Kế Hoạch Chạy Trốn Cùng Bạn Thân - Chương 2
Lương Hỉ hành động quá nhanh, khi tôi nhìn lại, cô ấy đang đẩy Phó Ngôn An ra, thay hắn đỡ mũi tên bay tới.
Mũi tên lập tức xuyên thủng ngực cô ấy, nhìn là biết không cứu được.
Chà, chết nhanh thế ư?!
Vậy thì tôi cũng phải nhanh lên thôi.
Tôi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng! Tôi thấy một tên thái giám loạng choạng chạy tới, tay cầm một con dao.
Tôi nhìn hắn, rồi lại nhìn Phó Hàm Thâm.
“Điện hạ! Cẩn thận!”
Tôi tràn đầy cảm xúc lao vào trên lưng hắn.
“Phụt ——”
Khi con dao đâm vào bụng tôi, tôi đau đến nỗi hai mắt tối sầm.
Chết tiệt, đau thế này, con mẻ Lương Hỉ kia vậy mà còn có thể quản lý biểu cảm.
Cơ thể mềm nhũn của tôi được Phó Hàm Thâm ôm vào lòng.
“Gia Nhi?” Hắn có chút không dám đụng vào tôi.
Sự thật chứng minh, phim truyền hình đều là giả.
Tôi căn bản không có cơ hội nói chuyện, vừa mở miệng máu đã “Phụt phụt.” trào ra.
Nói không được một câu.
Tôi nghe thấy Phó Hàm Thâm đang gọi tôi, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phó Ngôn An, nghe thấy tiếng đao kiếm va vào nhau…
Sau đó, tôi không nghe thấy gì nữa.
4.
Về vấn đề tôi và Lương Hỉ được chôn ở đâu, Phó Hàm Thâm và Phó Ngôn An suýt đánh nhau.
May mà hệ thống bao hậu mãi, sắp xếp cho mỗi người một giấc mơ.
Trong mơ, tôi và Lương Hỉ cô đơn lang thang ở địa phủ, cũng không có người nói chuyện, bị quỷ dữ bắt nạt, đáng thương vô cùng.
Sau khi bọn hắn tỉnh dậy, đạt thành sự đồng thuận.
Đồng ý chôn hai tôi cùng một chỗ.
…
Bảy ngày sau, Tú Lâm sơn.
Trên một ngôi mộ mới chôn vài ngày bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay.
Ồ, là tôi.
May mà hệ thống mở nắp quan tài, nếu không tôi sẽ chết ngạt trong đó mất.
Tôi suýt nữa thì gãy cả móng tay, cuối cùng cũng bò ra khỏi mộ.
Hít thở không khí trong lành bên ngoài, tôi còn chưa kịp nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng kêu yếu ớt từ ngôi mộ bên cạnh.
“Hứa Gia, cậu ra ngoài chưa! Đào tớ ra với, ngôi mộ này chôn chặt quá!”
Tôi giật mình, vội vàng quay sang đào ngôi mộ khác.
Lương Hỉ mặt mày lem luốc bị tôi đào ra.
Hai tôi nằm trên đất mộ, nhìn trăng trên đầu, nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Phó Hàm Thâm và Phó Ngôn An tuy keo kiệt tình cảm nhưng lại rất hào phóng về tiền bạc.
Mấy năm nay tôi và Lương Hỉ thực sự đã tích cóp được không ít vàng bạc châu báu nhưng những thứ này quá chói mắt, chúng tôi đã âm thầm đổi thành ngân phiếu trước khi giả chết.
Chúng tôi khôi phục lại nguyên trạng hai ngôi mộ, sau đó nhân lúc trời tối xuống núi, cầm ngân phiếu bỏ trốn.
…
Thật sảng khoái!
Cái tự do này thật sảng khoái!
Tôi và Lương Hỉ thuê hơn mười tráng hán, giả danh quý nhân ẩn danh, đi du ngoạn khắp nơi.
Từ Giang Nam chơi đến Tây Bắc, rồi từ Tây Bắc chơi đến Đông Sơn.
Vài ngày sau, chúng tôi đã quên sạch sẽ cái gì mà công lược, cái gì mà mục tiêu gì đó.
“Hứa Gia, Hứa Gia, cậu nếm thử cái này đi! Ngon lắm!”
Lương Hỉ vừa húp mì vừa đưa chiếc bánh nướng trong tay cho tôi.
Tôi cắn một miếng, giòn tan, đầy mùi thơm của lúa mì, ngon quá!
Ngon hơn nhiều so với những món bánh tinh xảo trong phủ thái tử.
Tôi đang ăn ngon lành thì đột nhiên cả người run lên.
Nhìn lại Lương Hỉ, cô ấy cũng ngừng húp mì, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
Chúng tôi nhìn nhau, đồng thanh nói: “Cậu cũng nhận được rồi sao?”
Ngay lúc đó, hệ thống im lặng nửa năm đột nhiên lên tiếng.
