗi! Ân Vân! Tớ không nên không nghe lời cậu, Diệp Hào đúng là thằng súc sinh mà! Người phụ nữ đó và những đứa trẻ thực sự là vợ và con của hắn ta! Người em trai chỉ là mời đến diễn thôi! Hu hu hu.
“Khi tớ phát hiện ra thì không biết hắn ta lấy đâu ra được một loại thuốc cấm, dùng kim tiêm chích vào mông tớ, sau đó chân tớ bỗng mất cảm giác, chỉ có thể nằm một chỗ không cử động được.
“Người giúp việc cũng bị hắn ta đuổi đi, hắn ta điên cuồng chuyển tài sản của tớ đi, ép tớ ký tên, lăn dấu vân tay, toàn bộ tài sản của tớ đã chuyển sang tên của anh ta hết rồi.”
Hứa Trinh nói rất nhiều, tôi càng nghe càng kinh hãi.
Đột nhiên nảy ra một câu hỏi, tôi hỏi cô ta: “Thế sao cậu lại không báo cảnh sát?”
Hứa Trinh thở dài bất lực nói: “Tớ đã nghĩ đến rồi, nhưng hắn ta không cho tớ đụng vào điện thoại, cắt đứt mọi cách để tớ liên lạc với bên ngoài, thậm chí còn thu hết vật sắc nhọn, sợ tớ tự sát.”
“Thế sao cậu có thể gọi điện cho tôi?” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta hỏi.
Ánh mắt Hứa Trinh dần lảng tránh khỏi người tôi, nói mơ hồ: “Hắn ta bảo tớ gọi, nói cậu biết quá nhiều, không thể giữ lại được.”
Tôi sững người, không thể tin vào mắt mình: “Hai chúng ta đã làm bạn thân được hơn 30 năm rồi đấy!”
“Xin lỗi! Ân Vân, tớ cũng chỉ bị ép buộc mà thôi…”
Cô ta nói gì sau đó tôi cũng chẳng biết được, vì gáy tôi đột nhiên đau nhói, sau đó lập tức ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong một căn phòng kín.
Lần này tôi không có chìa khóa.
Không có nước và thức ăn, tôi nhanh chóng chết đói trong căn phòng kín đó.
4.
“Ân Vân, cậu đang nghĩ gì vậy? Ánh mắt cậu trông đáng sợ lắm!”
Giọng nói của Hứa Trinh kéo tôi trở lại thực tại. Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô ta, tôi vội vàng thu lại sự căm hận trong lòng.
Tôi lấp liếm đáp: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến vài chuyện khiến mình bực tức thôi.”
Cô ta không phản ứng gì, tiếp tục chúi mũi vào điện thoại.
Tôi hỏi: “Cậu cứ nhìn mãi vào điện thoại làm gì thế?”
“Không có gì.” Cô ta cũng qua loa đáp lại tôi.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ thì tôi đã thấy cô ta phấn khích vẫy tay về phía sau tôi.
Quay lại nhìn, thật không ngờ đó lại là Diệp Hào!
Hắn ta bước tới với nụ cười rạng rỡ, trong tay ôm một bó hoa tươi.
Chuyện gì thế này? Ở kiếp trước, hắn ta đâu có đến nhà Hứa Trinh sớm như vậy, mà phải tới một bữa tiệc tối thì tôi mới chính thức gặp gỡ hắn ta.
Hắn ta tiến tới, đưa hoa cho Hứa Trinh, còn hôn nhẹ lên tai cô ta, rồi mới quay sang nhìn tôi.
Anh ta cười rất rạng rỡ nói: “Cô Lưu, lâu rồi không gặp. Từ sau lần gặp mặt trước, tôi chưa từng gặp lại cô lần nào.”
Tôi không khỏi ngạc nhiên.
Không biết có phải là ảo giác không, ánh mắt hắn ta khi nhìn tôi không còn chút e dè nào như kiếp trước, mà đầy tính xâm lược và hiểm độc.
Ánh mắt này giống hệt như lúc tôi sắp chết, khi hắn ta nhìn tôi qua tấm gương một chiều trong căn phòng kín.
Khi đó, hắn ta đã chiếm đoạt hết mọi thứ của Hứa Trinh, trở thành người trong giới thượng lưu.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sự tự tin và hiểm ác.
Tôi không thể giữ nổi bình tĩnh, chỉ đáp qua loa: “Đúng rồi, giờ có cơ hội thì gặp nhau nhiều hơn nhé.”
Rồi vội tìm cớ vào nhà vệ sinh.
Khi tôi bình tĩnh lại và bước ra, Diệp Hào đã gọi tôi lại.
Giọng anh ta vang lên từ phía sau: “Cô Lưu, Hứa Trinh nhờ tôi hỏi xem cô có thích trò chơi thoát khỏi phòng kín không? Cô ấy nói ngày mai chúng ta hãy cùng đi tới đó chơi đi.”
Nghe thấy hai chữ “phòng kín”, tôi không khỏi rùng mình.
Nhưng tôi không dám biểu lộ ra ngoài. Giờ thì tôi đã chắc chắn, hắn ta đang thử tôi!
Câu nói của hắn ta đầy sơ hở, Hứa Trinh muốn tôi đi đâu chơi, thì đâu cần phải nhờ hắn ta tới hỏi tôi đâu?
Hắn ta chỉ muốn thử tôi qua hai chữ “phòng kín” mà thôi.
Thì ra hắn ta cũng tái sinh rồi sao?
Vậy nên, hắn ta sốt ruột đến thử tôi, xem liệu tôi có tái sinh hay không?
