Kế Hoạch Ly Hôn - Chương 2
6
Tình yêu của tôi dành cho anh ta đã tiêu tan vào năm thứ bảy sau khi kết hôn.
Trước đó, tôi cam tâm trạng nguyện.
Ký xong bản thỏa thuận tiền hôn nhân hà khắc, không có đám cưới, tôi lặng lẽ chuyển vào nhà họ Hứa, sinh ra Hứa Ngôn Chi, chăm sóc họ chu đáo ân cần.
Ngoài việc ngăn cản những hành vi không đúng mực của tôi, thái độ của Hứa Dịch đối với tôi luôn hờ hững.
Còn tôi vì chẳng hiểu gì nên đã nhiều lần làm trò cười trong các buổi tiệc, khiến nhà họ Vương, nhà họ Hà không vui.
Hứa Dịch cũng vì thế mà nhìn tôi đầy soi mói.
Vốn dĩ cưới tôi, anh ta đã mất đi nguồn lực liên hôn, sự nghiệp ngày càng trắc trở, giờ lại càng khiến anh ta bị chê cười.
Giống như có một bức tường ngăn cách giữa tôi với anh ta.
Tôi xấu hổ, tự ti trong một thời gian dài nhưng tính cách tôi rất đơn giản.
Tôi nghĩ đơn giản rằng, hòa nhập vào giới thượng lưu Giang Thành, làm tốt vai trò “Hứa phu nhân”, có lẽ có thể vượt qua bức tường đó.
Tôi mặt dày cầu xin mẹ Hứa đưa tôi vào giới thượng lưu Giang Thành.
Ngày đêm đọc sách, nâng cao trình độ học vấn.
Tôi túc trực 24/24, nửa đêm nghe theo sự sai bảo của mẹ Hứa.
Tôi xông xáo giúp bà Hà bắt tiểu tam, nhờ đó có được vé vào cửa tiệc trà chiều Diên Tâm Nhã Tập của giới phu nhân.
Để có thể chuẩn bị cho tiệc từ thiện, tôi thay phiên đi đánh golf với các phu nhân, làm caddie trong ba mươi ngày.
Những năm đó, tôi đã cố gắng hết sức, cũng đã khom lưng cúi đầu.
Thỉnh thoảng, Hứa Dịch nhíu mày khó hiểu: “Xuất thân như em, tại sao lại phải cố gắng hòa nhập như vậy?”
Tôi cười: “Em muốn giúp anh mà.”
Anh ta cười khẽ.
Rất lâu sau đó, tôi mới biết, anh ta đang cười khinh thường.
Năm thứ bảy sau khi kết hôn, cuối cùng tôi cũng được giới thượng lưu Giang Thành công nhận.
Chỗ ngồi của tôi trong Diên Tâm Nhã Tập ở ngay bên cạnh bà Vương.
Tôi có thể thản nhiên tiếp đón những người nổi tiếng, giới thiệu công việc, thành thạo chia bài trên bàn chơi bài cũng như giành được một đơn hàng.
Hứa Dịch vẫn về nhà ném quần áo cho tôi, đôi lúc anh ta lại đi cùng những cô thư ký khác nhau nhưng đều đơn thuần bướng bỉnh.
Thấy tôi mang đến đơn hàng trị giá hơn một tỷ của nhà họ Vương.
Chiếc kính gọng vàng của anh ta phản chiếu ánh sáng cũng không thể che giấu được sự chế giễu trong mắt:
“Em thực sự cho rằng em tùy tiện dỗ dành họ vài câu là có thể giúp nhà họ Hứa giành được đơn hàng sao?”
“Em đừng quá coi trọng bản thân mình, chủ yếu là dựa vào nhà họ Hứa, bà Vương mới nể mặt.”
Ánh mắt của Hứa Dịch chứa đầy sự bực bội ghét bỏ: “Tại sao em lại trở nên giống họ như vậy? Cũng tầm thường, cũng khôn ngoan, cũng nhu thuận.”
“Em có biết là rất ghê tởm không? Cái khí thế trước kia của em đâu rồi?”
Tôi đứng bên cạnh anh ta, bình tĩnh cụp mắt xuống.