[Chúc mừng ký chủ, giá trị tình cảm của mục tiêu công lược Phó Hàm Thâm đã đạt 91,5%, xin hãy tiếp tục cố gắng.]
Chuyện gì thế này?
Sau khi chúng tôi từ bỏ công lược và bắt đầu buông thả, tiến độ công lược lại bắt đầu tăng lên?
“Chết tiệt!” Lương Hỉ đập đũa xuống: “Hệ thống chó má này đang đùa giỡn với tôi phải không!”
Tôi vội kéo cô ấy: “Nhã nhặn nào, chúng ta bây giờ là tiểu thư khuê các.”
Lương Hỉ chột dạ nhìn trái nhìn phải, sau đó tức giận ngồi xuống.
Chúng tôi bình tĩnh lại vài giây.
Bắt đầu phân tích nguyên nhân.
Cuối cùng đưa ra kết luận——
Xa mặt cách lòng, huống chi là âm dương cách biệt!
Phó Hàm Thâm và Phó Ngôn An chắc chắn là nhớ chúng tôi rồi, cho nên giá trị tình cảm mới tăng lên.
Dù sao thì chúng tôi cũng chết vào lúc họ yêu chúng tôi nhất.
Tâm trạng tôi có chút phức tạp, tiến độ công lược tăng lên tôi có chút vui mừng, nhưng khi nghĩ đến Phó Hàm Thâm đang đau lòng, tôi lại thấy khó chịu vô cùng.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lương Hỉ, vẻ mặt cô ấy cũng rất phức tạp:
“Haiz.”
Chúng tôi thở dài, tiếp tục cúi đầu húp mì.
Còn có thể làm gì nữa?
Chúng tôi đều đã “Chết.” rồi.
Cứ chơi cho đã rồi tính tiếp!
5.
Một buổi trưa hai năm sau, gió nhẹ mây bay, bầu trời trong xanh.
Tôi và Lương Hỉ ngồi câu cá bên bờ sông.
Đúng vậy, chúng tôi đã chán cảnh phồn hoa, bắt đầu tu thân dưỡng tính rồi.
“Chậc, chẳng có gì thú vị.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng sắp hết tiền rồi.”
Tôi thuần thục giơ cần câu, gỡ con cá chép mắc câu ra rồi cho vào chiếc giỏ tre bên cạnh.
Suốt quá trình mặt không biểu cảm, trong lòng không hề gợn sóng.
Lúc đầu tôi và Lương Hỉ còn thi xem ai câu được nhiều và nhanh hơn.
Nhưng lâu dần cũng chán.
Thậm chí còn thấy cuộc sống như vậy có chút vô vị.
“Hứa Gia, tớ hơi nhớ đàn ông rồi.”
“Cậu muốn đến kỹ viện sao?” Tôi liếc cô ấy một cái: “Thời đại này không có biện pháp bảo vệ nào đâu, cậu cẩn thận một chút.”
“Tớ cũng không phải ai cũng được!” Lương Hỉ trừng mắt nhìn tôi, sau đó thở dài nói: “Tớ hơi nhớ Phó Ngôn An.”
Tôi không chế giễu cô ấy, ngược lại còn im lặng.
“Nói thật với cậu, tớ cũng hơi nhớ Phó Hàm Thâm.”
Chúng tôi động tác nhất trí, nhanh chóng quăng cần câu, sau đó thở dài.
Còn chưa kịp đợi con cá tiếp theo cắn câu, trong rừng cây bên cạnh bất ngờ xông ra một đám tráng hán bịt mặt, cầm đao.
“Các huynh đệ, trói hai ả này lại cho lão tử!”
Tên cầm đầu vung tay, đám đàn em bên cạnh lập tức xông lên, chỉ ba bốn cái đã trói chặt tôi và Lương Hỉ lại.
Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng!
Tên cầm đầu cười ha hả: “Lão tử đã theo dõi hai người mấy ngày rồi, hôm qua thấy các ngươi đuổi đám hộ vệ đi, lúc này mới ra tay, quả nhiên một phát ăn ngay!”
Đúng vậy, vì hết tiền nên chúng tôi đã đuổi đám hộ vệ đi.
Tôi run rẩy: “Đại ca, chúng tôi nghèo đến mức phải đuổi cả hộ vệ đi rồi, huynh thực sự không cần phải cướp chúng tôi.”
Lương Hỉ cũng nói: “Đúng vậy đại ca, chúng tôi đưa hết số bạc còn lại cho huynh, huynh thả chúng tôi đi nhé?”
“Thả cái rắm!”
Tôi: “…”
Sao hắn còn thô tục hơn cả Lương Hỉ.
Tên cầm đầu móc ra từ trong ngực hai bức họa, đưa đến trước mặt tôi và Lương Hỉ để đối chiếu.
Càng nhìn nụ cười trên mặt hắn càng tươi.
