Kế Hoạch Trả Thù Của Công Chúa - Chương 3
12
Lưu Bách Yến lập tức nhảy dựng lên: “Ta trạng nguyên lang, ngươi tìm cho một tên chăn bò vô tích sự !!”
Lưu Bách Toàn cũng sốt ruột: “Ý ngươi là gì, ngươi để tỷ tỷ ở thôn Ngưu gia !?”
“Có gì ?”
Ta phản vấn : “Đây là quy củ của các ngươi ? Ta chỉ nhập gia tùy tục mà thôi.”
“Con trai của thôn trưởng Ngưu tuy rằng tuổi đã cao, cũng vô tích sự nhưng là nam nhân mà!
“Chỉ cần nam nhân , ngươi cứ tạm chấp nhận , những lời , là đại tẩu ngươi dạy ?”
Lưu Bách Yến hỏi đến nghẹn họng.
Mười hai năm , khi mới bán Lưu gia, Lưu Bách Yến đã túm lấy tóc mà :
“Ca ca ? Ca ca cũng nhà đất, tuy rằng nhà là nhà đất, đất thì đã bỏ hoang từ lâu nhưng con gái lấy chồng kén chọn, ca ca là nam nhân bản lĩnh nhất thôn Ngưu gia, chỉ riêng điểm , ngươi gả cho làm vợ, đã là ngươi đã số hưởng !”
“Cứ tạm chấp nhận , nam nhân nào chịu cưới ngươi cho ngươi một mái nhà, ngươi nên mừng thầm !”
Giờ đây, cũng mặt Lưu Bách Yến:
“Con trai của Ngưu thôn trưởng nguyện cưới ngươi, ngươi nên biết đủ ! Ngươi còn gả cho trạng nguyên lang ? Hãy bảo ca ca ngươi tiểu mặt mà soi, xem xứng ?”
“Ngươi bán !?”
Lưu Bách Yến hồn, nàng xông lên đánh nhưng ngự lâm quân trói ngược hai tay.
Tiếp đó, giơ tay tát Lưu Bách Yến một cái, khuôn mặt béo phì của nàng , in hằn một dấu bàn tay đỏ chót.
Nàng tát nghiêng đầu.
Ta nắm lấy tóc nàng , bắt nàng ngẩng đầu :
“Một như ngươi, chính là đồ bỏ ! Để ngươi khỏi núi lớn, chỉ thể làm hại giang sơn xã tắc, ở đây gả chồng, cho nhà Ngưu thôn trưởng truyền tông tiếp đại, chính là giá trị duy nhất của ngươi!”
Những lời , trả cho nàng .
Lưu Bách Yến tức giận gào lên, hóa nàng cũng lòng tự trọng.
Trước khi nàng những lời đó với , chỉ nghĩ nàng đã quên mất là một nữ nhân.
Hóa roi đánh thì biết đau.
Nàng đối xử với thế nào, đương nhiên cũng đối xử với nàng như .
Nàng phản kháng, phát điên, tát nàng mười cái, đánh cho miệng nàng sưng đỏ chảy máu.
Lúc , đã ngoan ngoãn, chỉ biết òa .
Vương thị sợ hãi bên cạnh: “Ngươi phản , dám đánh con gái !?”
Ta vung vẩy đôi tay đánh đau nhức, với Vương thị:
“Nếu mẫu thân còn dám thêm một câu nữa, sẽ bán bà cho Ngưu thôn trưởng làm !”
Ngưu thôn trưởng đã lớn tuổi nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng, dường như nạp .
Khuôn mặt Vương thị tái mét: “Ngươi!!”
Lưu Bách Toàn xông lên : “Diệp Ngọc Đường, ngươi ý gì? Dám phản Lưu gia ?”
Ta nở một nụ : “Phu quân đừng tức giận, đang vì đại cục mà suy nghĩ.”