Tôi vội xoay người mỉm cười nói: “Tôi thích lắm, chắc Hứa Trinh cũng biết mà, tôi là cao thủ thoát khỏi phòng kín đấy.”
5.
Thấy tôi như vậy, hắn ta nheo mắt lại, dường như đang suy tư chuyện gì đó.
Sau đó cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Khi chúng tôi trở lại chỗ ngồi, tôi cố tình bắt đầu lạnh nhạt, hờ hững với hắn ta.
Còn cố tình kéo Hứa Trinh sang một bên và khuyên: “Sau khi tiếp xúc vừa rồi, mình thấy Diệp Hào không phải người tốt, cậu đừng nên qua lại với anh ta.”
Ban đầu tôi định mặc kệ để cô ta và Diệp Hào phát triển tình cảm, không khuyên ngăn nữa, nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi.
Nếu tôi không khuyên Hứa Trinh, Diệp Hào sẽ nghi ngờ, vì kiếp trước tôi đã luôn khuyên ngăn cô ta qua lại với Diệp Hào.
Vả lại, Hứa Trinh có tình cảm mãnh liệt với hắn ta, càng bị khuyên ngăn càng muốn ở bên hắn ta, điều này đúng ý tôi.
Diệp Hào luôn liếc nhìn chúng tôi.
Tôi nhìn hắn ta bằng ánh mắt chán ghét, rồi tiếp tục khuyên ngăn.
Hứa Trinh bị tôi khuyên đến mức bực bội, mặt đỏ bừng.
Khi ra về, sắc mặt cô ta trông rất khó coi, cô ta luôn trách tôi vừa mới nãy còn ủng hộ cô ta, giờ lại điên cuồng khuyên hai người họ chia tay.
Tôi chỉ để lại một câu: “Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi.” rồi bỏ đi.
Dù đã bước đi rất nhanh, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy tính xâm lược của Diệp Hào.
Khi trở về nhà, nhìn thấy chồng tôi đang đọc báo trên sofa, tôi liền chạy tới ôm anh, bật khóc nức nở.
Sống lại lần nữa, mọi thứ bây giờ đối với tôi đều rất quý giá.
Chồng tôi thấy hành động kỳ lạ của tôi, hỏi: “Sao thế? Sao lại khóc thế này?”
Tôi lau nước mắt, mỉm cười nói: “Không sao đâu, em chỉ là quá yêu anh thôi!”
Chồng tôi nghe xong, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, còn trêu chọc tôi: “Anh cứ tưởng trong đời em chỉ có Hứa Trinh là bạn thân thôi, không có chỗ cho anh và con gái nữa chứ.” Nhắc đến Hứa Trinh, lòng tôi lại bực bội không thôi.
Thấy sắc mặt tôi thay đổi, chồng tôi vội nói: “Sao vậy? Có phải cãi nhau với Hứa Trinh không?”
“Ừ, cô ta tìm một gã đàn ông trẻ, là đồ cặn bã, em khuyên cô ta từ bỏ nhưng cô ta không nghe.” Tôi dựa vào vai anh, giọng buồn bã.
“Người ta độc thân, có quyền được yêu đương chứ. Dù em quen biết cô ta lâu rồi, cũng không nên can thiệp nhiều quá. Hơn nữa, em chưa tìm hiểu bạn trai cô ta mà, sao lại nói anh ta là đồ cặn bã rồi?” Chồng tôi không hiểu.
Tôi thử nói đùa: “Nếu em nói em đã chết một lần, bị Hứa Trinh và bạn trai cô ta hại chết, anh có tin không?”
Chồng tôi nghe xong thì trố mắt nhìn tôi, rồi sờ trán tôi nói: “Em chỉ đi uống trà chiều với cô ta, sao lại thành sống lại rồi? Nếu mọi người biết em có ý tưởng viển vông như vậy, chẳng phải sẽ lên hot search sao?”
Quả nhiên anh không tin tôi.
Nhưng cũng dễ hiểu, ai lại tin vào chuyện huyền ảo như vậy sẽ xảy ra ngay bên cạnh mình chứ?
“Đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, tối nay anh dẫn em và con gái đi mua túi xách, nghe nói Gucci có mẫu mới, mua vài cái cho em đỡ sợ.”
Chồng tôi hết sức an ủi tôi, tôi không khỏi thấy áy náy, nghĩ đến kiếp trước sau khi chồng Hứa Trinh chết, tôi đã lơ là anh và con gái.
Tôi lập tức cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu đấy, nghỉ ngơi xong, cùng chồng và con gái đến trung tâm mua sắm.
Con gái tôi đã 17 tuổi, xinh đẹp, ngoan ngoãn, luôn giúp tôi chọn túi.
Khi đang chọn túi, tôi lại nhớ đến chuyện đó.
Tôi tự nhủ sống lại chỉ cần không can thiệp vào chuyện của Hứa Trinh và Diệp Hào, giữ khoảng cách, cuối cùng bọn chúng cũng sẽ tự giết lẫn nhau, coi như ác giả ác báo.
Nghĩ thông suốt rồi, tôi lập tức thấy vui vẻ hơn.
Nhưng niềm vui của tôi nhanh chóng bị giọng nói của Hứa Trinh phá vỡ.
“Ân Vân, tình cờ ghê! Cậu cũng đi mua túi à?” Hứa Trinh phấn khích chạy về phía tôi.
Diệp Hào xách vài túi đồ đi sau cô ta.
Tôi không khỏi chột dạ.
Cứ tưởng giữ khoảng cách là ổn, nhưng lại quên họ có thể chủ động tới gần mình.