Kế Hoạch Theo Đuổi Của Tiểu Ngư - Chương 4
17
Khi Trần Cư An sắp kết thúc chuyến công tác.
Tôi cũng đã xin vào trường ở nước ngoài.
Nhưng tôi không nói với ai về chuyện này.
Kể cả người Trần gia cũng đều không biết chuyện tôi sắp sửa ra nước ngoài du học.
Trong khoảng thời gian này Trần gia rất bận rộn.
Bên ngoài nhao nhao đồn đãi.
Vị thiếu gia Trần gia này cuối cùng cũng chịu lấy vợ.
Tôi vẫn tan học như thường lệ không có bất cứ sự khác thường gì.
Sau đó Tống Thần còn len lén hẹn tôi vài lần.
Tôi dứt khoát cùng hắn lật mặt.
“Ngay từ đầu tôi đã biết anh cùng bạn bè đánh cược chuyện có thể theo đuổi tôi.”
Tống Thần ngẩn người tiếp theo đó lại có chút ngượng ngùng.
“Tiểu Ngư, em đã sớm biết rồi.”
“Đúng, đám người các ngươi ngày nào cũng làm chuyện xấu, tôi tùy tiện hỏi thăm một chút sẽ biết.”
Tống Thần cười haha, gãi gãi tóc: “Nhưng Tiểu Ngư, mặc dù ngay từ đầu đúng là đánh cược với người khác.”
“Nhưng sau đó anh phát hiện, hình như anh thật sự thích em.”
“Ngày đó em mặc váy đỏ đi tới lại kéo cánh tay anh, lúc ấy anh liền động lòng.”
“Anh dừng lại.”
Tôi nhìn Tống Thần một cái: “Tôi chỉ đang diễn kịch, anh đừng nghĩ lung tung.”
“Tiểu Ngư, bây giờ anh có thể nghiêm túc theo đuổi em không?”
“Không thể.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi đã có người đàn ông mình thích rồi.”
Tống Thần lập tức nổi đóa: “Cmn là ai vậy?”
“Không nói cho anh biết, tóm lại là tôi đã có người trong lòng rồi, tôi không thích anh, cho nên, sau này anh cũng đừng tới tìm tôi nữa.”
“Tiểu Ngư, anh đây cùng hắn cạnh tranh công bằng còn không được sao?”
“Không được.”
“Tại sao chứ Tiểu Ngư?”
Nào có nhiều lý do như vậy.
Thích thứ này thì không chú ý tới trước tới sau.
Cũng không thể đòi công bằng.
Bởi vì trái tim con người vốn đã lệch lạc huống chi mặt đối mặt với người mình thích.
Nhưng thích một người cũng thật sự rất mệt mỏi.
Cho nên lần này là cơ hội cuối cùng tôi cho Trần Cư An.
Cũng là cho tôi một cơ hội cuối cùng.
Lương tâm tôi trong sạch không muốn lưu lại tiếc nuối.
Nếu đó không phải là một kết thúc tốt đẹp.
Tôi cũng có thể thoải mái tiếp nhận hoàn toàn buông xuống.
18
Khi Trần Cư An kết thúc chuyến công tác chuẩn bị về nước.
Tất cả thủ tục ra nước ngoài du học của tôi hầu như đều làm xong.
Ngày đi là một ngày sau sinh nhật lần thứ 21 của tôi.
Từ năm đầu tiên đến Trần gia.
Mỗi một sinh nhật của tôi đều là Trần Cư An cùng tôi trải qua.
Lần này tôi vẫn muốn ở bên hắn.
Đêm trước khi Trần Cư An về nước tôi có chút mất ngủ.
Một giờ sáng vẫn không ngủ được.
Tôi dứt khoát rời giường muốn xuống bếp hâm nóng một ly sữa.
Nhưng cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người ta đẩy ra.
Tôi chưa kịp bật đèn lên.
Chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu xuống nửa gian phòng.
Thân ảnh cao lớn của Trần Cư An trong đêm tối càng lộ ra vẻ cao lớn gầy gò.
Tôi có chút thất thần kinh ngạc nhìn hắn.
Nhất thời không phân biệt được đây là hiện thực hay là mộng cảnh.
Không phải tối mai hắn mới về sao?
Trên bàn làm việc của tôi còn bày mấy tờ đơn, giấy chứng nhận đặt trên mặt bàn, còn chưa cất kỹ.
Cũng may lúc trước khi thu dọn hành lý xong đã vận chuyển từng đợt đến ký túc xá trường học.
