Kế Hoạch Tự Cứu - Chương 3
10
Chịu ảnh hưởng của bố mẹ và bà nội, em trai và em gái đều không thích tôi.
Thế nên lúc bắt đầu tôi nói dẫn bọn nó ra ngoài chơi, kỳ thực bọn nó cũng không mấy vui vẻ.
Nhưng mẹ tôi nói rồi, muốn ra ngoài nhất định phải có tôi đi cùng, nếu không sẽ không an toàn, không còn cách nào khác bọn nó chỉ có thể thoải hiệp.
Ngày đầu tiên dẫn bọn nó ra ngoài chơi, em trai cầm một hòn đá nhỏ tròn trịa đập vào trán tôi.
Rất may mắn là hoàn đá kia không có đầu nhọn gì cả, bằng không trán của tôi sẽ không chỉ bị đập tím xanh đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ chảy máu.
Ngày thứ hai, nhân lúc tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, em gái bỏ vào trong cổ áo của tôi một con sâu nhỏ, tôi giật mình kêu to, hai anh em bọn nó lại ở bên cạnh che bụng cười lớn.
Tôi nghe thấy em trai nói: “Anh đã nói chắc cắn chị ta sẽ bị giật mình mà, đúng là một con quỷ nhát gan.”
Em gái nói: “Ai bảo chị ta cứ theo bọn mình ra ngoài chơi chứ, bọn mình lại không thích chị ta, chính là phải dạy dỗ cho chị ta một chút, nhưng mà liệu chị ta có chạy về mách với mẹ không nhỉ?”
Giọng điệu của em trai vô cùng không sao cả: “Mẹ lại không thích chị ta, em không nhìn thấy bọn mình làm sai điều gì mẹ đều không nói gì bọn mình sao, người bị mắng đều là chị ta, chị ta chính là đáng đời, với lại nhé, bà nội cũng sẽ giúp bọn mình.”
Tôi chưa từng nghĩ đến loại lời như thế này lại có thể nói ra từ trong miệng của đứa nhỏ chỉ có năm tuổi.
Ngoại trừ khiếp sợ tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Sau khi hất con sâu kia ra ngoài, ánh mắt tôi hung ác trừng mắt với hai đứa nó, nhưng vừa nghĩ đến mục đích của bản thân, tôi liền cứng rắn đè cơn giận trở về.
Tôi không những không trách mắng bọn nó, còn khen em gái.
Tôi nói: “Huyên Huyên lợi hai quá đi, con gái bình thường đều rất sợ loại sâu lông như thế này, không ngờ em không hề sợ một chút nào, to gan hơn những bạn nhỏ khác đó.”
Em trai em gái cũng không ngờ tôi sẽ trở mặt nhanh như vậy, bỗng chốc đều ngẩn người không biết nên làm thế nào.
Dù sao thì trước đó, chỉ cần bọn nó làm hỏng món đồ nào đó của tôi, hoặc là đánh tôi, tôi liền sẽ bày sắc mặt với bọn nó, sau đó trừng mắt với bọn nó giống như khi nãy.
Hình như bọn nó cũng ý thức được tôi thay rồi rồi, thế nên khoảng thời gian sau đó, bọn nó đều không cố ý trêu chọc tôi nữa.
Đặc biệt là khi bọn nó cãi nhau với những bọn nhỏ khác, sau khi tôi chống lưng, giúp đỡ bọn nó, thái độ của bọn nó đối với tôi quả thực phải gọi là thay đổi một trăm tám mươi độ, thậm chí khi bố mẹ tôi mắng tôi, bọn nó còn giúp tôi.
Một phần ba trong mục tiêu của tôi, đạt được rồi.
11
Tôi học cấp hai ở một trường trong thị trấn, từ trong thôn đi lên thị trấn mất khoảng nửa tiếng đi đường.
Bố mẹ tôi chê ở ký túc xá quá đắt, hơn nữa cũng không cách xa, thế nên là để tôi học ngoại trú, mỗi ngày học xong tôi đều đi về nhà.
