Kế Hoạch Tự Cứu - Chương 2
6
Trên cơ bản, người già sau mươi tuổi ở trong thôn làm sinh nhật đều sẽ làm tiệc to, bà nội cũng không ngoại lệ.
Hôm này, bố mẹ tôi ở bên ngoài chào khách, nhận tiền mừng, bà nội ở trong phòng nói chuyện với khách, còn tôi thì chăm sóc cho em trai em gái, thuận tiện bưng trà rót nước cho mọi người.
Nhìn thấy trong góc phòng chất đống quà tặng, còn có một hàng chai đựng rượu, tôi nhàn nhạt rời mắt đi.
Buổi trưa buổi tiệc bắt đầu, mẹ tôi để một bàn tiệc ở ở trong phòng cho em trai em gái, hơn nữa bảo tôi để ý đến bọn nó mọi lúc, chăm sóc tốt cho bọn nó.
Kết quả, chính vào thời gian tôi ra ngoài đi uống nước, trong phòng đột nhiên truyền đến âm thành bình sứ vỡ vụn.
Tiếp theo đó là tiếng chất vấn sốt ruột của me tôi: “Làm sao thế? Trương Vân, rốt cuộc mày có chăm sóc tốt cho em trai em gái mày hay không?”
Tôi đứng trong phòng khách, vẻ mặt vô cảm nhìn mẹ tôi vội vã đi vào trong phòng, sau đó bên trong truyền ra tiếng giống giận dữ của bà ấy: “Chị của các con đâu rồi! Nó đi đâu rồi!”
Bàn tay cầm cốc nước của tôi xiết chặt lại, hít một hơi thật sâu mới dám đi đến đó.
Vừa bước vào phòng, mẹ liền dùng sức kéo áo của tôi, sau đó chỉ vào đám bình sứ bể vỡ dưới đất, còn có quả bóng rổ nằm giữa nước rượu tràn đầy mặt đất kia, giọng nói chói tai: “Vừa nãy mày đi làm gì rồi! Tao bảo mày trông em trai em gái, mày không có tai à?”
Nói rồi, bà ấy dùng sức nhéo tai tôi một cái, đau đến mức khuôn mặt tôi vặn vẹo, nhón chân lên.
Mẹ tôi nói tiếp: “Sao mày vô dụng như vậy? Bảo mày chăm em trai em gái một tí mày cũng không làm được, mày còn có thể làm gì? Mày chính là một phế vật! Phế vật làm cái gì cũng không xong!”
Mỗi một câu nói, bàn tay nhéo lấy tai tôi của mẹ lại dùng thêm một phần sức.
Tôi đau đến mức nước mắt trào ra, vô thức nói: “Chỉ là con ăn cơm bị nghẹn rồi, muốn ra ngoài uống nước.”
Sự tức giận trong ngữ khí của mẹ tôi càng nặng nề hơn: “Mày nhất định phải uống miếng nước đấy sao? Đợi mày cho em trai em gái ăn xong rồi đi uống nước, mày sẽ nghẹn chết sao?”
Giọng nói của bà ấy rất to, dẫn đến sự chú ý của không ít người đang ăn cơm ở bên ngoài.
Có người đi vào trong phòng: “Ôi giời, con dâu nhà họ Trương, số rượu này cũng không phải do Tiểu Vân làm vỡ, cô trách Tiểu Vân làm cái gì? Với lại, hôm nay là ngày tốt cô không nên đánh người, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Theo tiếng nói của người kia rơi xuống, mẹ tôi buông bàn tay nhéo tai tôi ra, lại căn dặn em trai em gái nghiêm túc ăn cơm, sau đó chửi mát đi theo người kia ra ngoài rồi.
7
Lỗ tai truyền đến cơn đau rát, nhưng tôi lại không rảnh để ý đến.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra khi nãy, hoàn toàn ăn khớp với tình cảnh trong giấc mơ của tôi.
Điều này khiến tôi nghi ngờ, căn bản không phải là tôi nằm mơ, mà là ông trời thấy tôi đáng thương, để tôi biết trước tương lai của bản thân, cho tôi cơ hội lựa chọn lại.
Hơn nữa tôi còn biết, chỉ cần tôi cãi lại thêm một câu, mẹ tôi sẽ phản hồi lại cho tôi một cái tát, sau đó bảo tôi quỳ xuống nghe bà ấy giáo huấn.
Tôi ở trong giấc mơ là như vậy, đối với trách vấn không nói hai lời của mẹ và hành động đó mà tôi cảm thấy tủi thân và không cam tâm, khi me tôi sắp sửa rời khỏi, tôi lại hét to với bà ấy một câu: “Dựa vào đâu mỗi lần em trai em gái làm sao mẹ đều đến trách con, rõ ràng là bọn nó nghịch ngợm, tại sao mẹ không đi dạy dỗ bọn nó?”
Câu nói này đổi lấy một cái tát của mẹ tôi và một trận đòn nhừ tử của bố.
Bố tôi vừa đánh vừa mắng tôi, nói em trai em gái còn nhỏ tuổi, tôi thân làm chị gái lại đổ trách nhiệm lên người bọn nó, là không có lương tâm, cũng không có lòng thương.
Bọn họ còn nói với tôi, cho dù em trai em gái làm ra chuyện gì, tôi thân làm chị gái thì đều nhất định phải bao dung, nhất định phải thuận theo nguyện vọng của em trai em gái, phải yêu thương bảo vệ em trai em gái, đó mới là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Tôi ở trong mơ, một lòng chỉ muốn chạy trốn khỏi gia đình này, sau khi trải qua một trận đòn nhừ tử, tôi vừa không yêu mến em trai em gái, cũng không có sắc mặt tốt đẹp gì với bố mẹ và bà nội.