“Nếu lấy lòng Ngưu thôn trưởng, chúng làm khỏi thôn ? Không khỏi thôn thì thể khỏi mười vạn ngọn núi , hoàng thành thì vinh hoa phú quý của phu quân làm thể thực hiện ?”
Ta giả vờ đành lòng: “Cho nên, chỉ thể làm khổ đại tẩu thôi.”
Khi nhắc đến vinh hoa phú quý ở kinh thành, Lưu Bách Toàn và Vương thị đều im lặng.
, nếu đưa một phụ nữ thì những Ngưu gia thôn làm thể chỉ đường cho họ?
Không khỏi ngọn núi , chẳng vinh hoa phú quý ở kinh thành sẽ như vịt chín bay mất ?
Không .
Lưu Bách Toàn lập tức đổi sắc mặt, khuyên Lưu Bách Yến: “Tỷ tỷ, tỷ chịu thiệt một chút, tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến kinh thành, sẽ đón tỷ hưởng phúc.”
Vương thị cũng : “Dù cũng là gả chồng, Ngưu thôn trưởng dù cũng là một thế lực địa phương, tỷ gả cho nhà ông cũng thiệt thòi!”
“Mẫu thân! Người…”
Vương thị với Lưu Bách Toàn đã sang thương lượng với nhà họ Ngưu về sính lễ và tiền cưới , về chuyệnăn thịt phụ nữ, họ đều thành thạo.
Cho dù phụ nữ đó là nữ nhi ruột, tỷ tỷ ruột, họ cũng vẫn ăn chút do dự.
Ngày hôm , nhà họ Ngưu đã tổ chức hôn lễ linh đình.
Lúc bái đường, Lưu Bách Yến nhất quyết chịu quỳ lạy.
Ngưu Đại Phú liền đưa tay , túm lấy cổ nàng, ấn nàng xuống như trâu ăn cỏ, dùng sức mạnh thô bạo ấn Lưu Bách Yến xuống đất bái thiên địa ba lần.
Nhà thôn trưởng kết hôn, cả Ngưu gia thôn đều đến dự tiệc.
Tiếng nhạc thổi, tiếng đàn gảy, tiếng chén rượu va hỗn tạp, đột nhiên từ phòng tân hôn truyền tiếng hét của cô dâu, mọi đều coi như bình thường.
“Con tiện nhân đang lên cơn, mọi đừng để ý.”
Chỉ chú ý lắng .
Đó là tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ nam nhân hành hạ.
Người phụ nữ càng phục tùng thì càng đánh đập tàn nhẫn.
Đêm đầu tiên bán Lưu gia, Lưu Bách Toàn đánh gãy cả hai chân, lúc đó còn trẻ nên mới tàn tật.
Hoàng tỷ đau lòng , nàng hẳn đã đoán đã từng trải qua những gì.
Ta nhạt:
“Nỗi đau thể bù đắp nhưng sẽ chuyển hết cho kẻ thù của .”
Một đêm náo nhiệt trôi qua.
Sáng sớm hôm , Ngưu thôn trưởng đã chỉ cho chúng con đường khỏi núi.
Ông vui mừng, còn phát kẹo mừng cho chúng .
Chỉ là lúc rời , Lưu Bách Yến đuổi theo.
Nàng xiềng xích ở cả tay và chân, mặt mũi sưng húp, hai chân run rẩy, nàng khàn giọng kêu thảm thiết:
“Đưa ! Đưa !”
Ta lạnh lùng cảnh cáo:
“Con gái gả như bát nước đổ , ai mà thương hại nàng thì ở thôn Ngưu bầu bạn với nàng, tuyệt đối ngăn cản.”
Lưu gia ai dám lên tiếng.
Vương thị mặt đầy nước mắt, lẩm bẩm than thở số phận con gái khổ nhưng vẫn bám chặt lấy xe ngựa, sợ ném bà xuống, cho bà kinh hưởng phúc.
Lưu Diệu Tổ liếc :
“Mẫu thân, thật nhẫn tâm.”
