Kế Hoạch Ly Hôn - Chương 5
18
Cuối cùng Hứa Dịch vẫn ký vào đơn ly hôn.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những khóm hoa hồng trắng nở rộ dưới ánh nắng chói chang, như pháo hoa ban ngày.
Lúc này, muôn vàn gánh nặng được trút bỏ, trước mắt là bầu trời đầy sao.
Hốc mắt cay xè, tôi không nhịn được mà cười thật tươi.
Tiếng hét chói tai của mẹ Hứa truyền đến: “Con tiện nhân! Lấy tiền rồi thì cút ngay cho tao!”
Bà ta trợn mắt như quỷ dữ nhìn tôi, tiến lên túm lấy cổ áo tôi, định tát tôi.
Hứa Dịch chặn lại.
Lúc này, Hứa Ngôn Chi ở ngoài cửa gọi: “Bà nội?”
Mẹ Hứa mới bình tĩnh lại.
Bà ta rất coi trọng đứa cháu trai cả, đặc biệt là đứa cháu trai cả xuất sắc.
Hứa Ngôn Chi tiến lên kéo mẹ Hứa, nhàn nhạt nhìn tôi, nói: “Bà nội, cô ấy không tranh quyền nuôi dưỡng con, bà đừng tức giận nữa.”
“Ngày mai con còn phải biểu diễn đàn piano ở trường, đừng để ý đến mẹ con nữa, bà đến xem con tập đàn thế nào.”
Cậu bé kéo mẹ Hứa từ từ đi ra khỏi phòng làm việc.
Chỉ trước khi bóng dáng biến mất, cậu bé với tôi đã ăn ý nhìn nhau.
Ngay cả Hứa Dịch cũng thấy không ổn, áy náy nói: “Xin lỗi, mẹ anh…”
“Còn Hứa Ngôn Chi nữa, mấy hôm nay anh bảo nó gọi điện cho em nhưng nó không chịu.”
Tôi không chút ngạc nhiên mà lắc đầu.
Khi Hứa Dịch đưa tôi đi, anh ta hiếm khi cúi đầu nhìn tôi.
Anh ta muốn đưa tay vuốt ve má tôi, những ngón tay thô ráp khiến tôi khó chịu lùi lại một bước.
Anh ta thất vọng cúi mắt, sau đó ánh mắt bàng hoàng như đang hồi tưởng, lộ ra vẻ mềm mại hiếm thấy.
“Vài ngày trước, anh nhớ lại hộp cơm hai mươi tệ em mua cho anh, nhiều thịt, rất ngon. Lúc đó chỉ có em giúp đỡ anh, bạn bè anh đều tránh xa anh.”
Tôi cười khẩy.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây rì rào rơi xuống, gió nhẹ thổi tung mái tóc rối của anh ta.
Sự trưởng thành của Hứa Dịch bị ánh nắng làm yếu đi, hơi lộ ra vẻ hoang mang như khi anh ta còn nghèo túng.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Thư Niệm, chỉ có em sẽ không từ bỏ anh. Vì vậy, anh mới bất chấp sự phản đối mà cưới em.”
Tôi cười: “Chẳng phải vì lúc đó Hạ Thi Vũ bỏ rơi anh lần thứ hai nên anh mới nắm lấy sợi cỏ cứu mạng là tôi sao?”
Giọng anh ta như nghẹn lại: “Nhưng anh thực sự yêu em.”
“Vì vậy anh hạ thấp tôi? Kiểm soát tôi? Khinh thường tôi?”
Đuôi mắt Hứa Dịch đột nhiên đỏ hoe: “Anh, anh chỉ không thể chấp nhận em trở nên giống như bọn họ.”
“Anh hy vọng em mãi mãi chú ý đến anh, mãi mãi đau khổ vì anh, mãi mãi thể hiện rằng em rất yêu anh.”
Tôi khinh thường lên tiếng: “Anh vừa muốn tôi đoan trang giúp đỡ anh, vừa muốn tôi ngang ngược, vô tri, ngây thơ như hồi ở khu ổ chuột?”
“Hứa Dịch, anh thật đáng thương. Anh căn bản không biết yêu là gì.”
