Kế Hoạch Trả Thù Tốt Nhất - Chương 2
4.
Dương Thiến sợ bị lộ tẩy, không đợi Chu Minh kịp nói gì, cậu ấy đã đem đầu đuôi gốc ngọn câu chuyện chụp lén bị chúng tôi phát hiện nói ra hết.
Trong chốc lát Chu Minh đã nắm bắt được trọng điểm: “Ý của bọn họ là, chỉ cần chúng ta xóa hết ảnh, rồi xin lỗi, đồng thời đảm bảo rằng sau này sẽ không tái phạm nữa, thì sẽ cho qua chuyện này sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi chen vào nói: “Tiền đề là, anh quả thực đã chụp ảnh riêng tư của Dương Thiến, dùng những tấm ảnh đó uy hiếp cậu ấy làm chuyện này?”
“Đúng, nếu Dương Thiến vì lấy được lòng thương cảm của chúng tôi mà bịa ra chuyện này, vậy thì tất cả miễn bàn đi.”
Giống như kiếp trước, Chu Minh nóng lòng muốn đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa vô*.
{*大事化小,小事化了: đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa vô: chuyện lớn hóa chuyện nhỏ,chuyện nhỏ hóa không có gì.}
Anh ta trực tiếp thừa nhận: “Không sai, là tôi uy hiếp Dương Thiến làm như vậy, tôi sẽ làm theo lời mấy người nói, mấy người đừng làm khó Dương Thiến nữa, cô ấy vô tội.”
Tôi chính là chờ câu nói này của anh ta.
Kiếp trước, khi chúng tôi bị Dương Thiến và Chu Minh hạ đ ộc, Chu Minh đã từng nhìn nhận một cách thẳng thắn vấn đề, lúc ấy vì anh ta quá hoảng sợ mới đồng ý yêu cầu của chúng tôi, vừa xóa ảnh vừa xin lỗi, anh ta thực ra hoàn toàn có thể đổ hết chuyện này lên đầu Dương Thiến.
Cụ thể đổ lỗi như thế nào thì họ không nói, nhưng tôi cũng có thể đoán được vài phần.
Với trình độ yêu đương mù quáng của Dương Thiến, nếu chúng tôi thật sự báo cảnh sát cô ấy sẽ vơ hết mọi chuyện vào người mình.
Lời của cô ấy đại khái sẽ là: cô ấy tự nguyện chụp ảnh, gửi cho Chu Minh để lấy lòng anh ta.
Chu Minh ngay từ đầu sẽ dùng lời lẽ nghiêm khắc để phê bình hành vi này của Dương Thiến, sau đó thấy Dương Thiến không vui nên mới giả bộ bày ra dáng điệu rất thích những tấm ảnh đó để dỗ dành Dương Thiến.
Nói tóm lại, người sai là Dương Thiến, tuyệt đối không phải Chu Minh.
Ở trường học Chu Minh luôn là một người ưu tú, mọi người luôn khoan dung với những người ưu tú, có một vài thành phần rất có khả năng sẽ dễ dàng tin lời anh ta nói.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ không trách Chu Minh, chỉ trách Dương Thiến lôi kéo Chu Minh.
Có được đoạn ghi âm này thì sẽ khác, Chu Minh tự mình thừa nhận bản thân đã nhờ Dương Thiến chụp trộm ảnh riêng tư của chúng tôi, tội này anh ta làm sao phủi bỏ, cũng không thể vùng vẫy thoát khỏi.
Mà khi đó, Chu Minh nổi lên sát ý với chúng tôi, đơn thuần là do bệnh đa nghi của anh ta quá nặng.
Anh ta hoài nghi khi anh ta xin lỗi chúng tôi, có người lén lút ghi âm lại.
Có thể vào một ngày nào đó, chúng tôi sẽ vạch trần những chuyện này.
Anh ta dứt khoát làm đến cùng, giet chúng tôi để diệt khẩu.
Loại bỏ hậu họa, an nhàn về sau.
Mà lần này, tôi thật sự đã ghi âm lại rồi.
5.
Cũng giống như kiếp trước, ngày đó chúng tôi gặp mặt nhau ở một tiệm cà phê gần trường học.
Chu Minh ở trước mặt chúng tôi xóa hết ảnh của chúng tôi và Dương Thiến, đồng thời nói xin lỗi với chúng tôi.
Tiểu Tạ nghi ngờ: “Anh sẽ không lưu lại bản sao của những bức ảnh đó chứ?”
Chu Minh nhiều lần bảo đảm: “Tôi giữ lại những thứ này để làm gì? Nếu những tấm ảnh đó vô ý bị lộ ra ngoài thì các cô chắc chắn sẽ tìm tới làm phiền tôi, thế thì không phải là tôi tự chuốc khổ vào thân sao?”
Lan Lan nói: “Coi như anh thức thời, cái đồ tra nam nhà anh, sau này cách Dương Thiến xa chút. Nếu như để chúng tôi biết được anh còn tái phạm thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Chu Minh giơ tay lên làm động tác thề thốt: “Tôi biết rồi, tôi bảo đảm sau này sẽ không tái phạm nữa, cũng sẽ cách Dương Thiến thật xa.”
