Kế hoạch bắt giữ trái tim Thiên sứ - Chương 1
1.
Tôi vừa hạ cánh xuống địa ngục.
Tôi là nhân viên ngoại biên của âm phủ, được cử đến địa ngục làm việc trao đổi trong 3 năm.
Người đón tôi là một Thiên thần sa ngã tóc đỏ, với cặp sừng đen nhọn xoắn trên đầu.
Anh ta cười quyến rũ như một đóa hoa bỉ ngạn, nhìn tôi đầy khiêu khích.
Khung cảnh địa ngục dần hiện ra phía sau. Đọa thiên thần dang rộng tay: “Tôi là Asmodeus, chào mừng đến địa ngục.”
Đáng lẽ đây sẽ là một cảnh rất ấn tượng.
Nhưng tôi nhìn qua vai anh ta, hướng về phía chân trời.
Bầu trời địa ngục đỏ như máu vô tận, một vầng trăng lạnh lẽo nằm ngang trên nền màu đỏ thẫm. Một quả cầu lửa trắng đang cháy rực nổi bật, ánh sáng bạc tuôn trào như dòng thác, dường như muốn làm tan chảy cả bầu trời u ám.
Tôi lập tức triệu hồi thanh kiếm, nhảy lên và chạy đi. Bay được một đoạn, tôi chợt nhớ ra còn có Thiên thần sa ngã phía sau, quay đầu lại nhắc nhở: “Này! Anh As gì ơi, phía sau anh có quả cầu lửa bay tới kìa.”
Anh ta quay lại nhìn, rồi chửi thề: “Lũ người chim đó lại đến nữa, thật là dai dẳng.”
Người chim?
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Cú Mèo – con người mình chim.
Khoan đã, đó là sản phẩm phương Đông.
Nhìn kỹ lại, tôi mới nhận ra đó là Thiên thần.
Dẫn đầu là một Thiên thần sáu cánh, đẹp đến nao lòng. Tóc trắng như tuyết, làn da trắng như một nắm tuyết trên núi cao, đôi mắt xanh biếc bùng cháy ngọn lửa thép lạnh lùng, toát lên sát khí lạnh lẽo.
“Đừng nhìn nữa, mấy tên người chim cổ hủ đó có gì đáng xem!” Asmodeus vỗ đôi cánh đen khổng lồ, che khuất tầm nhìn của tôi.
Vừa chạy thục mạng, tôi vẫn không quên hỏi: “Các anh không phải cũng là người chim sao?”
Asmodeus nghe vậy chửi thề: “Khác chứ, chúng tôi là người chim cao quý. Không, chúng tôi không phải người chim, nhưng cô thì đúng là một kẻ ngốc phương Đông!”
Tôi lẩm bẩm bằng tiếng Trung: “Thằng Tây này mất bình tĩnh rồi.”
Asmodeus gầm lên: “Ở đây cô mới là “Tây” đó !!”
2.
Là nhân viên trao đổi của âm phủ, nhiệm vụ chính của tôi là học hỏi và quan sát trong 3 năm rồi về báo cáo.
Asmodeus phụ trách chăm sóc đời sống sinh hoạt của tôi. Ngoài giờ làm việc, anh ta dẫn tôi đi chơi đùa với mèo chó, ăn uống khắp nơi mỗi ngày.
Đi dạo đến quảng trường, tôi thấy chó ngao ba đầu Cerberus đang nằm nghỉ ngơi, dáng vẻ oai vệ, hơi thở phun ra cũng có thể thổi bay người. Chúng cảnh giác đứng dậy, 6 con mắt đỏ ngầu nhìn thấy tấm thẻ trao đổi học tập trên ngực tôi, mới chịu nhắm mắt lại.
“Ê, chó ngáo!” Tôi gọi.
“Cerberus,” Asmodeus liếc nhìn con chó ba đầu, giải thích lười biếng, “Nó vốn phải canh giữ sông Styx, nhưng từ khi địa ngục nhập một đợt người giấy bảo vệ từ chỗ các cô, nó rảnh rỗi hơn nhiều, thỉnh thoảng quay lại đây dạo chơi.”
Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Đi thôi, nó không thích giao tiếp đâu. Cẩn thận kẻo thấy cô là người lạ, một miếng cắn bay đầu cô đấy.”
Tôi: “Chó ngoan!”
Một cái đầu chó khẽ vểnh tai, mở một mắt nhìn tôi chằm chằm.
Asmodeus: “…”
Tôi: “Chó ngoan ngoan!”
Cerberus ngẩng cả ba đầu lên, vểnh tai, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi không chớp, trong ánh mắt lộ vẻ bối rối nhân tính hóa trong thoáng chốc, dường như cũng không hiểu tại sao mình lại không kìm được mà nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Khóe miệng Asmodeus giật giật, vẻ mặt có chút thay đổi.
