Kế Hoạch Theo Đuổi Nam Thần - Chương 5
10
Giờ phút này, tôi thật sự luống cuống.
Mặc dù ở trường học thỉnh thoảng bị các bạn học gọi đùa là “Hải hậu” (*), “Hoa khôi giao tiếp”.
(*) “海后”: Hải hậu, là một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ người phụ nữ có nhiều cá (lốp xe dự phòng).
Nhưng phần lớn trêu chọc đều chỉ dừng lại ở miệng.
Sự thật khó tin rằng tôi so với giấy trắng còn trắng hơn.
Cũng may Tống Thanh Úc cũng không làm gì quá đáng:
“Ly Ly, anh vốn cũng muốn từ từ. Nhưng em lại nói ra những lời này, khiến anh thật sự không có cách nào chờ thêm nữa.”
Tôi dần dần khôi phục thể lực, bây giờ có thể nói chuyện bình thường được rồi:
“Vậy còn không phải bởi vì trước kia anh nói những lời dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, bình thường lại lạnh nhạt với em như vậy, làm cho em nghĩ rằng mình là một trò cười.”
“Ừ, lỗi của anh.” Tống Thanh Úc chậm rãi bổ sung nửa câu sau:
“Hẳn là lần đầu tiên em nên làm nũng gọi ông xã là em đã dỗ anh đi đăng ký kết hôn được rồi, đỡ phải nhịn lâu như vậy, còn sinh ra hiểu lầm.”
Tôi đánh bạo hỏi ngược lại: “Cho nên, tại sao lúc ấy anh không làm như vậy.”
“Người còn trẻ như em luôn chỉ thích nhất thời, tình cảm tới nhanh đi cũng nhanh, em có thể tùy hứng, nhưng anh không thể thật sự cầm thú.”
Tôi nhìn chiếc váy JK nhăn nheo trên người, kéo cổ áo không ra dáng, nhỏ giọng lên án:
“Bây giờ anh và cầm thú có gì khác nhau đâu.”
Tống Thanh Úc: “Muốn thử một chút không?”
“Cái gì?”
“Xem anh và cầm thú khác nhau thế nào.”
Tôi ôm gối che trước ngực, sợ hãi lắc đầu.
Trách tôi mờ mắt.
Không ngờ không nhìn ra thú tính hạ lưu sau vỏ bọc lạnh lùng cấm dục của Tống Thanh Úc.
Nhưng mà, cho dù như vậy, tôi vẫn rất thích anh là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra…
Tất nhiên tôi cũng không hề kháng cự khi anh tiếp xúc thân mật, thậm chí còn có chút khát vọng.
Quên đi, có thể Trần Văn Chiêu nói đúng, về mặt tình cảm, tôi quả thật không có chút mặt mũi nào.
“Ông xã,” Tôi rụt rè mở miệng: “Lúc trước anh nói lần sau gặp mặt muốn nói chuyện gì với em?”
“Thổ lộ,” Tống Thanh Úc cởi nút áo sơ mi, khó nhịn cọ tới hôn tôi: “Ly Ly, chúng ta đang yêu đương sao?”
Thật lâu sau, tôi nắm chặt ga giường, giọng nói đứt đoạn: “Không, không thích anh…”
Tống Thanh Úc rút ngón tay ra, lấy khăn giấy ra lau: “Ly Ly, nói dối không phải đứa trẻ ngoan…”
11
Buổi sáng Trần Văn Chiêu đến gõ cửa đưa bữa sáng.
Tôi đang ngủ say, bị anh ấy làm phiền đánh thức.
Tống Thanh Úc mở cửa, ra dấu im lặng: “Ly Ly đang mệt chết đi được, đừng giày vò cô ấy.”
“Sao cậu lại ở đây?” Trần Văn Chiêu hít sâu một hơi, kiềm chế xúc động muốn ụp bát cháo lên mặt người đàn ông này:
“Nể tình cậu là anh em tốt nhất của tôi, cho cậu ba mươi giây ngụy biện.”
“Ly Ly là bạn gái tôi, lý do này có đủ không?”
“Hoà giải rồi?” Trần Văn Chiêu từ kẽ răng nặn ra ba chữ.
“Ừm, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi.”
“Tống Thanh Úc, tôi cảnh cáo cậu, tôi chỉ có một đứa em gái duy nhất, lần này là lần đầu tiên nó biết động lòng, nếu cậu dám phụ lòng nó…”
Tống Thanh Úc ngắt lời Trần Văn Chiêu: “Cậu cảm thấy xác suất tôi phụ lòng cô ấy lớn hơn hay là cô ấy chán ghét không chút lưu tình bỏ rơi tôi lớn hơn?”