Buộc Chu Minh xóa hết ảnh trong điện thoại, lại giúp Dương Thiến thoát khỏi tra nam, hai người bạn cùng phòng của tôi cho rằng đã làm được hai việc lớn, tâm tình vô cùng tốt liền kéo tôi đến nhà hàng ăn mừng.
Nhưng tôi biết chuyện này vẫn chưa kết thúc.
6.
Dương Thiến đương nhiên không muốn rời xa bạn trai.
Cô ta và Chu Minh chỉ là giả vờ chia tay, hai ngày nữa, Dương Thiến sẽ lấy cớ đi leo núi để hẹn chúng tôi ra ngoài, sau đó cùng với bạn trai cậu ta ra tay s át h ại chúng tôi.
Đó là một ngọn núi cheo leo, quanh năm mây mù bao phủ.
Vốn dĩ chúng tôi không muốn đi, nhưng Dương Thiến nói trên núi có một ngôi chùa rất linh thiêng.
Thời điểm đó đang thi cuối kỳ, áp lực thi học kỳ của mọi người đều rất lớn.
Là một sinh viên đại học đơn thuần ngốc nghếch, rất khó để kháng cự lại việc đi chùa cầu may.
Lần này đi, chúng tôi không thể sống sót trở về.
Việc tìm kiếm và cứu hộ trên ngọn núi đó vô cùng khó khăn, hơn nữa thi thể của chúng tôi bị dã thú ăn thịt, đây cũng là nguyên nhân khiến cho cảnh sát không tìm thấy thi thể của chúng tôi.
Về phần tại sao cảnh sát lại không nghi ngờ Dương Thiến, là vì cậu ta có một người em song sinh.
Hôm xảy ra chuyện, cô em song sinh đó đóng giả thành Dương Thiến đang ở ký túc xá đọc sách.
Mà Dương Thiến thật sự, tránh được camera, sớm đã ở chân núi chờ chúng tôi rồi.
Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để Dương Thiến và Chu Minh đạt được âm mưu.
Có điều, tôi nghĩ Dương Thiến và Chu Minh chắc chắn sẽ tìm cơ hội khác để m ưu s át chúng tôi.
7.
Đã là ngày thứ ba kể từ khi Dương Thiến dọn khỏi phòng ký túc xá ra ngoài ở rồi.
Cậu ta nói cậu ta đã làm ra chuyện có lỗi với bọn tôi, thực sự không còn mặt mũi để ở cùng chúng tôi nữa.
Điều này có vài phần không giống với kiếp trước.
Ở kiếp trước, sau khi Dương Thiến bị phát hiện chuyện chụp lén chúng tôi, cậu ta cứ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ở lại.
Lần này, cậu ta lựa chọn chuyển đi có lẽ là vì tôi đối với cậu ta không còn vui vẻ hòa nhã như kiếp trước, nên cậu ta không có mặt mũi ở lại thêm nữa.
Cậu ta chuyển ra ngoài cũng tốt, tôi đỡ phải cả ngày nơm nớp lo sợ, lo lắng một ngày nào đó cậu ta mù quáng thượng đầu*, trực tiếp hạ đ ộc vào nước của phòng ký túc xá, giet chúng tôi diệt khẩu.
{*上头:thượng đầu: trường hợp này chỉ người nhất thời kích động, mất đi sáng suốt.}
Hai ngày nữa, Chu Minh sẽ nhận được thông tin trúng tuyển kỳ thi công chức, thời gian báo danh công khai sẽ kéo dài khoảng một tuần.
Trong giai đoạn báo danh này, tôi sẽ tung ra đoạn ghi âm có trong tay.
Chu Minh còn muốn giống kiếp trước? Không thể có chuyện anh ta bưng bát sắt* ăn cơm được, anh ta phải ăn cơm tù cho tôi.
{*铁饭碗: bát sắt: chỉ công ăn việc làm ổn định(ví với chức vị, nghề nghiệp vững chắc)}
Tôi không quá lo lắng về việc sau khi tôi đưa chuyện này ra ánh sáng, Chu Minh sẽ thẹn quá hóa giận mà giet tôi để báo thù.
Kiếp trước anh ta ra tay với chúng tôi là vì muốn giet người diệt khẩu.
Hiện giờ đoạn ghi âm bị phơi bày thì không cần thiết phải giet người diệt khẩu nữa.
Chỉ cần tôi xảy ra chuyện,cảnh sát nhất định sẽ nghi ngờ Chu Minh đầu tiên.
Chu Minh sẽ không vì báo thù tôi mà đánh mất cả nửa đời còn lại đâu.
Thế nhưng, kế hoạch không kịp thay đổi.
Lần này, thời gian thông báo vừa ra, chưa kịp phơi bày đoạn ghi âm này, tôi và mấy người bạn cùng phòng đã lâm vào hiểm cảnh, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.