“Những năm gần đây, quý nhân kinh thành rất thích tìm thế thân ánh trăng sáng, từng người ra giá không hề thấp đâu!
“Nói thật, hai cô nương, hai người là người giống nhất mà ta từng thấy.”
Tôi chớp chớp mắt, cùng Lương Hỉ không hẹn mà cùng ngẩng cổ nhìn bức họa trong tay hắn.
Đệt.
Đây không phải là giống, đây là vẽ chúng tôi mà!
Vậy thì, ai đang tìm thế thân?
Phó Hàm Thâm và Phó Ngôn An.
“Được lắm.”
“Chơi đến rất tốt.”
Lương Hỉ nghiến răng nghiến lợi.
Tôi phẫn nộ vô cùng.
Tên đại hán không thèm để ý đến chúng tôi nói gì, hắn giơ tay chỉ: “Người này, đưa đến phủ thái tử, có thể được năm mươi lượng bạc!”
Hắn lại chỉ vào bạn thân của tôi: “Người này, đưa đến phủ Túc An vương, có thể được một trăm lượng bạc!”
Tôi “???”
Khoan đã, tại sao cô ấy lại đắt hơn tôi?
Phó Hàm Thâm ngươi cũng keo kiệt quá rồi!
Tôi gào lên, tên đại hán không thèm để ý, trói chặt tôi và Lương Hỉ lại rồi nhét vào trong chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
6.
Tôi và Lương Hỉ đã bàn bạc với nhau, về phủ xem thử, nếu tên cẩu nam nhân kia thực sự đã thay lòng đổi dạ, vậy thì chúng tôi sẽ lại tìm cơ hội bỏ trốn.
Tiện thể, vơ vét thêm chút bạc, để tưởng nhớ tuổi thanh xuân đã qua của chúng tôi.
Tên bắt cóc chúng tôi rất thành thạo, nhìn là biết không ít làm chuyện này.
Buổi sáng hắn bán Lương Hỉ vào phủ Túc An vương, chiều thì bán tôi vào phủ thái tử.
Cầm hai phần tiền thưởng, ung dung tự tại dẫn theo huynh đệ đi uống rượu.
Quản gia phủ thái tử thấy tôi thì sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Hắn đi vòng quanh tôi một vòng lại một vòng.
“Giống, thật giống.”
Nói nhảm, sao mà không giống được?
Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, để ma ma dẫn tôi đi học quy củ trong phủ.
Ma ma đi rất nhanh, tôi phải chạy theo mới đuổi kịp.
“Ngươi đã vào phủ thái tử thì phải giữ quy củ, cất hết những tâm tư xấu xa đó đi, càng đừng nghĩ đến việc dựa vào khuôn mặt này mà một bước lên trời, trước đây có người nửa đêm trèo giường, đã bị bán ra ra ngoài, sống không bằng chết.”
Á… không cho trèo giường sao? Chỉ có thể chờ Phó Hàm Thâm chủ động sủng hạnh?
Chậc, có chút bá đạo.
Tôi ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Ma ma gật đầu hài lòng: “Ngươi cứ ở trong phủ mà làm việc tử tế, thái tử nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Bà ta dẫn tôi đến một cái sân nhỏ, tôi vừa vào thì ngây người.
Bởi vì những cô nương trong sân này đều giống tôi!
Không phải giống ở đôi mắt hay đôi mày thì cũng giống ở dáng người, còn có người cười lên cũng giống…
Tôi đi… đây là sưu tầm sao.
Sau khi ma ma đi, tôi bị đám cô nương vây quanh.
“Ngươi thật may mắn, lại giống Gia phu nhân đến vậy.”
“Đúng vậy, sau này ngươi chắc chắn sẽ không lo ăn mặc.”
Giọng điệu của các cô ấy tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Tôi thực sự không nhịn được mà hỏi: “Các tỷ muội, thái tử điện hạ rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
“Ngươi không biết sao?” Một cô nương mặc áo xanh cười nói: “Vẽ tranh chứ gì.”
“Á?”
Tôi ngây người.
Không phải… là vẽ loại tranh phòng the đó hả? A ~
“Ngươi nghĩ gì vậy?” Cô nương đó dùng quạt gõ vào đầu tôi một cái: “Là tranh mỹ nhân bình thường thôi, thái tử điện hạ chỉ bảo chúng tađứng đó, mỗi tháng ngài đều đích thân vẽ một bức chân dung cho Gia phu nhân đã khuất.”
Nhưng tôi nhớ rõ ràng, Phó Hàm Thâm không biết vẽ tranh mà…
Hơn nữa, sự ra đi của tôi, lại khiến hắn đau lòng đến vậy sao?
Trong lòng tôi mang theo tâm sự, tâm trạng cũng không vui vẻ gì.
Tôi vừa hồi hộp vừa kích động chờ Phó Hàm Thâm đến gọi tôi đi vẽ tranh.
Chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy.