Kế Hoạch Bắt Giữ Mặt Trăng - Chương 3
5.
Tôi không cho Kỳ Hành thời gian phản ứng, đưa tay vẫy xe rời đi, Kỳ Hành cũng không đuổi theo giữ lại.
Tôi không định về nhà mà đến nhà bạn ở vài ngày.
Trên đường đi, tôi chặn hết phương thức liên lạc của Kỳ Hành.
Có lẽ trong lòng anh tôi chỉ là một đứa trẻ, anh chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt vài câu là tôi sẽ như chó con vẫy đuôi ngoan ngoãn quay về.
Tin nhắn của Phùng Đông không ngừng gửi đến:
[Chị gái, đừng tức giận, tự bản thân tức giận không tốt đâu.]
[Chu Mông sắp kết hôn rồi, Kỳ Hành sẽ không làm gì đâu.]
[Chúng mình đều biết cậu thích Kỳ Hành nên mới đối xử tốt với cậu ta, cậu ta không biết quý trọng cậu cũng đừng để trong lòng.]
Thật ra tôi không tức giận.
Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy lãng phí thời gian mà thôi.
Suy nghĩ kĩ một chút, tôi cũng không cảm thấy tức giận với sự xuất hiện của Chu Mông.
Tôi chỉ khó chịu với sự thật Kỳ Hành không thích tôi.
Tôi biến mất trong thế giới của Kỳ Hành ba ngày, trong lúc đó Phùng Đông rất tận tâm báo cáo cho tôi.
Dự án của Kỳ Hành xuất hiện sai sót lớn, cả nhóm khẩn cấp sửa chữa, bận chân không chạm đất.
Ngày Chu Mông kết hôn, nghe nói cô ấy còn mời Kỳ Hành và tôi đến tham gia.
Gần đây tâm trạng của Kỳ Hành không tốt, không khác cà héo là bao.
Thời tiết dạo này mưa to gió lớn, cả thành phố bị mưa bao trùm.
Xe của tôi chạy ngang qua trường Kỳ Hành, trong lúc vô tình tôi thấy anh đứng ở ven đường, không biết đang chờ ai.
“Cô Sở, có phải cạu ấy là người cô muốn đón không?” Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu nói chuyện với tôi.
Tôi cười lạnh.
“Không phải, không biết.”
“Lái qua người anh ta, lái nhanh một chút.”
Xe con nhanh chóng lướt qua bên cạnh anh, Kỳ Hành dần biến thành một chấm đen nhỏ.
Tôi không thấy rõ được vẻ mặt của anh, nhưng tôi đoán nhất định rất nhếch nhác.
Dự án xảy ra sai sót, bị người yêu vứt bỏ, trong cơn mưa tầm tã bị xe ô tô ven đường làm bắn một người đầy bùn.
Tôi nghĩ, Kỳ Hành cũng nên chịu chút dạy dỗ.
Đây chính là kết quả của việc anh không thích tôi.
Một tuần này, không có Kỳ Hành lải nhải bên tai, tôi lại trở về với cuộc sống trước kia.
Nhớ lại ngày trước vì để lại ấn tượng tốt trước mặt Kỳ Hành mà tôi cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng mỏng.
Không dám đến quán bar, không dám mặc váy áo lộ dáng, trong tiệc rượu ồn ào cũng không còn bóng dáng của tôi, việc đầu tiên tôi làm sau khi tan làm là về nhà nấu cơm.
Tôi trang điểm xinh đẹp đứng trong đám đông, một đám người vui vẻ đùa giỡn bên lề đường.
Cùng bạn bè chơi bời quả nhiên thoải mái hơn nhiều, yêu đương làm gì chứ? Ngoài khiến bản thân khó chịu thì tôi có thêm được gì?
Phùng Đông là người cuối cùng đến, vừa đến đã xin lỗi tôi, nói việc tối nay quá nhiều nên đến muộn.
Tôi không để trong lòng, nói lớn đi uống rượu.
Nhưng Phùng Đông như giấu tôi chuyện gì đó, vẻ mặt mất tự nhiên, nói chuyện linh tinh, tôi nhìn về phía sau lưng cậu ấy, có người đứng cách đó không xa.