Ta đứa con bất hiếu , nó đã lớn, thể hiểu chút đạo lý nông cạn, thể phân biệt đúng sai cơ bản.
Nó đã tận mắt chứng kiến Lưu Bách Toàn đánh đến thương tích đầy , tận mắt chứng kiến Lưu Bách Yến đuổi chuồng lợn để hành hạ, tận mắt chứng kiến Vương thị hết sức nhục mạ .
nó bao giờ về phía , như hôm nay mắng Lưu gia là nhẫn tâm.
là dòng máu của loài cầm thú, thừa nhận, đã sinh một đứa con bất hiếu.
Ta vuốt ve khuôn mặt của Lưu Diệu Tổ giống hệt cha nó, tủm tỉm :
“Nhẫn tâm là thế ?”
Còn nhẫn tâm hơn nữa ở phía .
Ta Lưu gia ba đời đàn bà ăn thịt mười hai năm, mà vẫn còn một thở để lật .
Vậy thì bây giờ, đến lượt ăn thịt máu của họ !
Sau khi đích thân “gả” Lưu Bách Yến , Vương thị bắt đầu sợ .
Bà nắm bắt cơ hội mặt Lưu Bách Toàn rằng con dâu hiếu thuận, trái lời chồng với mẹ chồng.
Những lời là chỉ tang mạ hoè để cảnh cáo .
Ta hiểu nỗi sợ hãi trong lòng bà .
Trong ngọn núi , phụ nữ là con mồi quý hiếm.
Ngay cả những bà lão đã lớn tuổi, cũng những gã trai già thèm thuồng.
Bà sợ sẽ bán bà ở thôn xóm tiếp theo.
Vì , bà thấp thỏm lo âu.
Nỗi sợ hãi của bà là lý, thực sự định tìm một lão nam nhân “cưu mang” bà ở thôn xóm tiếp theo.
mọi chuyện ngoài dự đoán.
Đêm đó, Vương thị tình cờ thấy hoàng tỷ thay quần áo, bà thấu thân phận nữ nhi của hoàng tỷ.
“Hoá tam ca ca, mà là tam tỷ tỷ!”
Vương thị nắm điểm yếu của , bà cứng rắn hơn:
“Diệp Ngọc Đường, nếu ngươi dám động tay động chân với Lưu gia đường, ý đồ , sẽ bí mật nàngta là nữ nhi!”
“Những nam nhân trong núi , khi thấy mỹ nhân đều như hổ đói vồ mồi, chính ngươi năm xưa đã từng trải qua, hẳn biết đó là tư vị ngon lành như thế nào!”
Ta tái mặt, những ký ức đau đớn dơ bẩn ùa về.
Khi mới bán đây, thân thể vẫn còn trắng trẻo nõn nà nuôi dưỡng trong cung.
Lưu Bách Toàn hưởng thụ xong thì :
“Con gà trong thôn mọi đều chán ngấy , ngươi, lão tử chẳng kiếm một khoản lớn !”
Hắn cướp sự trong trắng của , đó mỗi đêm, đều niêm yết giá, chỉ cần ba mươi văn là thể lên giường của Lưu gia ngủ với một đêm.
Mỗi nam nhân ở thôn Lưu, đã gia đình gia đình, đều cầm tiền xông lên.
Ta từ phản kháng đến tuyệt vọng, đến tê liệt, lãnh đạm, tìm cách tự sát thành cuối cùng phát điên.
Những ngày tháng như kéo dài hơn hai năm.
Trong thời gian đó, đã phá thai năm đứa con rõ cha nó là ai.
Thân thể suy sụp, cũng phát điên, khuôn mặt vốn đầy đặn giờ hốc hác héo úa, những nam nhân cuối cùng cũng mất hứng thú với .
Vô số ba mươi văn đã giúp Lưu gia xây dựng ngôi nhà lớn nhất trong thôn.
Vương thị hiểu rõ nhất, một mỹ nhân trẻ tuổi, ở trong ngọn núi , thể đổi lấy những tài nguyên thượng đẳng nào.