Trần Văn Chiêu ngây ngẩn cả người, lập tức lộ ra tính tiêu chuẩn kép siêu cấp:
“Nam nữ yêu nhau, chán nhau dẫn đến chia tay là chuyện bình thường. Em gái tôi nếu thật sự đá cậu, không phải cậu phải tự nhìn lại bản thân một chút sao.”
“Đúng rồi, hôm nay tôi nghỉ phép, nữ trà xanh khiến cậu và Ly Ly nảy sinh hiềm khích là ai, tôi đi tìm cô ta. Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt Trần Ly Ly.”
Tống Thanh Úc thản nhiên phun ra hai chữ: “Kiều Âm.”
Sắc mặt Trần Văn Chiêu lập tức thay đổi, ánh mắt né tránh: “Tôi chợt nhớ ra hình như công ty vẫn có việc, đi trước đây.”
“Còn cả em nữa, Trần Ly Ly, đừng giả bộ ngủ nữa, xấu chết đi được, mau rửa mặt rời giường ăn cơm, tiền cơm thì dùng thẻ của cậu ta mà trả.”
Tôi:… Trần Văn Chiêu, thật sự là một người rất phiền.
12
Ngày tôi chính thức công khai với Tống Thanh Úc, tin tức này đã leo vọt lên hotsearch của cộng đồng eSport.
[Tôi đã nói mỹ nữ có thể theo đuổi được anh Tống mà.]
[Mẹ ơi, tôi đã chứng kiến suốt quá trình bọn họ bên nhau, mỹ nữ, tôi tuyên bố mỹ nữ cùng anh Tống yyds (*).]
(*) Là chữ viết tắt của tiếng Trung “永远 的 神” /yǒnɡyuǎn de shén/ có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”
[Thật ra thì, anh Tống cũng không lạnh lùng như vậy đâu. Tôi học tâm lý biểu cảm, lần đầu tiên hai bọn họ nói chuyện trên phát sóng trực tiếp, toàn bộ quá trình ánh mắt của anh Tống đều dính trên người mỹ nữ, hai người này không biết ai yêu ai trước đâu.]
Tôi đọc hết bình luận trước khi tôi tiến vào câu lạc bộ của Tống Thanh Úc.
Mười mấy nam thanh niên nhỏ tuổi hơn tôi đều vây quanh gọi hai tiếng “Chị dâu”.
Làm tôi ngượng ngùng, thiếu chút nữa muốn đi lên ôm mỗi người một cái.
Nhưng lại bị Tống Thanh Úc mạnh mẽ kéo trở về.
Kiều Âm nhịn không được trêu chọc: “Khẩn trương cái gì, không ai cướp mất Ly Ly đâu.”
Tống Thanh Úc nắm tay tôi, lạnh nhạt mở miệng: “Nhưng có người xui dại em ấy.”
Kiều Âm bưng rượu tự phạt một ly: “Được được, đúng là tớ không đúng. Lúc đó tớ chỉ biết cậu là người lạnh lùng, chán ghét kiểu con gái ngọt ngào. Không ngờ cậu lại yêu Ly Ly sớm như vậy. Cậu che dấu cảm xúc tốt như vậy, làm sao tớ nhìn ra được.”
Tôi nheo mắt nhìn Tống Thanh Úc: “Đúng vậy, anh ơi, em rất tò mò, rốt cuộc anh thích em lúc nào.”
“Quên rồi, có lẽ lần đầu tiên gặp mặt.”
“Lúc ấy anh không sợ em chỉ chơi đùa cho vui thôi sao?”
“Sợ.” Tống Thanh Úc thoáng thấy Trần Văn Chiêu đến, dẫn tôi đến phòng ngủ của anh.
Nhường đất cho Kiều Âm và Trần Văn Chiêu.
“Cho nên, ngay từ đầu anh vẫn cho em đường lui,” Tống Thanh Úc đóng cửa lại, toàn thân phủ lên, cầm nơ bướm trên ngực tôi đùa bỡn: “Nhưng hiện tại, anh sẽ không buông tay nữa, Ly Ly, làm chút chính sự đi.”
“Cái gì?”
Vài phút sau, tôi nhìn đôi môi bị rách da và vết hôn ở xương đòn, tức cười.
Ai mà hiểu được, mọi người à, hình như tôi bắt được cầm thú đội lốt đoá hoa lạnh lùng rồi…
(Hết)