Tôi: “Chó ngoan—”
Asmodeus vỗ vào đầu tôi, dùng đôi cánh đen từ phía sau che khuất tầm nhìn của chó ba đầu: “Đừng gọi nữa! Cô thật sự dám trêu nó à?!”
Tôi tuyên bố to: “Không có chó thì Trái Đất không quay nổi!”
Chàng trai tóc đỏ đảo mắt, dùng đầu cánh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi, bất lực nói: “Thôi đừng nói linh tinh nữa, đi mua đồ ăn thôi.”
Dưới ánh mắt chăm chú của Cerberus, tôi lưu luyến rời khỏi quảng trường cùng Thiên thần sa ngã tóc đỏ.
3.
Mỗi ngày vào giờ ăn, chúng tôi đều hẹn nhau về nhà nấu ăn.
“Tôi nhớ 300 năm trước, địa ngục và thiên đường đã ký hiệp ước hòa bình dưới sự chứng kiến của Mẹ Trái Đất rồi mà? Sao vẫn còn Thiên thần đến đánh anh?” Vừa húp mì, tôi vừa hỏi anh ta.
Chàng trai tóc đỏ nhướn mày cười: “Chuyện dài lắm.”
“Vậy nói ngắn gọn đi.”
Asmodeus bắt đầu ngượng ngùng: “Ngày đầu tiên cô đến, có thấy vị đại Thiên thần đứng đầu không?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Tuy tôi chỉ là một tiểu quỷ sai, nhưng mỹ nhân đã từng gặp cũng phải đến tám trăm nếu không phải một nghìn.
Dù vậy, vị Thiên thần đó vẫn khiến tôi kinh ngạc. Đôi mắt xanh biếc như đại dương sâu thẳm trong hốc mắt sâu, khiến người ta khó quên.
Nghe những người khác trong địa ngục nói, đó là vị Thiên thần bạc mới thăng chức.
“Tôi muốn nếm thử hương vị của anh ta~”
Vừa nghe thấy câu này, chàng trai tóc đỏ như xoắn lại thành dây thừng.
Dù trước đây tôi đã nghe qua một số chuyện về dục vọng, nhưng cách nói thẳng thừng không che đậy như vậy vẫn khiến tôi im lặng một lúc lâu.
Chàng trai tóc đỏ nhìn tôi chằm chằm, chờ đợi tôi hỏi tiếp.
Tôi: “Rồi sao?…”
“Nhưng chưa kịp nếm thì đã bị đánh trở về, tên Thiên thần cổ hủ đó cứ ám ảnh mãi. Nhưng các cô người phương Đông không phải có câu thành ngữ nào gọi đây là yêu nhau ghét nhau sao?”
Giọng nói trầm xuống ở cuối câu, kèm theo đôi mắt khiêu khích, khiến tôi nổi da gà.
Tôi rùng mình, vỗ mạnh vào vai anh ta để cắt đứt câu thần chú: “Sếp của các anh, Lucifer nói sao?”
“Lucifer bảo: ‘Chết thì cứ chôn.'”
Chàng trai tóc đỏ vén tóc trên trán, vai chùng xuống, lặp lại lời sếp đã nói với anh ta.
Tôi: “Ồ, thật sự không định quản à?”
“À phải rồi, cô có thích món quà đó không?”
Asmodeus xoa cằm nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên hỏi.
Tôi cảm thấy hơi rợn tóc gáy khi bị nhìn như vậy, lưỡng lự lắc đầu rồi gật: “Có thích món quà hay không còn tùy vào những gì anh nói tiếp theo.”
Mấy ngày trước Asmodeus đã tặng tôi một cuốn sách về địa ngục, hình vẽ đẹp, cốt truyện hấp dẫn, đọc đến nỗi tôi chảy máu mũi, kêu lên đây là thần tích.
Nhưng đáng tiếc chỉ có tập 1, tập 2 tôi vẫn chưa nhận được.
“Nó còn tập 2 đấy, giúp tôi một việc, tôi sẽ đưa cho cô bản quý giá nhất của tôi.”
Asmodeus tiếp tục thúc giục.
Tôi: “Việc gì?”
“Cô là người phương Đông, trên người cũng không có mùi ác quỷ, giúp tôi lật ngược tình thế.” Asmodeus cong môi đỏ thắm cười, cánh đen xòe ra, “Hắn đã đốt cháy những lông cánh đẹp đẽ của tôi, thật không thể tha thứ được.”
