Kế Hoạch Phản Công Trong Thanh Lâu - Chương 1
1
Ta mở mắt ra, đập vào mắt là một tấm màn hương màu hồng nhạt, trên đỉnh đàn hương trong phòng còn treo một đoạn lụa trắng.
Một cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập đến.
Chuyện gì xảy ra vậy, ta không phải đã chết rồi sao?
Ta vội vàng ngồi dậy, hung hăng vặn mình một cái, cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến.
Ta… ta đây là sống lại rồi sao!
Ta nhìn tấm lụa trắng kia, ký ức ùa về như nước thủy triều.
Ta tên là Tô Thanh Ca, nàng gọi là Tô Vi Lan, loạn thế chìm nổi, chiến hỏa liên miên, ta và nàng cùng người nhà thất lạc, bị người ta bắt cóc bán vào thanh lâu.
Tú bà vì để cho dễ gọi nên đã bỏ họ của chúng ta, chỉ gọi tên.
Đây là lúc ta mới vào thanh lâu, lúc đó nhất thời nghĩ quẩn muốn tự sát, cuối cùng tú bà phát hiện kịp thời, được cứu sống.
Lúc đó Tô Vi Lan biết chuyện này, liền khóc lóc bảo ta chết trước, nàng sẽ theo sau.
Ta thấy nàng nước mắt lưng tròng, lòng liền mềm nhũn, thực sự không nỡ bỏ nàng lại liền nghiến răng nghĩ cách sống sót.
Nghĩ đến đủ điều trong kiếp trước hiện rõ mồn một ngay trước mắt, ta không tự chủ được nắm chặt tay, xương ngón tay kêu răng rắc, hận ý ngút trời không thể kiềm chế.
Lần này, ta nhất định phải khiến nàng trả giá gấp bội!
2
Cửa bị đá văng, tú bà tiến lên đánh ta một gậy thật mạnh.
Ta nhịn đau không lên tiếng, chút đau đớn này so với kiếp trước bị lột da còn dễ chịu hơn nhiều.
“Đã vào cửa Xuân Hương Viện này thì đừng hòng thoát ra, đều là ta bỏ tiền mua về, dù là nằm ngang hay nằm dọc, đều không thoát khỏi lòng bàn tay ta!” Tú bà mặt đầy thịt, hung thần ác sát nói với ta.
Lại nhìn thấy khuôn mặt này, ta có chút cảm giác thân thiết.
Ta giả vờ nặn ra vài giọt nước mắt, giả vờ đau đớn vô cùng liên tục cầu xin tha thứ.
Tú bà cũng sợ đánh hỏng ta thật, hừ lạnh một tiếng, để lại cơm canh và một hộp thuốc mỡ cho ta, khóa cửa phòng đi ra ngoài.
Ta xoa xoa vai bị đánh, hơi đau nhưng cũng không sao.
“Tỷ tỷ, sống dở chết dở còn hơn, ngàn vạn lần đừng bỏ lại Lan nhi…” Tiếng khóc đứt quãng của Tô Vi Lan vang lên ngoài cửa.
Ta không nhịn được mà cười lạnh, vừa rồi ta bị tú bà đánh động tĩnh lớn như vậy nàng không ra, bây giờ lại ở đây khóc lóc thảm thiết.
Bên ngoài có tiếng người thì thầm bàn tán, ta trừng mắt, mặc kệ tiếng khóc kia, quay người ngồi xuống ăn cơm canh mà tú bà vừa mang đến.
Mặc dù đã nguội nhưng thức ăn mặn cũng khá tinh tế, thật sự không tệ.
Tiếng khóc ngoài cửa không kéo dài bao lâu thì tan biến, yên tĩnh như chưa từng xảy ra.
Diễn xuất của Tô Vi Lan này, cũng chỉ đến vậy thôi!
3
Sáng sớm ngày hôm sau, ta dậy sớm luyện tập nhạc lý.
Một năm nữa, sẽ là ngày tiếp khách của chúng ta.
Theo lệ thường, tú bà sẽ tổ chức một cuộc thi hoa khôi, mời nhiều danh gia vọng tộc ở kinh thành đến tham gia, đến lúc đó sẽ chia chúng ta thành hai hạng.