Bảy năm, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng bức tường đó vẫn còn đó.
7
Sau đó, tôi đuổi việc thư ký mới của Hứa Dịch, tối hôm đó anh ta đuổi tôi ra khỏi biệt thự.
Đó là vào giữa mùa đông tháng mười hai.
Tôi mặc một chiếc áo len mỏng và váy dài bằng lụa, chân trần đứng trước cửa biệt thự trên sườn núi Giang Thành.
Đêm mùa đông ở Giang Thành, gió luôn rất lớn, tiếng gió rít từng cơn.
Gió thổi vào từng tấc da thịt trên người tôi, lạnh như băng.
Đèn đường như những ngôi sao xa xôi, từng cái một điểm chuế trên con đường núi quanh co tiêu điều.
Khu nhà giàu Giang Thành, ít người qua lại.
Không có một chiếc xe nào, điện thoại cũng để trong biệt thự.
Tôi đứng đó bất lực.
Gió thổi đến nỗi mặt tôi tê cứng, cả người run rẩy như cầy sấy.
Mỗi hơi thở đều bị gió lạnh tràn vào phổi, đau nhói.
Còn tôi chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Giang Thành phồn hoa lộng lẫy.
Thành phố lấp lánh ánh đèn neon và cơ thể lạnh cóng đến thấu xương.
Quá đỗi trái ngược.
Cuộc sống xa hoa của nhà họ Hứa cuối cùng cũng chỉ là bong bóng xà phòng.
Tôi chỉ là một con kiến hôi.
Không biết từ lúc nào, nước mắt đã tuôn rơi.
Một lúc lâu sau, Hứa Dịch mở cửa.
Anh ta mặc một chiếc áo len cashmere mềm mại ấm áp, tóc còn hơi ướt, cả người toát lên vẻ lười biếng thoải mái sau khi tắm xong.
Tôi co ro trong góc tường trông càng thảm hại hơn.
Đáy mắt Hứa Dịch thoáng hiện lên một tia đắc ý, giọng điệu dịu dàng: “Thư Niệm, em ngoan ngoãn thì có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống sung túc.”
Hóa ra, những lời “khuyên can” dịu dàng của anh ta trước đây chỉ là đang lịch sự ra lệnh cho tôi.
Có lẽ, anh ta không thích cô thư ký giống như tôi trước đây đến vậy.
Nhưng anh ta không thể chịu đựng được việc tôi thách thức quyền uy của anh ta.
Tôi giúp anh ta giành được tất cả các đơn hàng, đều là nhờ dựa vào nhà họ Hứa.
Còn tôi thì không có tài khoản, từng đồng tôi tiêu đều là từ thẻ phụ của anh ta.
Tôi chẳng có gì cả.
Tôi mãi mãi không được tôn trọng.
Anh ta chỉ muốn kiểm soát tôi.
Tôi muốn cười nhưng má tôi tê cứng đến mức không thể cử động.
Anh ta không yêu tôi, coi thường tôi, vậy tại sao lại cưới tôi rồi cho tôi hy vọng?
Bao nhiêu năm nay, tôi đã làm không tốt vì anh ta sao?
Hứa Dịch thản nhiên quay người.
Tôi nghe rõ từng tiếng răng va vào nhau trong miệng.
Các khớp trên người tôi đã đông cứng đến đau nhức, bụng cũng đau dữ dội.
Không cãi lại, tôi từng bước từng bước lê đôi chân cứng đờ, đi theo anh ta.
Anh ta hài lòng gật đầu.
Tôi cười nhạt.
Hứa Dịch ban ơn sờ đầu tôi.
Anh ta tưởng tôi đã bị thuần hóa.
Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm.
Nhẹ nhõm vì sau bức tường của Hứa Dịch, chẳng có gì cả.
Anh ta chỉ là một kẻ nông cạn, đê tiện, bạc tình, chỉ có vẻ bề ngoài.
Tín ngưỡng của tôi đã sụp đổ.
Không sao, tôi Thư Niệm đã cược thua thì phải chịu thua.
8
Mười mấy ngày sau khi Hứa Dịch ngừng thẻ, anh ta đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Nhưng thái độ thì giống như thần tiên hạ phàm, kiêu ngạo tự mãn.