Trong lòng tôi loạn lên.
Cho đến khi Trần Cư An mở miệng: “Còn chưa ngủ?”
“Chú Trần… sao chú về sớm vậy?”
Trần Cư An không trả lời một hồi lâu mới mở miệng.
“Được lắm Tang Ngư, trên giường gọi chồng, dưới giường gọi chú, em chơi tôi?”
19
Tôi có chút ủy khuất.
Nhưng cũng muốn ở trước mặt hắn bộc lộ sự quan tâm của tôi.
Tôi muốn hắn hoảng hốt.
Muốn hắn bất an, muốn hắn lo được lo mất.
Muốn hắn mất hồn mất vía.
Muốn hắn động tình cũng muốn hắn động tâm.
“Cháu gọi sai à?”
Tôi ra khỏi giường đứng rất tự nhiên đi đến bên cạnh bàn.
Im lặng che chắn đồ vật trên bàn.
“Từ nhỏ đến lớn, cháu không phải đều là gọi chú Trần sao?”
Tôi cười cười thần sắc đáy mắt thậm chí còn nhạt hơn cả hắn.
Trần Cư An không nói gì chỉ trầm mặc nhìn tôi.
Khoảng nửa phút.
Hắn đi tới trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái hộp nhỏ trong tay.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Hốc mắt tôi có chút trướng đau nhưng không đưa tay đón: “Sinh nhật còn chưa tới.”
Trần Cư An nhét hộp vào tay tôi: “Cách ngày sinh nhật còn có một chút.”
Hộp gấm trong lòng bàn tay cũng không lớn nếu như bên trong là trang sức chỉ có thể là trang sức nhỏ như nhẫn.
“Ngày sinh nhật lại cùng nhau mở ra.”
Trần Cư An sờ sờ đỉnh tóc tôi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Đi ngủ đi, ngủ ngon, Tiểu Ngư.”
20
Trần Cư An vừa rời khỏi phòng ngủ của tôi, tôi liền mở hộp ra.
Món quà bên trong khiến tôi thất vọng.
Không phải nhẫn như tôi nghĩ chỉ là vòng cổ thôi.
Không biết như thế nào, tôi lại nghĩ tới vị Phó tiểu thư ôn nhu xinh đẹp kia.
Trong đầu một lần lại một lần nghĩ đến hình ảnh cô ấy và Trần Cư An đứng chung một chỗ.
Kỳ thật ngày đó bà Trần đã nói rất rõ ràng.
Đó là vị hôn thê Trần Cư An tự mình chọn.
Sao hắn lại không thích cô ấy chứ.
Tôi không đợi đến hết sinh nhật.
Một ngày trước sinh nhật, tôi rời khỏi trường học ra sân bay.
Tôi đi học ở nước ngoài chưa được mấy ngày.
Tống Thần đột nhiên cũng tới nước này.
Đối với việc hắn có thể ra nước ngoài du học, tôi thấy hoài nghi.
Tống Thần cũng thẳng thắn vô tư:
“Anh là tự trả tiền.”
“Đó là sự khác biệt so với người tự thi để giành học bổng như em.”
“Tiểu Ngư, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè, đúng không?”
Tôi mặt không chút thay đổi từ chối Tống Thần, giữa nam nữ tuyệt đối không có tình bạn thuần khiết.
Tống Thần có chút ngượng ngùng: “Vâng vâng vâng, trong lòng anh có chút bất chính.”
“Đừng quấy rầy tôi học tập.”
“Thỉnh thoảng ăn một bữa cũng được chứ?”
Tôi vừa định từ chối Tống Thần lại nói:
“Anh một bụng tin tức tìm không thấy người nói chuyện cùng, sắp nghẹn chết rồi, Tiểu Ngư xin em đó.”
21
Nam nữ chính trong câu chuyện của Tống Thần tôi đều rất quen thuộc.
Nam chính là Trần Cư An.
Nữ chính lại được Trần Cư An bảo vệ cực kỹ, toàn bộ Trần gia nháo tới nghiêng trời lệch đất hắn cũng không tiết lộ một chút nào.
Tống Thần vì thế vô cùng cảm khái: “Anh Cư An chính là anh Cư An, anh ấy thật trâu bò.”
“Với khuôn mặt của ông nội nhà bọn họ, nhìn thấy đều sợ, anh ấy lại cứng rắn chịu đựng.”
“Cũng không biết cô gái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khiến anh Cư An bảo vệ như vậy.”