Hạng nhất, chọn ra một số ít người làm thiếp cho vương công quý tộc sau này, những người này không cần tiếp khách, chỉ cần an tâm học các kỹ năng khác.
Những người còn lại đều là hạng hai, những người này không may mắn như vậy, phải ở lại thanh lâu tiếp khách, trải qua những ngày tháng một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa điểm môi son vạn người nếm.
Kiếp trước tú bà cũng coi trọng dung mạo của ta, muốn nuôi ta thật tốt để sau này bán cho vương công quý tộc làm thiếp, để Tô Vi Lan ở lại Xuân Hương Viện tiếp khách.
Nhưng đáng tiếc thay, ta vì bảo vệ Tô Vi Lan, lấy cái chết ra uy hiếp, nguyện ý tiếp khách.
Tú bà không còn cách nào khác, chỉ có thể chiều theo ý ta.
Ta nhìn người trong gương, vẫn không nhịn được cười lớn, cười đến mức nước mắt chảy dài trên khóe mắt.
Có lẽ là do hôm qua ta cố ý chịu thua, thái độ của tú bà đối với ta cũng dịu đi rất nhiều, còn đặc biệt phái một nha hoàn đến hầu hạ ta chải chuốt trang điểm.
Khi Tô Vi Lan tiến vào, ta đã chải chuốt trang điểm xong.
“Tỷ tỷ, tỷ ổn rồi chứ, vết thương bị ma ma đánh còn đau không?” Nàng vừa nhìn thấy liền nhào vào người ta, lập tức cúi đầu nức nở nhưng ta vẫn bắt gặp tia ghen tị thoáng qua trong mắt nàng.
“Đâu đâu cũng tốt, ăn ngon ngủ ngon.” Ta không để lại dấu vết gì mà nhích người, đứng dậy.
Tô Vi Lan hơi sửng sốt, cầm khăn tay lau nước mắt vốn không có, giọng nói đột nhiên lớn hơn: “Tỷ tỷ nhất định là đang an ủi Lan nhi, mấy ngày trước tỷ tỷ còn cùng ta muốn lấy cái chết để chứng minh chí hướng, sao giờ lại xa cách với Lan nhi rồi, tỷ tỷ, Lan nhi rất sợ, sợ tỷ tỷ bỏ rơi Lan nhi…”
Kiếp trước ta chính là vào lúc này mà ngốc nghếch nói hết lời trong lòng, vừa vặn bị tú bà đi vào nghe thấy, bị đánh cho một trận, nhốt vào phòng củi, ba ngày ba đêm không cho ăn, chỉ được uống nước.
Khi được thả ra thì đã thoi thóp.
Mặc dù ta đã vô cùng thất vọng với nàng nhưng giờ nghĩ lại vẫn không khỏi rùng mình.
Nàng đã sớm có ý định đối phó với ta từ lâu như vậy.
Ta cười nhẹ đúng lúc, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn “Lan nhi, sau khi đi một vòng trước cửa tử thần, tỷ tỷ đã hiểu ra rất nhiều điều, giờ chỉ muốn ở đây thật tốt, báo đáp ân nuôi dưỡng của ma ma.”
Vừa dứt lời, một tiếng tát giòn tan vang lên, ta nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Tô Vi Lan, trong lòng cười không ngừng, vô cùng thoải mái nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng lo lắng.
“Đồ tiện nhân, dám ở đây mà gây chia rẽ, ngươi có tin ta lột da ngươi không.” Giọng tức giận của tú bà vang lên.
Hai mắt Tô Vi Lan lập tức đỏ hoe, trước giờ có đánh có mắng đều là ta thay nàng chịu, nàng khi nào từng chịu nhục nhã như thế này, hôm nay ta phải cho nàng nếm thử.
“Ma ma, xin người đừng tức giận, nếu muốn đánh thì đánh ta đi, muội muội cũng chỉ vì an ủi ta mà lỡ lời mà thôi.” Đợi bà ta đánh xong, ta mới giả vờ tiến lên ngăn cản, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Tú bà trừng mắt nhìn ta, không đánh tiếp nữa, cảnh cáo Tô Vi Lan an phận thủ thường, đừng động tâm tư xấu.