Bởi vì tình yêu tự cao tự đại của anh ta, mà nó đã hành hạ tôi nhiều năm như vậy.
Hứa Dịch hèn mọn hỏi: “Thư Niệm, nếu lần ly hôn này khiến em hài lòng… có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Đến bây giờ Hứa Dịch vẫn chưa nhận ra thực tế.
Còn tưởng rằng tài sản của lần ly hôn này là “món quà” anh ta dỗ dành tôi.
Anh ta vội vàng nắm lấy tay tôi: “Thư Niệm, chúng ta sinh thêm một đứa con nữa được không? Khi Hứa Ngôn Chi mới sinh ra, chúng ta cũng rất tốt, em tin anh.”
Tôi cười anh ta: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi.”
“Anh luôn nói đến đứa con nữa, sớm từ năm năm trước, đêm tôi bị đuổi khỏi biệt thự, đứa con đó đã không còn nữa rồi.”
Mặt anh ta tái mét, môi run rẩy không thể nhận ra.
Tôi cười tươi rói, sảng khoái: “Là anh, đã giết chết đứa con của anh, Hứa Dịch.”
19
Mối quan hệ giữa người với người không phải chỉ một đòn là xuyên thủng.
Mối quan hệ rạn nứt chắc chắn là do nhiều tội trạng cộng lại.
Năm năm trước, ngày tôi bắt gặp Hứa Dịch với cô thư ký mới tán tỉnh nhau, là sinh nhật sáu tuổi của Hứa Ngôn Chi.
Hứa Ngôn Chi đã lớn, rất ngưỡng mộ người cha xuất hiện trên các tạp chí tài chính.
Cậu bé tha thiết cầu xin tôi để bố về mừng sinh nhật.
Tối hôm trước, tôi nói với Hứa Dịch về sinh nhật của Hứa Ngôn Chi vào ngày mai.
Anh ta gật đầu, bình thường đi ngang qua tôi, tự mình bước vào phòng.
Lúc đó tôi còn lén lút cầm que thử thai.
Trong lòng lại nghĩ, đợi ngày mai đến bệnh viện xác nhận, cầm đơn siêu âm rồi nói trong ngày sinh nhật của Ngôn Chi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nở nụ cười hạnh phúc mơ mộng.
Tôi ngây thơ tự thôi miên mình: mặc dù Hứa Dịch đối xử với tôi lạnh nhạt, khó tính, không nhìn thấy tôi nhưng biết đâu đứa trẻ này lại là bước ngoặt mới.
Ngày sinh nhật, Hứa Ngôn Chi ngồi trước chiếc bánh sinh nhật xa hoa, mắt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn về phía cửa lớn, chờ Hứa Dịch về mừng sinh nhật cho mình.
Cậu bé thậm chí còn vui vẻ và rụt rè thảo luận với tôi về việc bố sẽ tặng gì cho mình.
Chúng tôi đợi từ trưa đến khi hoàng hôn, trời tối.
Dì Lưu dọn thức ăn trưa, kem trên bánh cũng đã chảy nhão.
Hứa Ngôn Chi hiểu chuyện, không khóc không ồn ào, chỉ đi vào nhà vệ sinh rất lâu.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa.
Tôi thấy đôi vai nhỏ bé của cậu bé run lên từng hồi.
Những giọt nước mắt rơi lã chã đầy mặt đầy đất, môi dưới cắn chặt, không dám phát ra một tiếng nức nở.
Tiếng khóc nín nhịn khiến khuôn mặt cậu bé đỏ bừng.
Cậu bé nhìn thấy tôi vội lau nước mắt, miễn cưỡng cười, giọng vẫn còn run: “Con biết bố bận.”
Trái tim tôi như bị đâm thủng, máu chảy đầm đìa.
Tôi đến công ty tìm Hứa Dịch.
Trong văn phòng lấp lánh ánh đèn neon.
Cô thư ký mới rất trẻ, khuôn mặt đầy vẻ bối rối và tự trọng của một cô gái bình thường nhưng lại bị Hứa Dịch trêu chọc đến đỏ mặt.
Hứa Dịch nhướng mày với tôi, ra hiệu cho tôi biết điều nên làm là rời đi.
