Kế Hoạch Cua Lại Bạn Gái Cũ Của Ảnh Đế Giang - Chương 3
16.
Giang Thời Dữ lúc nào cũng lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lùng, tính cách cũng không kém là bao.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nét mặt sinh động như vậy của anh.
Ba chữ “bạn gái trước” còn được anh nhấn mạnh, từng chữ từng chữ như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Ha, uy hiếp tôi đấy à?
Vậy thì uy hiếp nhầm người rồi đấy nhóc con, tôi như trẻ tuổi vị thành niên đến tuổi phản nghịch: “Không thể nha, nhìn thấy anh gặp khó khăn là niềm vui của tôi đấy.”
Tôi quay người muốn đi nhưng móng vuốt của Giang Niệm lại bám chặt áo tôi không buông.
“Meo meo~”
Nó còn vô cùng thông minh mà dụi đầu vào tay tôi, đầu cọ vuốt lay.
Lông tơ trắng như tuyết rơi xuống tay tôi.
Nếu như không phải từ khi đất nước thành lập đến giờ chưa có con mèo nào thành tinh thì tôi đã nghi ngờ nó và Giang Thời Dữ bàn trước với nhau.
Nhưng tôi thật sự không thể từ chối được bé mèo trong mộng này được.
Thật muốn ôm, hu hu cứu mạng cứu mạng cứu mạng!
Tôi vô cùng mâu thuẫn, Giang Thời Dữ cũng không mù, anh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt hạ xuống, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng: “Mặc dù hai chúng ta chia tay nhưng Giang Niệm không hề liên quan, nó hoàn toàn bị tôi liên lụy.”
“Xem như nể tình nó vô tội, em thương nó chút đi?”
Giang Niệm cọ cọ vào tay tôi, ánh mắt mong chờ nhìn tôi, thậm chí còn phụ họa kêu:
“Meo!”
17.
Ngàn vạn lần không ngờ tôi lại mang Giang Niệm về nhà.
Không chỉ có vậy.
Dưới sự khuyên bảo không ngừng của Giang Thời Dữ, tôi lại lần nữa cho WeChat của anh được diện kiến ánh mặt trời, lại một lần nữa kéo WeChat của anh ra khỏi danh sách đen.
Giang Thời Dữ: [Chuyển khoản WeChat: Tiền ăn]
Giang Thời Dữ: [Chuyển khoản WeChat: Tiền đồ chơi]
Giang Thời Dữ: [Chuyển khoản WeChat: Tiền khám bệnh]
…
Tôi nhận hết, sau đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện:
Vì sao tôi phải bỏ chặn WeChat của anh mà không phải đưa anh mã chuyển khoản chứ?
…Được rồi.
Không quan trọng.
Tôi ôm lấy Giang Niệm, nằm trên giường lăn hai vòng, nựng mèo vẫn quan trọng hơn.
Nói thật từ nhỏ tôi đã muốn nuôi mèo, nhưng mẹ tôi bảo nuôi một mình tôi đã đủ mệt nên không cho phép tôi nuôi mèo.
Cho nên lúc nhỏ tôi chỉ có thể đáng thương dùng tiền tiết kiệm đi chăm mấy bé mèo hoang.
Sau này khi có tiền, khi có thể nuôi mèo thì không hiểu sao mèo thấy tôi sẽ sợ hãi, rất hiếm có con mèo thân thiết với tôi như Giang Niệm.
Bé mèo ngoan như vậy, một mình tôi có thể vui vẻ nuôi cả trăm bé!
18.
Sau khi giao Giang Niệm cho tôi, Giang Thời Dữ thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn cho tôi.
Chủ yếu là hỏi tình hình của Giang Niệm.
Nói tôi chụp ảnh cho anh xem.
Sau đó anh sẽ bắt bẻ đủ kiểu về ba bữa hàng ngày của tôi và Giang Niệm, nói cái này không tốt, cái kia ăn sẽ béo.
Lải nhải một lúc lâu sau, anh nói: [Vẫn để tôi gọi đồ ăn cho em đi.]
Hả?
Điên hả ba?