[Em về nhận lỗi thì vẫn là bà Hứa.]
Thấy tôi không trả lời, anh ta lại hỏi những chuyện không đâu vào đâu.
[Ngày mai họp hội đồng quản trị, mặc gì?]
[Cặp khuy măng sét đá sapphire của anh đâu rồi?]
[Món quà chuẩn bị cho nhà họ Hà trước đây để ở đâu?]
[Anh đau dạ dày rồi, Thư Niệm.]
[Thư Niệm, tôi cho em nhiều bậc thang như vậy, em cũng nên hiểu chuyện mà lên thôi.]
Tôi trả lời: [Những chuyện vặt vãnh này tôi cũng không rõ. Việc ăn ở sinh hoạt của anh đều do dì Lưu với quản gia Vương phụ trách.]
Sau đêm bị đuổi ra ngoài đó, tôi đã giao toàn quyền việc ăn ở sinh hoạt hàng ngày của anh ta cho người khác.
Tôi sẽ không làm bảo mẫu miễn phí nữa, cũng sẽ không tự mình cảm động nữa.
******
Đêm hôm đó, dì Lưu đưa tôi đến bệnh viện.
Chân tôi vốn đã bị thương từ lâu, lần này bị đông cứng hoàn toàn.
Khi tỉnh dậy ở bệnh viện, điện thoại vẫn còn tin nhắn của Hứa Dịch: “Đừng giả vờ đáng thương, tiệc gia đình ngày kia chuẩn bị đi.”
Về nhà, tôi vẫn như thường lệ.
Không thể vì Hứa Dịch là đồ cặn bã mà quay về sống những ngày bị đòi nợ.
Để bản thân sống tốt hơn mới là điều quan trọng nhất.
Những món ăn nguội ngắt, sữa ấm sau khi uống rượu mà Hứa Dịch tự đa tình cho là tôi chuẩn bị, đều là do dì Lưu phía sau màn làm.
Thuốc đau dạ dày mang theo người cùng quà tặng được thông báo, đều là do quản gia lo liệu.
Quần áo và đồ trang sức được cập nhật định kỳ trong tủ quần áo của anh ta, đều là do cố vấn thời trang phối hợp.
Anh ta sống trong ảo tưởng “mãi mãi nắm bắt được tôi”.
Tôi tiếp tục làm bà Hứa như cá gặp nước trong giới phu nhân.
Chỉ là lần này không phải vì anh ta, mà là vì chính tôi.
Từ từ tiến hành.
Nhờ cơ hội của mẹ Hứa trong giới luật sư, tôi đã thông qua mối quan hệ, cuối cùng cũng đợi được cơ hội, góp vốn vào xưởng trang sức của Hạ Đình, con gái riêng của nhà họ Hạ.
Tôi âm thầm giới thiệu khách hàng, lợi dụng nguồn lực của buổi đấu giá từ thiện để tìm hàng cao cấp.
Sau khi xưởng trang sức tạo dựng được danh tiếng cũng như mối quan hệ, tôi lại thuận thế đầu tư vào nhà máy trang sức.
Nhiều năm qua, tài khoản số dư bằng không của tôi cuối cùng cũng có một con số không hề nhỏ.
Tôi đã có đủ dũng khí để không còn phải chịu đựng Hứa Dịch nữa.
Tôi đang leo núi thì mẹ Hứa gọi điện đến.
Bà ta hẳn là đang ở đâu đó làm móng tay, hoặc là huấn luyện viên thể hình nào đó đang mát xa cho bà ta.
Nghe thấy tôi hơi thở hổn hển, giọng bà ta đắc ý rồi ra lệnh.
“Thư Niệm à, nghe nói Hứa Dịch đã ngừng thẻ của con rồi, ra ngoài mấy ngày, biết cuộc sống khó khăn rồi chứ?”
9
“Không phải mẹ nói đâu, con chính là xuất thân thấp kém, mới chỉ biết yêu đương vụn vặt.”
“Có người vợ nào sẽ ly hôn khi chồng thăng chức, con cái học hành tiến bộ, cuộc sống đang tươi đẹp nhất?”
Tôi cười bà ta: “Ly hôn còn phải chọn lúc sao?”