Cũng bởi vậy, tôi chịu không ít uất ức.
Bây giờ có cơ hội làm lại một lần, tôi quyết định nghe lời của bố mẹ, dùng trái tim để yêu thương em trai em gái, hơn nữa bao dung tất cả mọi thứ bọn chúng làm…
8
Buổi tối sau khi khách khứa ra về hết, tôi ở trong phòng bếp rửa bát, bố tôi lại chống tay đứng ở cửa phòng bếp mắng tôi.
Không khác mấy so với lời mẹ nói, trách tôi không chăm sóc tốt cho em trai em gái, nói nếu như tôi không rời đi một lát ấy, chắc chắn số rượu kia sẽ không bị em trai bất cẩn làm vỡ.
Mặc cho bố tôi nói cái gì, tôi đều không có phản ứng, chỉ im lặng rửa bát.
Suy cho cùng tôi cũng không muốn vì khoe tài nhất thời nhanh miệng mà gặp phải trận đòn nhừ tử của bố tôi.
Sở dĩ tôi ở trong giấc mơ muốn biện bạch cho bản thân, chẳng qua là bởi vì trong lòng vẫn còn có một chút một ít mong chờ vào bố mà thôi.
Nhưng mà sau giấc mơ đó, tôi đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì với bọn họ nữa rồi, thế nên cho dù bọn họ đối xử với tôi như thế nào, tôi đều đã không còn quan tâm rồi.
Chỉ cần bình thường tôi không cãi lại bọn họ, làm tốt việc bản thân nên làm là được rồi.
Nhưng hình như bố không hài lòng với sự im lặng của tôi, thấy tôi mãi không lên tiếng, ông ấy lập tức đi lên cướp cái bát trong tay rồi, ném vào trong chậu nước.
Nước và bọt rửa bát văng lên làm bẩn quần áo của tôi, tiếng gào thét đủ mười phần vang lên bên tai tôi: “Mày điếc rồi à? Không nghe thấy lời của tao nói sao? Mày mới lên cấp hai, đã cứng cánh như vậy rồi chứ gì, trực tiếp coi lời bọn tao nói như gió thoảng bên tai!”
Tôi nặn ra mấy giọt nước mắt, trong giọng nói mang theo nức nở: “Con không có, chỉ là con đang nghiêm túc nghe lời của bố và mẹ, đang kiểm điểm lại sai lầm của bản thân.”
Nghe thấy tôi đang kiểm điểm lại, cơn tức giận trên mặt bố tôi bỗng nhiên vơi đi không ít.
Sau đó ông ấy hừ lạnh một tiếng: “Biết bản thân có sai là tốt, nghiêm túc suy xét lại, sau này đừng phạm sai lầm nữa.”
Nói xong ông ấy liền rời khỏi phòng bếp, tôi nhanh chóng thu sạch nước mắt, che giấu hận ý chợt lóe lên trong đáy mắt mình, vẻ mặt vô cảm tiếp tục rửa bát.
9
Cả một mùa hè tôi đều nghe lời của cha mẹ, ở nhà tận tâm tận lực chăm sóc em trai em gái.
Tôi giống như đổi tính vậy, không còn lời mặn lời nhạt với em trai em gái nữa, mỗi ngày đều đúng giờ làm bữa sáng cho bọn nó, sau đó dẫn bọn nó ra ngoài chơi, buổi trưa lại dẫn bọn nó về nhà ăn cơm.
Mẹ tôi rất yên tâm vui vẻ, thường xuyên nói với hàng xóm láng giềng xung quanh tôi không hổ là người lên cấp hai rồi, trở nên ngoan ngoãn rồi, biết đối xử tốt với em trai em gái rồi.
Hôm đó, dì Trương ở sát vách đến nhà tôi nói chuyện với mẹ tôi, trong lúc vô ý hỏi mẹ tôi: “Vết thương trên trán Vân Vân nhà hai người thế nào rồi? Đỡ rồi chứ?”
Mẹ tôi sững sờ một lát, sau đó dì Trương hỏi: “Hả? Cô không biết sao? Mấy hôm trước tôi nhìn thấy Vân Vân đưa Dương Huy và Dương Huyên nhà hai người ra ngoài chơi, đột nhiên Dương Huy liền cấm đá ném vào Vân Vân, may là cách xa, sức của thằng bé với hòn đá cũng không lớn, không thì chắc chắn Vân Vân đỡ đầu rồi.”
Đúng lúc tôi ở trong phòng ra ngoài muốn đi vệ sinh, giây phút mở cửa tôi nghe thấy mẹ cười nói: “Ôi trời, tôi còn tưởng chuyện gì to tát cơ, Vân Vân da dày thịt béo, lại là chị gái, bị Tiểu Huy gõ nhẹ một cái như vậy chắc chắn không có vấn đề gì lớn.”
Dì Trương gật đầu, có lẽ là nhìn thấy tôi ra ngoài, dì ấy chỉ đơn giải nói với mẹ tôi hai cầu rồi rời đi.
Mẹ tôi cũng quay đầu lại nhìn tôi một cái, ý cười trong đáy mắt bỗng tan biến: “Cho dù sao này em trai của mày có đánh mày mày cũng đừng để người khác nhìn thấy nữa, người không biết còn tưởng rằng em trai của mày bắt nạt mày ấy, đừng để người ta xem trò cười.”
Tôi ồ một tiếng, sau đó liền đi vệ sinh.