Tôi: [Bạn trai cũ, nếu như anh không yên tâm về tôi như vậy thì trực tiếp đón Giang Niệm về luôn đi?]
Anh: […]
Nhìn lời ít ý nhiều được thể hiện qua hàng dấu chấm, tôi như có thể thấy được dáng vẻ vô cùng xấu hổ của Giang Thời Dữ và khí thế mạnh mẽ của bản thân.
Quá xinh đẹp!
Tâm trạng tôi rất tốt, tôi bế Giang Niệm lên: “Đi thôi Giang Niệm Niệm, chị mang em đi gặp mẹ chị!”
19.
Vừa bước vào cửa tôi đã cảm thấy bầu không khí ở đây vô cùng kì lạ.
“Chu Chúc, lại đây.” Mẹ tôi cười hệt như phật Di Lặc, vẫy tay với tôi: “Đây là dì Lục và…”
Tôi ôm chặt Giang Niệm, đảo mắt nhìn quanh.
Tôi hiểu được sơ sơ tình hình bây giờ rồi.
Thế là tôi cố ý nói với đối tượng hẹn hò của mình: “Là chú Lục đúng không ạ, chào chú Lục, chú thật trẻ nha.”
Đối tượng hẹn hò của tôi kinh ngạc nhíu mày.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
Được rồi, đều là người cùng chiến tuyến cả.
Anh ta hiểu được ý của tôi, cười nói: “Mặc dù anh đây thường xuyên hút thuốc, uống rượu, đi bar nhưng cũng chưa già đến thế đâu em gái Chu Chúc.”
Dưới sự hợp tác hoàn hảo của chúng tôi, mẹ tôi và dì Lục tạm biệt nhau không mấy vui vẻ, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Mẹ tôi tức muốn tăng xông, bà đánh lên mu bàn tay tôi một cái: “Sao con cứ phá vậy hả?”
“Con không thích anh ta, không hợp.” Tôi thẳng thắn.
“Vậy con nói thử mẹ nghe, thế nào là hợp?”
Tôi chỉ lên màn hình, đúng lúc này phim Giang Thời Dữ đóng đang phát sóng: “Ít nhất cũng phải đẹp hơn người kia?”
Mẹ tôi nhìn tôi một cái.
Lại nhìn thêm cái nữa.
Cuối cùng bà nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi nói: “Như con mà cũng xứng với idol của mẹ à?”
Tôi: “?”
Mẹ đúng là mẹ ruột của con rồi!
20.
Tôi và mẹ cùng ngồi trên ghế xem phim truyền hình, Giang Niệm đang ngoan ngoãn nằm trên bàn trà.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chuông báo động trong lòng tôi kêu ầm ĩ: “Mẹ, mẹ sẽ không một tối xếp hai người một lúc đấy chứ?”
“Không có chuyện đó đâu.” Mẹ tôi cắn hạt dưa, nhàn nhã chỉ huy: “Con nói nhiều vậy làm gì, mau đi ra mở cửa đi.”
Tôi đẩy cửa ra, vừa mở đã thấy một người võ trang đầy đủ đứng trước mặt.
Lại là áo lông, kính râm, khẩu trang, ba món quen thuộc mà tội phạm hay sử dụng.
Anh dùng ngón trỏ kéo khẩu trang xuống, ánh sáng cam ấm áp trải dài trên khuôn mặt anh, chiếu lên hàng mi đang hơi run lên của anh, cũng chiếu lên từng sợi lông tơ trên khuôn mặt.
Giang Thời Dữ lễ phép hỏi:
“Xin hỏi, tôi có thể vào không?”
Tôi chặn trước cửa, cũng vô cùng lễ phép cười nói:
“Đương nhiên không thể.”
Chúng tôi ở chỗ này giằng co với nhau, cuối cùng mẹ tôi không nhìn nổi nữa, bà bước xuống sopha: “Mở cửa thôi mà con nhăn nhó cái gì vậy, có phải là dì Vương của con đến…”
Khi nhìn thấy Giang Thời Dữ, mẹ tôi lập tức ngây người.
Ba giây sau đó.
Bà hưng phấn nắm tay Giang Thời Dữ kéo anh vào nhà: “Idol, mau vào đây ngồi đi!”