Cái cảm giác mất cả chì lẫn chài này thế nào nhỉ?
Trên đường đến nhạc phường, Tô Vi Lan mắt đỏ hoe đi theo sau ta, không nói một lời.
Ta cong môi cười, thế mà đã chịu không nổi rồi sao? Muội muội tốt của ta, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
4
“Một ngày học nhạc cụ, một ngày học ca múa, bây giờ hai người các ngươi chọn một nhạc cụ vừa tay làm sở trường của mình đi, không được trùng nhau.”
Tú bà dẫn ta và Tô Vi Lan đến một căn phòng đầy nhạc cụ, trên tường treo vô số nhạc cụ đủ màu sắc, khiến người ta hoa cả mắt.
Ta suy nghĩ một lát, kiếp trước ta dựa vào một khúc đàn tỳ bà mà nổi tiếng khắp kinh thành, kỹ thuật cao siêu không cần phải nói.
Sống lại một đời, ta có thể đổi một nhạc cụ khác để học, lại có thêm một nghề bàng thân.
Liếc mắt thấy Tô Vi Lan nhìn một cây cổ cầm với dáng vẻ kích động, trong mắt ta lóe lên một tia gian xảo, cúi người chào tú bà, nói: “Ma ma, cây cổ cầm này đẹp vô cùng, con muốn thử, muội muội còn nhỏ nhưng sức lại lớn, đánh trống rất hợp.”
Sắc mặt Tô Vi Lan lập tức lộ vẻ kinh ngạc, nàng hiển nhiên không ngờ ta lại giành trước.
Trên mặt nàng thoáng hiện vẻ không cam lòng, tiến lên kéo tay áo ta, làm nũng nói: “Tỷ tỷ, Lan nhi cũng muốn học cổ cầm, từ nhỏ tay chân Lan nhi đã không có sức, sao có thể học đánh trống được, huống hồ tỷ tỷ không phải thích tiếng đàn tỳ bà sao? Sao hôm nay lại đột nhiên chọn cổ cầm.”
Nghe vậy, tú bà cũng có chút do dự.
Ta không nói gì, giật tay áo, rút khăn tay ra lau khóe mắt: “Muội muội tốt của ta, từ nhỏ đến lớn tỷ tỷ đều nhường nhịn muội, bây giờ chỉ một cây cổ cầm, muội cũng không chịu nhường tỷ tỷ sao? Huống hồ muội muội thiên tư thông minh, còn có gì muội không học được.”
Tô Vi Lan há miệng nhưng không nói nên lời, tú bà bên cạnh đã quyết định.
“Thanh Ca học cổ cầm, còn Vi Lan học đánh trống đi, vừa hay trong viện của chúng ta thiếu một người đánh trống đệm, học tốt, sẽ không thiếu phần của ngươi.”
Ta cúi đầu cảm ơn, che giấu khóe môi cong lên, quay người kéo Tô Vi Lan đang đầy vẻ tức giận phía sau mà nhẹ giọng an ủi, quả nhiên, nàng càng tức giận hơn, thậm chí ngay cả vẻ ngoài cũng không thèm giả vờ, trực tiếp hất tay ta ra.
Rất nhanh, một ngày học đã kết thúc, mặc dù ta đã từng chịu đựng cảm giác đau đớn khi đàn tỳ bà cứa vào tay nhưng dây cổ cầm này lại đau hơn dây đàn tỳ bà gấp ba phần.
Tô Vi Lan cả ngày không nói chuyện với ta, sau khi tan học nàng liền trở về phòng mình, có vẻ như thực sự tức giận.
Ta đương nhiên sẽ không an ủi nàng, tâm trạng vô cùng tốt, cùng các tỷ muội khác dùng bữa tối, mọi người nói chuyện rất hợp, ta còn mời một cô nương cùng vào thanh lâu một khoảng thời gian với ta vào đây đến ngồi chơi trong phòng một lát.