Kế Hoạch Bắt Giữ Mặt Trăng - Chương 4
6.
Có chuyện máu chó hơn nữa xảy ra, sau khi Kỳ Hành đi, Vu Hạo tỏ tình với tôi trước mặt mọi người.
Một đám chúng tôi đều là bạn bè chơi lâu với nhau, mọi người ồn ào chúc mừng, cảm thấy phù sa không chảy ra ruộng ngoài, người trong nhóm yêu đương với nhau là kết thúc đẹp nhất.
Dù tôi uống nhiều đến mấy thì vẫn tỉnh táo.
Không có tình yêu không thể cưỡng ép được, tôi không có tình cảm với Vu Hạo.
Tôi không giống Kỳ Hành, có thể che giấu lương tâm để diễn trò.
Tâm trạng của tôi rất kém, tôi uống rất nhiều rượu, tự chuốc mình say mèm.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở nhà Phùng Đông.
Tôi nghe thấy Phùng Đông líu lo không ngừng ở phòng khách: “Kỳ Hành, sao cậu không mang Sở Linh về nhà cậu!”
“Nhà cậu gần hơn.” Giọng nói lạnh nhạt của Kỳ Hành vang lên.
Tôi nằm trong chăn trong phòng khách, vểnh tai lên nghe lén, đột nhiên hiểu rõ.
Hóa ra hôm qua là Kỳ Hành đưa tôi về.
Kì lạ, không phải anh đi rồi sao? Chắc chắn là Phùng Đông nói anh đến.
Phùng Đông, thằng nhãi đầu heo không biết suy nghĩ này!
Nhưng theo sự hiểu biết của tôi đối với Kỳ Hành, anh chịu đưa tôi về nhà cũng chỉ là người tốt tiện tay làm việc tốt thôi.
Dù sao chúng tôi yêu đương nhiều tháng như vậy vẫn luôn tương kính như tân, anh chưa từng chủ động, cũng chưa từng quan tâm.
Dưới cái nhìn của anh, có lẽ đưa bạn gái cũ say rượu về nhà đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Mùi đồ ăn bay đến, tôi đói đến mức bụng reo ùng ục, muốn rời giường ra nhìn thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng khách, tôi bị dọa cho nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tôi không muốn thấy Kỳ Hành, tôi cảm thấy khó chịu.
Phùng Đông đi ra nhìn rồi lại nhanh chóng quay lại.
“Sở Linh ngủ như lợn chết vậy, cậu bận đến tận trưa, cô ấy cũng không biết những món này là do cậu làm.”
Tôi lại nghe thấy Kỳ Hành lên tiếng.
“Dạ dày cô ấy không tốt, nên ít ăn đồ ăn ngoài.”
“Lát nữa cô ấy tỉnh, cậu nói cô ấy ăn nhiều rau một chút, cô ấy không thích ăn cháo suông nên tôi nấu cháo tôm nõn với rau.”
“Trong nhà không có sữa bò, tôi mua rồi, lúc đó nhờ cậu mang đến cho cô ấy giúp tôi.”
…
Tôi trốn trong chăn nghe lén rồi tức giận xoay người.
Còn nấu cháo cái gì, tôi không uống! Lén lút quan tâm dịu dàng với tôi làm cái rắm gì! Dù sao tôi cũng đâu có nghe thấy.
Chuông cửa vang lên, tôi nghe thấy Phùng Đông đi mở cửa, một lát sau cậu ấy ồn ào nói.
“Ai gọi thức ăn ngoài vậy? Cái gì? Anh Vu tặng? Vu Hạo gọi?”
Tiếng động quá lớn, tôi muốn giả vờ ngủ cũng không giả vờ được, cuối cùng chỉ có thể rời giường.
“Sao vậy?”
Tôi xoa mắt mơ màng, giả vờ như mới tỉnh dậy.
Phùng Đông chậc chậc hai tiếng: “Vu Hạo gọi đồ ăn ngoài cho cậu!”
Tôi làm như không thấy Kỳ Hành đang bận rộn trong bếp, bình tĩnh nhận đồ ăn ngoài từ tay shipper.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Vu Hạo gọi video cho tôi. Tôi nghe máy, Vu Hạo hỏi tôi đã nhận đồ chưa, còn dặn tôi phải ăn thật ngon.
Tôi thuận miệng qua loa vài câu, đang định cúp máy thì đột nhiên bóng Kỳ Hành lọt vào màn hình.
Anh đi ra khỏi bếp, tự nhiên đứng sau lưng tôi.