Giọng bà ta lập tức trở nên gay gắt: “Con bỏ công sức làm bà Hứa đều đổ sông đổ biển, con cam tâm sao?!”
Ngước nhìn bầu trời cao, mũi chân cố sức đạp lên những điểm đá nhỏ, muốn rơi mà không rơi.
Tôi cười khẩy một tiếng.
Hừ, bà ta nói đúng, tôi đã bỏ ra rất nhiều để làm bà Hứa.
Nhưng bà ta có biết không, chi phí chìm không tham gia vào quyết định quan trọng?
Mẹ Hứa tiếp tục luyên thuyên không dứt: “Loại đàn bà chui ra từ hang chuột như cô, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mà nhà họ Hứa cho con nhiều năm như vậy, ly hôn còn dám đòi nhiều như vậy?!”
“Nếu cô dám ly hôn, tôi sẽ khiến cô không có một xu dính túi!”
Tôi nhẹ nhàng nhấn tai nghe, cúp điện thoại.
Tôi không tự chứng minh trong sạch, không bộc bạch lòng mình, không thuyết phục họ.
Từ từ dang rộng một cánh tay, dưới chân là vách đá hiểm trở.
Nhưng tôi là một con đại bàng thả lỏng thành thạo, sắp sửa dang rộng đôi cánh.
Ngày hôm sau, luật sư gửi cho tôi hồ sơ lưu án nghi ngờ mẹ Hứa mua dâm.
Tôi không giống như những cô bé Lọ Lem trong giới nhà giàu——Tôi không lương thiện.
Tối hôm đó, nhà họ Hứa tức giận liền tuyên bố.
Thư ký của bà Vương gửi tin nhắn, thông báo tôi không cần lo tiệc tối nữa.
Tôi đã chuẩn bị tiệc tối trong nửa năm, sắp tổ chức rồi, nói không cần là không cần.
Sau đó, tin nhắn trên điện thoại bay đến như những bông tuyết.
Bà Hà: [Cô muốn ly hôn với giám đốc Hứa sao? Em gái, đừng hành động thiếu suy nghĩ, ai mà không muốn có anh chàng độc thân giàu có như kim cương này?]
Bà Vương: [Bà rất ưng cháu, nên là cô phải nhìn rõ lợi hại.]
Hạ Đình: [Hứa Dịch là người xấu xa, anh ta tung tin đồn muốn ly hôn, gần đây anh ta còn đổi một cô thư ký xinh đẹp!]
Hạ Thi Vũ: [Cuối cùng cô cũng đi rồi, cô vốn không xứng với Hứa Dịch.]
Ngừng thẻ, cắt đứt kinh tế là bước đầu tiên.
Tung tin đồn, cắt đứt “sự nghiệp” mà tôi “tự hào” là bước thứ hai.
Trong mắt anh ta, ngoài việc tham gia tiệc từ thiện Giang Thành, nịnh nọt những bà phu nhân thì tôi chẳng ra gì.
Tôi chắc chắn sẽ sợ hãi.
Đáng tiếc, Hứa Dịch đã sai.
Tôi không cần bất cứ thứ gì ở Giang Thành, còn gì phải hối hận mà cúi đầu?
Sự nhu thuận cũng như nhượng bộ trước đây của tôi là vì yêu anh ta mới chiều theo anh ta, sau này là vì sắp chia tay nên không sao cả.
Nhìn mặt trời mọc và lặn trước cửa sổ sát đất.
Tôi uống hết tất cả các loại rượu ngọt mà mình thích, hoàn thành hồ sơ xin học thạc sĩ lịch sử nghệ thuật ở Cảng Thành.
Trước đây tôi không học được thạc sĩ vì nghèo, sau đó học MBA là vì Hứa Dịch.
Sau đó khi muốn học thì anh ta nói không cần thiết.
Bây giờ, tôi có thể học những gì mình thích.
Khi nộp hồ sơ, một Thư Niệm co rúm lại, đang dần dần mở ra.
Kế toán viên gửi tin nhắn, tài khoản nước ngoài có tổng cộng hai mươi triệu tiền mặt.
Tháng năm ở Giang Thành, thời tiết thật đẹp.