Đèn đường vừa thắp sáng, dòng xe cộ ồn ào náo nhiệt.
Kỳ Hành đứng trong bóng tối, không nói tiếng nào nhìn tôi.
Bạn bè xung quanh đều quen biết nhau hơn mười năm, tôi làm như không phát hiện ra Kỳ Hành, ngược lại còn kéo cánh tay nam sinh bên cạnh, thân mật dựa vào vai đối phương.
Mười ngón tay đan xen, thể hiện rõ mối quan hệ của chúng tôi.
“Sở Sở, cậu nắm tay mình như thế này, mình rất ngại.”
“Sở Sở, có phải bạn trai cậu tức giận rồi không? Ha ha ha.”
Nam sinh ra hiệu tôi quay lại nhìn Kỳ Hành, nói sắc mặt Kỳ Hành rất khó coi.
Tôi giả ngu nói: “Bây giờ mình tuyên bố, cậu chính là bạn trai mình.”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Kỳ Hành xuất hiện sau lưng chúng tôi.
Anh cúi đầu nhìn tôi, bóng đêm âm trầm, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt anh.
“Sở Sở, về thôi.”
Nếu như bình thường, anh chỉ cần gọi tên thân mật của tôi thôi là tôi có thể vui đến phát điên, con gái khi yêu đương thật dễ lừa.
Ai là thế thân của ai, ai xem ai là thật.
Tôi hững hờ đẩy anh ra, nắm bàn tay nam sinh bên cạnh, mỉa mai cười.
“Tôi về hay không liên quan gì đến anh?”
Con mồi theo đuổi được rồi thì làm gì còn thú vị nữa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi yêu Kỳ Hành đến thảm rồi, không phải anh là không được.
Buồn cười là ngay cả Kỳ Hành cũng nghĩ như vậy.
Tôi kéo nam sinh kia, cao ngạo rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn Kỳ Hành.
Kéo cái gì mà kéo? Tôi không thích anh thì anh không là gì cả!
Kỳ Hành cũng kiên cường, cũng không đến tìm tôi. Chúng tôi đã mấy tuần rồi không liên lạc với nhau.
Tôi nghĩ, chút tình cảm này, thật sự qua rồi.
Không bao lâu sau đến sinh nhật tôi, ngày đó bạn bè bận trước bận sau tổ chức tiệc cho tôi.
Lúc trước tôi luôn thoắt ẩn thoắt hiện, cả ngày không gặp được mặt, bây giờ không có tình cảm, cả người nhẹ nhõm.
Trong phòng khói mù lượn lờ, mọi người ồn ào ầm ĩ, điện thoại tôi cũng rung lên không ngừng.
Nhìn thoáng qua màn hình, hóa ra là lời nhắc tôi từng đặt lịch.
[Hôm nay Kỳ Hành đi họp, về nhà muộn, chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh ấy!]
Tôi vẫn còn đang ngẩn người, đột nhiên trong ngực xuất hiện một bó hoa thược dược.
Ngẩng đầu lên thấy nhân viên phục vụ cười với tôi, chỉ ra ngoài cửa.
Tôi còn chưa kịp thấy rõ bên ngoài là ai thì bạn bè đã kéo tôi đến bàn ăn: “Đừng có ngẩn ra đó nữa, mau lên, thọ tinh ra cầu nguyện ăn bánh gato đi!”
Bó hoa kia bị tôi tiện tay ném sang một bên.
Không khí vui vẻ náo nhiệt, chút uất ức còn sót lại trong lòng cũng tan thành mây khói.
Mọi người nhìn tôi chắp tay trước ngực, thành kính nhắm mắt trước ngọn nến đang cháy thì ồn ào trêu chọc.
“Ước gì vậy? Có phải ước nhanh giàu không?”
“Có thể là ước tên khốn nào đó bị tai nạn cũng nên!”
“Sở Linh vẫn nên cầu nguyện gặp được duyên của mình đi, đào hoa trước đó nát cả rồi!”
Tôi không nói gì, chỉ cười với họ.
Rượu trên bàn không ngừng được rót đầy, tôi nâng cốc chúc mừng với người này đến người khác.