“Cháo nấu xong rồi.” Kỳ Hành gọi tôi.
Giọng anh rất to, bình thường anh chưa từng nói chuyện ở tông giọng này bao giờ.
Tôi: “…”
Chắc chắn Kỳ Hành cố ý.
Ở bên kia điện thoại, Vu Hạo cũng nhìn thấy Kỳ Hành, cậu ấy im lặng hai giây rồi thở dài: “Sở Linh, khó trách hôm qua cậu từ chối mình, mình biết cậu còn thích người ta mà.”
Tôi: “…”
Có bị bệnh không, ai thích anh!
Tôi há mồm, đang định tổ chức ngôn ngữ để mắng Vu Hạo thì cậu ta, cậu ta, cậu ta… Thằng nhãi tinh trùng lên não kia dám cúp máy của tôi!
Đáng hận hơn chính là, bụng tôi còn kêu lên, âm thanh rất lớn.
Tôi nghe thấy Kỳ Hành cười một tiếng, không cần quay người lại tôi cũng biết nụ cười lúc này của anh như thế nào.
“Ăn cơm thôi.”
Kỳ Hành nghiêm túc nói, làm bộ gọi tôi ăn cơm nhưng khóe miệng thì kéo đến tai luôn rồi.
Sao tôi có thể để anh chiếm phần thắng được? Tôi khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn anh: “Không phải vừa rồi anh ghen với Vu Hạo đấy chứ?”
Tôi cho rằng anh sẽ phủ nhận, cho rằng anh sẽ làm như không nghe thấy, cho rằng anh sẽ bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục duy trì thiết lập lạnh lùng của mình.
Kết quả Kỳ Hành vừa cúi đầu dọn bát đũa vừa tự nhiên nói: “Đúng vậy.”
Tôi: “…”
Như thế này là thế nào? Một đấm này của tôi đấm vào bông đấy à? Như thế này tôi cũng không biết nên nói gì cho phải.
Phùng Đông che mặt: “Cmn! Hai người các cậu từ từ đã được không! Chờ mình vào phòng đã rồi hãy buồn nôn!”
Phùng Đông nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng lại để mình tôi và Kỳ Hành ở bên ngoài.
Kỳ Hành nhìn tôi, trong ánh mắt chứa ý cười, không hiểu sao lòng tôi rối loạn.
Tôi cố gắng cười lạnh: “Kỳ Hành, hai chữ vừa rồi nếu Chu Mông nghe được chắc sẽ không thích đâu.”
Kỳ Hành đi đến bên cạnh tôi, anh đưa tay giữ lấy vai tôi: “Trước khi Chu Mông về anh đã biết chuyện kết hôn của cô ấy rồi.”
Tôi dùng sức hất tay anh ra, không cho anh đụng vào người mình.
Kỳ Hành thở dài, tiếp tục nói: “Anh cũng biết em đã đọc tin nhắn.”
Giọng điệu của anh rất bình thản, giống như tất cả đều không có gì, tất cả là do tôi cố tình gây sự.
“Không quan trọng nữa.” Tôi nhún vai, lạnh lùng đáp: “Đây đều là chuyện quá khứ rồi. Con người của tôi ấy mà, xưa nay chưa từng thích ép buộc bản thân, chuyện lúc trước xem như…”
Tôi còn chưa nói xong Kỳ Hành đã đột ngột kéo tôi qua, anh nâng cằm tôi lên, giữ lấy cằm tôi, khiến tôi nhìn về phía anh.
“Vậy em nghĩ anh thích miễn cưỡng sao?”
Tôi ngẩn người nhìn khuôn mặt gần sát mình của anh, Kỳ Hành vẫn đeo gọng kính màu vàng kia.
Đôi mắt ngày thường lạnh nhạt hóa ra cũng có thể biểu đạt được tình cảm sâu đậm như vậy?
Trước đến giờ tôi không dám nhìn vào mắt anh, sợ thấy được bóng dáng hèn mọn của mình.
“Không phải anh đang miễn cưỡng sao?” Cơ thể tôi lại lần nữa phản ứng trước não: “Rõ ràng anh không thích tôi, tại sao lúc đó lại đồng ý với tôi?”
“Ở trong lòng anh căn bản không xem tôi là bạn gái mà, không phải sao?”
“Lần nào đối xử tốt với tôi cũng nghiêm ngặt, không cho phép tôi thức đêm, không cho phép uống rượu, còn gọi dậy ăn sáng, cũng không dỗ ngon dỗ ngọt, anh xem tôi là học sinh của anh à?”