Ngày hôm sau, tôi điều chuyển cô thư ký đi, anh ta đuổi tôi ra khỏi biệt thự.
Tôi ở ngoài trong đêm đông hai tiếng đồng hồ.
Lúc đó không chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, tôi còn cảm thấy một luồng nhiệt ở bụng lan xuống như một con rắn.
Khi Hứa Dịch mở cửa, anh ta không phát hiện ra vết máu sau váy tôi.
Đêm đó vẫn là dì Lưu đưa tôi đến bệnh viện.
20
Nghe đến đây, vẻ mặt Hứa Dịch không thể tin nổi.
Tôi đưa cho anh ta tấm ảnh siêu âm mà tôi đã mang theo bên mình năm năm qua.
Hứa Dịch ngây người nhìn rất lâu.
Đột nhiên, hai hàng nước mắt lăn dài trên má anh ta.
Anh ta hít thở rất nhẹ, đôi môi mỏng mím chặt như một con dao sắc nhọn đâm vào tim anh ta.
Tôi không biết anh ta đau lòng vì đứa con đã mất của mình hay nhận ra rõ ràng sự căm hận của tôi dành cho anh ta.
Tôi chỉ biết rằng, trong lòng tôi dâng lên từng đợt sảng khoái, lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến ngạt thở.
Nỗi đau cùng sự ngạt thở luân phiên trong cơ thể, tôi lặng lẽ nhìn Hứa Dịch.
Đôi vai rộng của anh ta run rẩy từng hồi, anh ta đang khóc, anh ta đang tan vỡ.
Tôi giãn mày, khẽ cười, cảm xúc trong lòng tan biến.
Quay người định lên xe thì nhìn thấy Hứa Ngôn Chi.
Cậu bé mặc đồng phục trường A, đứng từ xa nhìn tôi luyến tiếc.
Cậu bé là người tôi yêu nhất trên đời.
Rời khỏi nhà họ Hứa, là sự ngầm hiểu của hai mẹ con chúng tôi, mỗi người một con đường.
Năm năm trước, sau khi cơ thể tôi hồi phục, tôi đã cùng Hứa Ngôn Chi đi du lịch khắp thế giới, du học ở trường danh tiếng, giao lưu với những người nổi tiếng.
Bằng mọi cách để cậu bé chiếm được cảm tình của bà Hứa, được nhà họ Hứa quan tâm và bồi dưỡng.
Cuộc sống rộng lớn như vậy.
Hứa Ngôn Chi không có được tình yêu thương của người bố cũng không sao.
Cậu bé xứng đáng có một thế giới rộng lớn hơn.
Sinh nhật lần thứ mười một của Hứa Ngôn Chi, Hứa Dịch vẫn không có thời gian đến.
Khuôn mặt trầm tĩnh non nớt của cậu bé tràn đầy tham vọng, giống hệt Hứa Dịch.
Hứa Ngôn Chi nhìn chằm chằm vào ngọn nến, ước nguyện một cách giòn giã: “Con muốn thừa kế công ty của bố.”
Tôi mỉm cười đáp: “Chắc chắn rồi.”
Ngôn Chi nhìn vào mắt tôi nói: “Mẹ, mẹ muốn đi thì có thể đi rồi.”
“Con lớn rồi, muốn gặp mẹ rất dễ.”
Cậu bé nắm lấy tay tôi, nhìn vào lòng bàn tay chai sạn, cười tươi: “Bây giờ mẹ leo núi giỏi quá.”
Chiều muộn mùa thu, nhà hàng tràn ngập ánh nắng chiều vàng.
Khuôn mặt trắng trẻo của Hứa Ngôn Chi đều là màu vàng, giống như một thiên thần.
Cậu bé chính là thiên thần yêu thương tôi trên thế gian này.
Tôi ngẩn người rất lâu, cuối cùng khóc rất to.
Tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, cậu bé phải hướng tới tương lai của mình.
Vì vậy, khi nhận được chiếc nhẫn kim cương màu hồng khắc tên Hạ Thi Vũ, tôi đã đề nghị ly hôn.
Tôi đã chuẩn bị đầy đủ, đã không còn vướng bận gì nữa.