Kế Hoạch Theo Đuổi Nam Thần - Chương 3
6
Bữa tối kết thúc.
Tống Thanh Úc định lái xe đưa tôi về trường học.
Vừa đi đến bãi đỗ xe thì hắn nhận được điện thoại của đội.
Có vẻ như có việc gấp đang chờ hắn quay lại xử lý.
Tôi nắm lấy đường viền ren của áo, cơ thể lung lay, khó có thể có lúc hiểu chuyện: “Để em bắt xe về, ông xã.”
Tống Thanh Úc đen tối không rõ đỡ tôi, yết hầu lăn lên lăn xuống: “Em biết mình bây giờ trông như thế nào không?”
Đúng lúc này, Kiều Âm cũng đi ra khỏi thang máy, rất nhanh lập tức hiểu rõ mọi chuyện:
“Thanh Úc, cậu có việc thì về trước đi, tớ muốn về trường cũ thăm thầy, thuận tiện đưa em ấy đi cũng được.”
Tống Thanh Úc gật gật đầu, nhìn về phía tôi: “Đến trường rồi nhớ gửi tin nhắn.”
Ngại Kiều Âm ở đây, tôi dùng khẩu hình trả lời: “Dạ, ông xã.”
“Ly Ly.” Tống Thanh Úc gọi tôi lại.
“Dạ?”
“Lần sau gặp mặt, tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Em thật sự rất chờ mong đó nha.” Tôi kéo dài giọng dính dính làm nũng.
Tôi dãy giụa ngồi lên ghế phụ của Kiều Âm.
Đang là giờ tan tầm nên kẹt xe rất nghiêm trọng, lại một lần làn đường trì trệ tắc ứng, Kiều Âm cười mở miệng: “Em và Thanh Úc…”
Tuy đầu óc không tỉnh táo lắm, nhưng tôi biết cô ấy muốn hỏi gì, trả lời rất dứt khoát: “Em đang theo đuổi anh ấy.”
Cô ấy im lặng: “Em và anh của em thật sự rất giống nhau, tính cách nhiệt liệt lại thẳng thắn, cái gì cũng không che giấu. Đã như vậy, chị cũng thẳng thắn một chút.”
Kiều Âm nghiêng người, lần nữa đánh giá trang phục của tôi:
“Em gái à, Tống Thanh Úc không thích kiểu người ngọt ngào như em.”
“Chị có ý gì?”
Kiều Âm chậm rãi khởi động xe: “Cậu ấy rất ghét con gái đè giọng làm nũng, cũng không thích cách ăn mặc ngọt ngào đáng yêu. Mà em cũng không phải vì đàn ông mà thay đổi tính cách của mình.”
“Cho nên hai người ngay từ đầu thật ra cũng không hợp nhau rồi.”
Nói xong, Kiều Âm đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình hiển thị một đoạn video liên hoan của đội eSport, đang chơi sự thật hay mạo hiểm.
Tống Thanh Úc thua.
Một đồng đội hỏi: “Anh Tống không thích kiểu con gái nào nhất, không thể nói không có, phải nói một kiểu.”
Khuôn mặt Tống Thanh Úc ẩn hiện trong bóng tối, chậm rãi trả lời: “Kiểu con gái ngọt ngào.”
Bên cạnh có người thay Tống Thanh Úc bổ sung:
“Tôi biết, nhất là loại nhiệt tình như lửa, không hề có cảm giác ranh giới, anh Tống cực kỳ chán ghét kiểu người này. Người bị anh ấy từ chối cũng sắp xếp thành một hàng.”
Tống Thanh Úc không phản bác.
Tâm trạng của tôi một đường chìm xuống đáy.
Kiều Âm nhận lại điện thoại, bất đắc dĩ nở nụ cười:
“Em gái, em còn nhỏ, không biết con trai có thể đối xử với người mình không thích tàn nhẫn đến mức nào. Chị cũng từng trải qua rồi, không hy vọng em lại bị một lần nữa.”
Tôi: “Chị thích Tống Thanh Úc?”
Kiều Âm lắc đầu: “Bọn chị chỉ là bạn bè thôi.”