“Thậm chí còn chơi một chiêu cực độc.”
Tống Thần hưng phấn không thôi: “Vốn Phó tiểu thư kia là một trong những ứng cử viên vị hôn thê của anh Cư An, cũng không biết anh ấy làm như thế nào, hiện tại trở thành vị hôn thê của em họ anh ấy.”
“Càng kỳ lạ chính là Phó gia đồng ý, Phó tiểu thư cũng đồng ý, chú bảy kia của em hình như cũng đồng ý.”
“Anh nói Trần Tĩnh An?”
Thấy Tống Thần gật đầu tôi không khỏi hơi nhíu mày.
Tính tình Trần Tĩnh An cùng Trần Cư An khác biệt rất lớn.
Theo tôi được biết mấy năm nay bạn gái của hắn cũng nhiều không kể hết.
Trong giới nhà giàu, tuy rằng hắn không phải là người biết chơi nhất.
Nhưng cũng là công tử phong lưu.
“Phó tiểu thư vì sao lại đồng ý?”
“Bạn gái Trần Tĩnh An nhiều không kể hết, anh nhớ rõ mỗi một người bạn gái của chú ấy đều là loại này xinh đẹp chói mắt …”
“Lúc đầu anh cũng thắc mắc, nhưng sau khi hôn sự hai người bọn họ ấn định, mới có tin tức truyền ra.”
“Nghe nói vị Phó tiểu thư kia từ nhà trẻ đã học cùng một trường với chú Bảy xem như là thanh mai trúc mã.”
“Mấy năm nay cô ấy vẫn luôn thầm mến chú Bảy, cho nên mới đồng ý kết thông gia hai nhà.”
“Vậy Trần Tĩnh An thì sao? Chú ấy thích Phó tiểu thư sao?”
Tống Thần suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng: “Nghe nói mối tình đầu của chú ấy vừa kết hôn ở nước ngoài.”
“Cho nên đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến chú ấy đồng ý kết hôn.”
Nhất thời tôi không biết nên nói cái gì.
Nhưng chuyện tình cảm cùng người bên ngoài đều không có bất cứ quan hệ gì.
Tôi không phải Phó tiểu thư, không biết cô ấy được như ý nguyện lại càng vui mừng hơn.
Vẫn là lo sợ bất an, sợ hãi càng nhiều.
Nhưng có lẽ có một điểm mà cô ấy và tôi giống nhau.
Chúng tôi đều muốn vì người mình thích mà cố gắng một lần, tranh thủ một lần.
Không để lại tiếc nuối.
“Tiểu Ngư, em nói xem người con gái anh Cư An thích rốt cuộc là ai?”
“Anh cùng đám người kia đều gấp đến độ không chịu được.”
Tống Thần nói tới đây bỗng nhiên trừng to mắt nhìn tôi: “Cmn, hình như chúng tôi đã bỏ sót em.”
Trong lòng tôi căng thẳng vừa muốn nghĩ lý do qua loa.
Tống Thần lại nói: “Nhưng mà anh ấy là chú của em, hẳn là không cầm thú như vậy chứ?”
Bỗng nhiên tôi có chút chột dạ nói không nên lời.
Không dám đối diện với Tống Thần, tầm mắt liền rơi vào con búp bê cá voi trên bàn.
Cuối cùng tôi vẫn nhặt về, lúc xuất ngoại cũng mang nó đi.
“Nhìn cái gì vậy, đầu óc đần độn.”
Tống Thần nhìn theo tầm mắt của tôi, cũng thấy được con cá voi nhỏ phun nước kia.
Hắn trực tiếp đưa tay cầm lên: “Quá đáng yêu nha Tiểu Ngư, đưa anh đi?”
Cả người tôi đều nhảy dựng lên,
Đoạt lấy, mặt đã nóng lên đỏ bừng: “Không cho, anh mau đi, tôi muốn học bài…”
“Không cho thì không cho, có cần phải tức giận thành như vậy không?”
Tống Thần bị tôi đẩy ra ngoài còn có chút khó hiểu: “Em cũng quá keo kiệt nha Tiểu Ngư…”
Tôi nắm chặt con cá voi nhỏ kia.
Chợt nghĩ đến hình ảnh áo sơ mi quần tây của Trần Cư An bị tôi làm ướt đẫm ngày hôm đó.
Tôi che mặt nhào lên giường lăn một vòng.
Lại cầm gối che mặt mình thật chặt.