“Anh ở bên cạnh Chu Mông cười rất vui vẻ, từ trước đến nay anh ở bên cạnh tôi đều không như vậy.”
Sau vài giây yên lặng như chết, anh xoa đầu tôi giống như đang trêu chọc một chú mèo nhỏ.
“Có phải em đã muốn nói những lời này với anh từ lâu rồi không?”
“Tại sao trước đó em không nói cho anh biết?”
Ánh mắt tôi hốt hoảng nhưng vẫn còn vịt chết mạnh miệng.
“Ngày nào anh cũng bận rộn như thế, làm gì có thời gian để nghe tôi nói với anh.”
Nhưng thật ra tôi biết, là do tôi không dám nói những lời này.
Vì tôi sợ Kỳ Hành sẽ không vui.
Sợ anh nhanh chóng phát hiện ra tôi vừa xấu tính vừa phiền phức.
Sợ anh tránh xa tôi.
“Mỗi ngày anh làm xong việc đều ở bên cạnh anh xem phim, buổi tối tăng ca cũng sợ em ngủ không được, rạng sáng cũng sẽ nhanh chóng về ngủ với em.”
“Nếu như nói giám sát và hạn chế cuộc sống của em là khó khăn với em, thật ra anh không có bất kì yêu cầu gì với em, chỉ hi vọng yêu đương không chiếm của em quá nhiều thời gian, dù sao trước khi trở thành bạn gái anh, em vẫn là chính em trước.”
“Anh không muốn cả thế giới của em đều là anh, anh biết em cũng có cuộc sống của chính em.”
“Về phần thái độ của anh… Anh đối xử với mọi người đều lạnh nhạt như vậy, nhưng duy chỉ với em là không giống.”
Anh xoa tai tôi, đột nhiên cười: “Anh đối xử với Chu Mông cũng sẽ không như đang làm với em.”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Hành nói nhiều như vậy, tôi á khẩu không trả lời được, đột nhiên không biết nói gì tiếp theo.
Một lúc sau tôi mới lắp bắp: “Nhưng anh ở bên Chu Mông muộn như vậy…”
“Anh chỉ đến sân bay đón cô ấy, còn có cả bạn trai cô ấy nữa.”
Kỳ Hành bật cười chế nhạo: “Sau đó anh đến phòng thí nghiệm tăng ca, sao, những việc này Phùng Đông không nói với em sao?”
“Kế hoạch theo đuổi cậu ấy viết cho em là anh duyệt.”
“Mỗi từ mỗi câu trong đó đều là đề nghị của anh.”
Não tôi trống rỗng, Kỳ Hành ôm tôi, giữ lấy cằm tôi.
“Vì em thích theo đuổi nên anh tình nguyện vào lồng giam của em, câu trả lời này có khiến Sở Sở hài lòng không?”
Tôi không nghĩ được gì.
Ngày trước nghĩ là do mình tự bày mưu tính kế, tự mình theo đuổi được Kỳ Hành.
Nhưng không ngờ trò chơi còn chưa bắt đầu tôi đã trở thành quân cờ của Kỳ Hành.
Chuyện xưa kết thúc với cảnh Phùng Đông bị đánh, bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Phùng Đông tóc tai bù xù, vừa ăn cướp vừa la làng.
Tôi nắm tay Kỳ Hành đi ra ngoài.
Đã qua mùa mưa, thời tiết mát mẻ, buổi tối trăng sáng ít sao, ngày mai lại là một ngày đẹp trời.
Yêu đương không có khuôn mẫu cố định, không giống trò chơi công lược, tôi nhìn về phía Kỳ Hành ở bên cạnh.
Tôi nghĩ, từ trước đến nay tôi luôn cảm thấy mình không thể nào tiến vào thế giới của anh, là anh ngăn tôi ở bên ngoài mà không biết là do chính tôi tự ti, do dự không dám tiến vào.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Kỳ Hành cúi đầu xuống: “Sao vậy?”
“Câu hỏi lần trước em hỏi anh, anh còn nhớ không?”
Tôi lại lần nữa lặp lại: “Anh thích em, nhiều hay ít?”
“Câu hỏi này không có nghĩa.” Anh đưa tay phủi lá trên vai tôi.
Tôi bướng bỉnh: “Vậy nếu em nhất định phải hỏi thì sao?”
Kỳ Hành thở dài một hơi, kéo tay tôi qua, vẽ lên lòng bàn tay tôi một kí hiệu.
“+∞.”
[Hết]