“Nội chiến hào môn rất nghiêm trọng, rất ảnh hưởng đến sự nghiệp của gia đình, Thanh Úc rất am hiểu việc che giấu cảm xúc, cho dù chị và cậu ấy cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chị cũng thường không nhìn thấu cậu ấy đang suy nghĩ gì.”
“Em gái, chị chỉ có thể nói, nam thần của em phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của em.”
Một quãng đường về sau không ai nói gì.
Tôi nhịn không được nhớ lại hành động của mình trong khoảng thời gian này, có thể nói mỗi một hành động đều chính xác giẫm lên nỗi chán ghét của Tống Thanh Úc.
Cho nên hắn vẫn luôn cố nén nội tâm chán ghét khi ở cùng tôi sao?
Nếu có thể giả bộ như vậy, giáo dưỡng của Tống Thanh Úc quả thật rất tốt.
Khiến tôi còn hồ đồ cho rằng quan hệ của hai người chúng tôi đang dần dần tốt lên.
Mười mấy phút đi xe thoáng cái đã qua.
Đến cổng trường, tôi vừa xuống xe lập tức thấy Trần Văn Chiêu xách một túi hoa quả, một tay đút túi quần nhìn xung quanh.
Cho dù đã bày vẻ mặt không kiên nhẫn vì phải chờ đợi, cũng không ngăn anh ấy có mỹ nữ bước tới xin thêm Wechat.
7
Bốn mắt nhìn nhau, sau khi nhìn thấy tôi, Trần Văn Chiêu lập tức tạm biệt mỹ nữ, hùng hùng hổ hổ đi tới, vỗ vào ót tôi một cái:
“Trần Ly Ly, em xem anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại, anh trai em là tổng giám đốc công ty, thời gian rất quý giá đó.”
Tôi mở điện thoại, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.
Vì không muốn bị quấy rầy khi hẹn hò cùng Tống Thanh Úc, tôi sớm cài điện thoại ở chế độ im lặng.
“Ăn xong quên mở ra.”
Trần Văn Chiêu liên tục hỏi: “Em đi đâu, lúc đó ở cùng ai, đi về bằng gì?”
Tôi quay đầu muốn gọi Kiều Âm, phát hiện sau khi cô ấy xuống xe nhìn thấy Trần Văn Chiêu thì lập tức lên xe.
Dường như đã quên chuyện phải về trường cũ thăm giáo viên, đạp chân ga rời đi.
Tôi cúi đầu: “Đều tại anh, ngoại hình xấu như vậy, dọa chị ấy chạy mất.”
Trần Văn Chiêu ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, cũng ý thức được có gì đó không đúng:
“Chị nào nữa. Ly Ly, hôm nay sao em lại ủ rũ như vậy, nói cho anh hai nghe, ai bắt nạt em, anh hai giúp em chọc nổ lốp xe của hắn.”
“Không có gì, anh hai, em, em không muốn theo đuổi Tống Thanh Úc nữa.” Tôi vừa mở miệng, vì bị cảm xúc tác động nên giọng nói của tôi có chút run run.
Trần Văn Chiêu vốn còn định đùa giỡn, hiện tại hoàn toàn luống cuống.
Lục lọi trong túi nửa ngày không tìm được giấy ăn, anh ấy đặt trái cây xuống đất, dùng ngón tay giúp tôi lau nước mắt:
“Được được được, không theo đuổi nữa thì không theo đuổi nữa, cũng không phải chuyện lớn gì, sao lại tủi thân thành cái dạng này, nào, lại đây anh hai ôm một cái.”
Trên đường từ cổng trường đến khách sạn, Trần Văn Chiêu không ngừng đùa giỡn đáng yêu làm tôi vui vẻ.
Thấy tôi không khóc nữa mới thở phào nhẹ nhõm:
“Trần Ly Ly, trên đời người đẹp trai đầy rẫy, Tống Thanh Úc cũng chỉ thuộc dạng bình thường thôi, có gì để lưu luyến, còn không đẹp bằng anh hai của em, đúng không?”
Tôi cắn cắn môi dưới: “Anh hai, nếu anh không đổi phương thức an ủi, em không có cách nào che giấu lương tâm thừa nhận.”
Trần Văn Chiêu ngẩng mặt 45 độ nhìn lên trần nhà:
“Ly Ly, cũng không phải đây là mối tình đầu của em, trước kia cũng không có chuyện gì, sao lần này lại không có mặt mũi như vậy.”