21.
Sau khi mẹ tôi kéo Giang Thời Dữ vào nhà mới nhớ ra chuyện gì đó, bà hỏi anh sao lại đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà chúng tôi.
Giang Thời Dữ liếm môi: “Dì, con…”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh luống cuống đến mức nào, tôi cảm thấy rất kì diệu, đồng thời cũng sợ anh nói lung tung gì đó.
Thế là tôi nghĩ thay cho anh một lời giải thích vô cùng hoàn hảo:
“Mẹ, mẹ quên rồi sao, con và anh ấy là bạn đại học.”
“Quan hệ của chúng con ngày đại học rất tốt.”
“Đúng không, Thời Dữ?”
Giang Thời Dữ nhìn tôi, đôi mắt đen thẳm như màn đêm.
Anh dừng lại một chút, giọng nói cũng trầm hơn:
“Đúng vậy dì.”
“Quan hệ của chúng con đúng là rất tốt.”
Mẹ tôi không ngờ lại có chuyện tốt như thế này, bà bất ngờ đến choáng váng đầu óc: “Vậy sao, vậy cũng đừng khách sáo gọi dì nữa, gọi mẹ đi.”
Bầu không khí đột nhiên cứng lại.
Tôi: “…” Cứu mạng!
Ngón chân tôi cong đến mức có thể kéo được ba tòa nhà rồi.
Nhưng hình như chỉ có mình tôi xấu hổ, hai người trong cuộc không xấu hổ chút nào.
Giang Thời Dữ thậm chí còn hơi nghiêng đầu suy nghĩ.
Tai anh âm thầm đỏ lên.
Anh gọi: “Mẹ.”
“Ơi!” Mẹ tôi như trộm được thứ gì quý giá lắm, tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
…
Vì mẹ tôi và Giang Thời Dữ hận gặp nhau quá muộn cho nên đến hơn mười hai giờ mẹ tôi mới nhận ra lúc này đã “hơi muộn”, nói tôi đưa Giang Thời Dữ về nhà:
“Một mình Tiểu Giang về nhà quá nguy hiểm, con đưa thằng bé về đi.”
Tôi bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh ấy còn có thể gặp nguy hiểm gì chứ?”
Mẹ tôi lườm tôi một cái, lời lẽ ngay thẳng nói:
“Tiểu Giang đẹp trai như vậy chắc chắn dễ gặp nguy hiểm rồi.”
Sau đó bà lập tức đẩy hai đứa chúng tôi ra ngoài rồi khóa cửa lại, ngay cả cơ hội để từ chối cũng không cho tôi nói.
22.
Tôi u oán nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Mà Giang Thời Dữ đứng sau lưng tôi lại bật cười, tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên.
Khuôn mặt lạnh như băng của anh như tan ra, thay vào đó là vẻ mặt tươi tỉnh khó thấy.
Tôi bị anh cười đến đỏ cả mặt, thẹn quá hóa giận, hận không thể giẫm anh một cái:
“Cho nên rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
“Anh đến đón Giang Niệm.” Anh vuốt ve con mèo, lông mi dài cong vút che đậy cảm xúc trong mắt: “Nhưng nghe nói em đang xem mắt nên muốn đến xem xem ánh mắt bây giờ của em như thế nào.”
“Tôi xem mắt thì có liên quan gì đến anh…” Tôi đột nhiên không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Không đúng, sao anh biết tôi xem mắt?”
“Mẹ đăng lên vòng bạn bè.”
“?”
Là mẹ tôi chứ không phải mặt anh, đừng có gọi bừa.
Tôi dừng lại một chút, tò mò nói: “Giang Thời Dữ, anh kết bạn với mẹ tôi từ khi nào vậy?”
“Lúc còn học đại học.” Anh đột nhiên bật cười: “Khi đó quan hệ của chúng ta không tệ, tốt đến mức có thể ngủ chung một cái giường nữa đó, không phải sao, bạn thời đại học?”
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Giang Thời Dữ có chút mờ ảo, nhưng ánh mắt nóng như lửa của anh lại vô cùng rõ ràng, anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.