Đó là một buổi tuổi nào đó của học kỳ một năm lớp chín.
Tôi ăn cơm xong vào trong phòng làm bài tập, đột nhiên nghe thấy tiếng của mẹ truyền ra từ căn phòng đối diện: “Trương Dương Huy, Trương Dương Huyên! Hai đứa đụng vào tiền ở trong ngăn kéo của mẹ rồi có phải không!”
Tôi nghe tiếng mở cửa phòng, liền thấy em trai em gái sau khi nghe thấy tiếng của mẹ thì đang hoảng loạn cất thứ gì đó đi.
Thấy tôi mở cửa phòng, bọn nó đột nhiên chạy về phía tôi, sau đó chui vào trong phòng phía sau lưng tôi.
Một tay mẹ tôi cầm tiền, vừa nhìn liền trông thấy tôi và em trai em gái thò đầu ra từ phía sau lưng tôi.
Bà ấy vừa đi về phía này, vừa nói: “Mấy đứa đụng vào tiền của mẹ có phải không?”
Lời này của bà ấy, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi.
Tuy rằng bà ấy cưng chiều em trai em gái, nhưng loại chuyện như trộm tiền này, bà ấy tuyệt đối sẽ không cho phép, cũng sẽ không dung túng.
Tôi cảm nhận được bàn em trai em gái khi tay nắm lấy áo tôi run lên, vẻ mặt hoang mang nói với mẹ: “Khi nãy em trai em gái vẫn luôn ở trong phòng con, bọn con nghe thấy tiếng của mẹ mới ra ngoài.”
Hai người sau lưng gật đầu như giã tỏi.
Vẻ mặt mẹ tôi do dự trong chốc lát, còn muốn nói gì đó, cửa phòng của bà nội đột nhiên mở ra rồi.
Bà nội bất mãn nhìn mẹ tôi: “Không phải đám Tiểu Huy nói rồi sao, khi nãy luôn ở cùng với Tiểu Vân, nào có thời gian đi sờ vào tiền của cô? Với lại Tiểu Huy là đứa bé ngoan đó, chắc chắn là do bản thân cô đếm sai hoặc là không cẩn thận làm rơi ở đâu rồi, đừng trách oan cho bọn nhỏ.”
Lời của bà nội bỗng khiến cho mẹ tôi nhíu mày lại.
Bà ấy lại nhìn tôi một cái, tựa như nhìn thấy dáng vẻ ngập tràn mờ mịt của tôi, bà ấy không nói thêm nữa, mà vừa đếm số tiền trong tay, vừa xoay người đi về phòng.
Giây phút cửa phòng của mẹ tôi đóng lại, em trai em gái ở phía sau đều thở phào một tiếng.
Tôi quay người nhìn bọn nó, cũng không mở miệng nói gì.
Em gái ngẩng đầu cười với tôi: “Chị ơi, cái gì chị cũng nhìn thấy rồi có phải không?”
Tôi không nói, em trai lại nói: “Cảm ơn chị gái giúp bọn em che giấu nhé, bọn em sẽ mua đồ ăn vặt cho chị.”
Nói rồi, hai đứa nó liền chạy vào phòng của bà nội.
12
Vốn dĩ tôi và bà nội ở cùng một gian phòng, em trai và em gái ở cùng một gian phòng, nhưng theo tuổi của em trai và em gái ngày càng lớn, đã không thích hợp ở chung một gian phòng nữa rồi.
Thế nên liền biến thành em trai ở cùng bà nội, còn em gái thì ở cùng tôi.
Nhưng phần lớn thời gian bọn chúng đều ở trong phòng của bà nội chơi, bởi vì phòng của tôi khá nhỏ, hơn nữa thời gian làm bài tập một mình khá nhiều, hoàn toàn không có thời gian chơi với bọn nó.
Chẳng qua khoảng thời gian đó, thời gian em trai và em gái ở trong phòng tôi khá nhiều rồi.