Tôi dường như nhận ra điều gì đó, cảnh giác, do dự và khó tin mà nói tiếp: “Anh không định…”
“Giả dạng Thiên thần, lừa tình lừa lòng hắn! Không được thì cũng phải làm ô uế hắn!!”
Chàng trai tóc đỏ nói ra chính xác những gì trong đầu tôi.
Tôi vội vàng xua tay: “Không không không, tôi là người phương Đông kín đáo, e là không thể…”
“Còn có sách về 6 tội lỗi khác nữa!”
Tôi hơi do dự: “Dù vậy cũng…”
“Thêm cả sách giới hạn siêu đặc biệt về Lucifer và Michael! Cô yên tâm, coi như đi nghỉ dưỡng ở thiên đường thôi, bây giờ là xã hội pháp trị, họ sẽ không giết người đâu.”
Asmodeus đau lòng vỗ bàn cam đoan.
Không ai có thể từ chối sự cám dỗ như vậy, tôi nghiến răng, mắt sáng rực, vỗ ngực bảo đảm: “Tiểu Á, từ nay cậu chính là anh em khác cha khác mẹ của tôi, chúng ta giờ đã là bạn sinh tử! Anh chỉ đâu em đánh đó!”
Asmodeus: “Vậy rốt cuộc chúng ta là chị em hay anh em?”
Tôi: “Cả hai.”
Anh ta: “Người phương Đông các cô thật kỳ lạ.”
4.
Các bạn ơi ai hiểu không, tôi không ngờ đời này mình còn có thể trải nghiệm cảm giác mọc cánh sau lưng.
Nghe nói đó là bí thuật độc môn gì đó, mới có thể cho tôi tạm thời có cánh.
Con người lên thiên đường, vừa mọc cánh, cảm giác rất tốt.
Chỉ là bay lên trông như chó bơi.
Thiên thần nằm vùng sau khi thấy cách bay của tôi, lòng như tro tàn, khép cánh lại không biết lẩm bẩm câu gì, cuối cùng nói với tôi: “Ôi, bạn thân mến, may mắn là cô không phải Thiên thần.”
Cảm ơn anh nhé.
Thiên đường và địa ngục đúng là hai thái cực.
Ở địa ngục, mỗi lần tôi ra ngoài ăn một bữa, tôi đều có thể nghe được những câu chuyện bên lề khác nhau, thỉnh thoảng còn có thể xem vài người đánh nhau tơi bời.
Nhưng đôi khi hai người đánh nhau không sao, tôi đứng xem náo nhiệt bên cạnh suýt bị một cú đấm đánh chết.
Từ đó về sau Asmodeus đành phải đi dạo cùng tôi, nếu anh ta không rảnh thì để chó ba đầu của địa ngục trông chừng tôi.
Đúng vậy, chó dắt người đi dạo.
Mỗi lần đi dạo về, ánh mắt của chó ba đầu đều mang vẻ tang thương, nằm đó không nhúc nhích, nhìn tôi một cách u uất.
Tôi cũng rất tang thương.
Chó ba đầu quá to, ác quỷ, Thiên thần sa ngã đều đi vòng qua nó, khiến những câu chuyện bên lề tôi có thể nghe được giảm đi một nửa.
Nhiều lần thấy Lucifer ngạc nhiên hỏi: “Cerberus? Sao ngươi mệt thế?”
Sau đó anh ta quay sang hỏi tôi: “Sao cô cũng mệt thế? Có phải áp lực công việc quá lớn không?”
Tôi rất hổ thẹn.
Còn thiên đường thì yên tĩnh, sạch sẽ, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đọc kinh của các Thiên thần nhỏ, các Thiên thần gặp nhau sẽ chào hỏi lịch sự, giữ khoảng cách.
Tôi bay vài bước, đều cảm thấy tư thế của mình làm ô uế môi trường thuần khiết và tao nhã này.
“Lát nữa khi Mewlo đến chọn, cô đừng nói gì… cũng đừng bay.” Thiên thần nằm vùng dặn dò tôi, vẻ mặt nghiêm trọng, rõ ràng cảm thấy việc này hơi khó xử, “Ngài Asmodeus đã dặn tôi rồi, những việc còn lại tôi sẽ lo.”
“Đại nhân sắp đến rồi!”
Một Thiên thần nhỏ vỗ cánh bay vào, hô to.
Tôi chăm chú nhìn mái tóc vàng bồng bềnh của Thiên thần nhỏ, ngón tay không tự chủ động đậy.
Thiên thần nằm vùng đoán trước được hành động của tôi, vội vàng nắm lấy tay tôi, mắt đẹp trừng trừng nhìn qua.
Tôi ngoan ngoãn nhận lỗi: “Tôi sai rồi.”