Tôi khịt khịt mũi: “Có thể, em thật sự thích Tống Thanh Úc rồi. Anh hai, anh theo đuổi nhiều mỹ nữ như vậy, anh không có người mình thật sự thích sao…”
Trần Văn Chiêu nghẹn một chút, bỏ qua đề tài này: “Bây giờ không còn sớm nữa, đi ngủ đi, anh ở ngay bên cạnh, có việc thì gọi anh.”
Trần Văn Chiêu giúp tôi bật đèn đầu giường trong phòng ngủ, tắt đèn, từng bước từng bước rời đi.
Nhưng nỗi lòng của tôi vẫn như cũ, thật lâu không thể bình ổn.
Điện thoại nhảy ra thông báo Tống Thanh Úc đang phát sóng trực tiếp.
Tôi bấm vào, lập tức bị phần bình luận vây lấy:
[Mỹ nữ tới rồi, thế nào, ăn bữa cơm kia cùng Sát Thần chưa? Anh ấy có rất nhiều tiền, cô phải ăn một bữa thật ngon vào.]
[Hôm nay sao mỹ nữ lại yên tĩnh như vậy, không trêu chọc ông xã nữa sao?]
[Tôi nhớ hình như đã nghe ai nói qua, Sát Thần không thích kiểu con gái ngọt ngào, chị gái mỹ nữ, chị thử đổi phong cách đi, nói không chừng có thể theo đuổi nhanh một chút.]
Thấy vậy, tôi hoàn toàn không buồn ngủ nữa, ngồi dậy tức giận viết bình luận:
[Nực cười chết đi được, anh ta còn được chọn sao, thật ra tôi cũng không thích anh ta lắm.]
[Người gì vừa già vừa lãnh đạm, vẻ mặt như bị hư thận, làm sao xứng đôi với tôi trẻ tuổi xinh đẹp thế này chứ.]
[Đồ đàn ông giả tạo chết tiệt, tôi có ông xã mới rồi, chính là nam thần trường chúng tôi, theo đuổi tôi suốt nửa năm, so với anh còn dịu dàng đẹp trai hơn nhiều, hơn nữa người ta còn thích tôi ngọt ngào với người ta.]
Sau một hồi tấn công, có thể thấy được sắc mặt Tống Thanh Úc đã thay đổi.
Con ngươi đen kịt trầm đến dọa người, đáy mắt tối tăm một mảnh.
Lúc Tống Thanh Úc chơi game rất có cảm giác tương phản, dục vọng chiến thắng và tính công kích rất mạnh.
Nhưng hiện tại, hắn thấy nhân vật dần dần bị hành hạ đến chết, lại thờ ơ.
[Chuyện gì xảy ra vậy, mỹ nữ quậy đến mức Sát Thần không có tâm trạng chơi game.]
[Ê đừng rời đi giữa chừng mà, tôi vừa hóng được chút chuyện mà lại tịt rồi!]
[Chị gái mỹ nữ, chị đi rồi, kênh phát sóng trực tiếp này ai còn chọc em cười được chứ.]
Ước chừng nửa phút, Tống Thanh Úc mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu lạnh đến dọa người:
“Thật ngại quá, có chút việc nhà phải xử lý, tôi xin phép dừng phát sóng trực tiếp tại đây.”
Sau đó qua thật lâu tôi mới biết được, đây là lần duy nhất trong sự nghiệp của Tống Thanh Úc chủ động gián đoạn phát sóng trực tiếp.
Tin nhắn của ID ông xã lại hiện lên trên Wechat của tôi:
[Đang ở đâu?]
[Phát vị trí.]
[Trần Ly Ly, nói chuyện.]
Chậc, thật hung dữ.
Trước kia sao tôi không chú ý, Tống Thanh Úc còn có một mặt bá đạo như vậy.
Tôi tiện tay trả lời:
[Đang ngồi trên đùi nam thần trường tôi, có bản lĩnh thì anh tới đi.]
Phía đối diện hiển thị “Đang nhập”.
Không đợi Tống Thanh Úc gửi tin nhắn tới, tôi trực tiếp trở tay kéo hắn vào danh sách đen.