Mỗi ngày tôi tan học về nhà, vừa vào trong phòng thì sẽ nhìn thấy em trai em gái ngồi trên giường, mà ở giữa bọn nó thì chính là một đống rất nhiều đồ ăn vặt.
Bọn nó luôn làm động tác im lặng với tôi, sau đó gọi tôi đến cùng ăn, mà mỗi lần tôi đều sẽ từ chối.
Có lẽ là sự dung túng trong lần này khiến bọn nó nếm được vị ngọt, lá gan của bọn nó càng ngày càng lớn.
Mỗi lần mẹ tôi muốn trách vấn bọn nó, hoặc là bọn nó chạy vào phòng bà nội, hoặc là giống như lần trước, ba chúng tôi làm chứng cho nhau.
Cho đến sau này, mẹ tôi cũng không còn để tiền vào chỗ đó nữa, cho dù là đi tắm rửa cũng đều mang theo bên người.
13
Sau khi kỳ thì trung học kết thúc, bố tôi liền nói với tôi cho dù thi cử ra sao, đều để tôi không học tiếp nữa, thôi học đi làm.
Thôn của chúng tôi không lạc hậu như vậy, đã có mấy sinh viên đại học rồi, còn có một trạng nguyên thành phố, người trong thôn cũng cảm thấy vinh quang, hơn nữa còn cho rằng cho dù là nam hay là nữ, chỉ cần học được thì nên tiếp tục học.
Nếu như để người có cơ hội lên đại học từ bỏ việc học, vậy thì người của nhà đó đều phải bị người trong thôn chỉ trích, mắng mỏ sau lưng.
Thế nên bố tôi với thường xuyên nói với tôi, để tôi đồng ý bỏ học đi làm.
Dù sao thì bản thân tình nguyện đi làm và người nhà ép thôi học đi làm là hai chuyện khác nhau.
Tôi không trả lời trực tiếp, mỗi lần tôi đều nói đợi có kết quả rồi nói tiếp.
Giống như trong giấc mơ, tôi thi không tệ, thi được trường trọng điểm trong thành phố.
Ngay sau khi có kết quả, tôi không hề nói với bố mẹ luôn, mà khi nói chuyện với mấy người bạn học trong thôn cố ý để lộ kết quả ra ngoài.
Quả nhiên, đến buổi tối hôm đó có rất nhiều người trong thôn đều đến cửa nhà bọn tôi, nói phải chúc mừng bố mẹ tôi, nói bọn họ tốt số, có một đứa con gái học giỏi như tôi.
Bố mẹ tôi trực tiếp ngơ ngác rồi.
Nhưng đầy cũng là việc khiến cho bọn họ nở mày nở mặt, thế nên bọn họ cũng chỉ có thể cười đối phó với đám người kia.
Buổi tối, bố mẹ gọi tôi vào phòng của bọn họ, không đợi bọn họ mở miệng, tôi liền nói: “Người trong thôn đều biết con thi đỗ trường cấp ba trọng điểm rồi, nếu như bảo con thôi học vào thời điểm này, ít nhiều cũng đều không tốt lắm, bọn họ sẽ nói ra nói vào, con nhất định phải học cấp ba, tiền học phí con có thể bảo bố mẹ cho vay, đợi sau này con tìm được công việc rồi, sẽ trả lại cho bố mẹ.”
Tôi vẫn giống như trong giấc mơ, lựa chọn viết giấy nợ cho bọn họ, bởi vì tôi vốn không muốn nợ bọn họ điều gì, hơn nữa dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với bọn họ, nếu như bọn họ nhất quyết bắt tôi thôi học đi làm, bọn họ cũng có cách làm thế.
Tóm lại đều phải đi đến đường viết giấy nợ, không bằng tự bản thân tôi nói ra.
Chẳng qua là tôi ở trong giấc mơ là bị ép lựa chọn bất đắc dĩ, còn lần này, lần tôi nắm quyền chủ đông trong tay, ít nhất, có thể khiến cho lòng tôi dễ chịu hơn một chút.