Tôi uống đến mơ mơ màng màng, nhớ ra vừa rồi có nhân viên phục vụ đưa cho mình một bó thược dược, nhưng tôi tìm khắp nơi, thấy rất nhiều quà nhưng lại không thấy bó hoa kia.
Lúc ra ngoài hít thở, tôi kéo tai Vu Hạo bên cạnh: “Hoa của mình đâu?”
Lần trước cậu ấy giúp tôi giả làm bạn trai để chọc giận Kỳ Hành, tôi rất cảm kích.
Không ngờ cậu ấy lại ngượng ngùng cười, sau đó lấy một bó hoa hồng ở sau lưng ra đưa cho tôi.
“Sao cậu biết mình chuẩn bị hoa?”
“Sở Sở, sinh nhật vui vẻ.”
Tôi luôn thích những món đồ lãng mạn nho nhỏ như thế này, cậu ấy thấy tôi ngạc nhiên nhận thì nhẹ nhàng kéo tay tôi thử thăm dò.
“Bó hoa ban nãy cậu nhận ở trong kia, bỏ qua đi.”
Tôi cũng không để ở trong lòng, cùng cậu ấy quay về chỗ ngồi.
Nhân viên phục vụ vào dọn dẹp, lúc mang rác ra ngoài thì nhìn tôi chần chờ hỏi: “Hoa này mọi người còn cần không?”
Tôi nhìn túi rác, một bó hoa thược dược bẩn thỉu nằm trong đó.
Cánh hoa nhàu nát, trông không còn sức sống.
“Mình tới muộn! Rất xin lỗi…” Phùng Đông ồn ào đi vào.
Thấy tôi tay ôm hoa hồng, tay nắm tay người bên cạnh, Phùng Đông hơi ngẩn ra, sau khi thấy bó hoa trong túi rác, vẻ mặt cậu càng kì quái hơn, cậu ấy ngập ngừng hỏi tôi: “Sở Sở, hoa này… cậu vứt sao?”
Thấy người đứng trong hành lang sau lưng Phùng Đông, cuối cùng tôi cũng hiểu ý của cậu ấy là gì.
Sau lưng Phùng Đông là Kỳ Hành. Anh mặc áo somi dúm dó, rõ ràng là vừa tăng ca từ phòng thí nghiệm ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Hành yên lặng nhìn tôi, một câu cũng không nói.
Tôi hơi tức giận, hoa cũng tặng rồi, người cũng đã đến mà còn khinh thường không nói chuyện với tôi? Anh cho rằng anh chỉ cần đứng đó là tôi sẽ đau lòng nhảy vào ngực anh sao? Đồ thối tự cho mình là đúng! Đúng cái rắm!
Tôi vừa muốn chế nhạo anh mấy câu, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt, Vu Hạo ở bên cạnh đột nhiên nói với Kỳ Hành.
“Chia tay rồi cũng không cần phải dây dưa nữa.”
“Anh đã quấy rầy cuộc sống của cô ấy.”
Kỳ Hành hơi mở to mắt, ánh mắt chuyển về phía tôi.
Dường như muốn nghe lời giải thích của tôi, và cũng muốn tự giải thích.
Tôi cười nhìn Vu Hạo, dung túng để cậu ấy chế nhạo anh.
“Anh vẫn mau đi đi!” Tôi cười với Kỳ Hành, kéo cánh tay Vu Hạo: “Tính bạn trai tôi không tốt, có thể sẽ tức giận.”
Kỳ Hành nhìn bàn tay đang kéo cánh tay Vu Hạo, miệng mím chặt, dường như tâm trạng đang vô cùng bất ổn. Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, xoay người rời đi.
Người này… cứ như vậy đi rồi? Tôi có hơi không kịp trở tay. Tôi cho rằng tốt xấu gì anh cũng sẽ chất vấn tôi vài câu, ví dụ như nhanh như vậy đã có bạn trai mới các loại.
Ha, vẫn là tôi ngây thơ rồi.
Người ta là đóa hoa lạnh lùng, sao lại low đến mức đi tranh giành tình cảm được?
Thật ra không ai biết tôi thích thược dược.
Tôi đoán Kỳ Hành cũng đoán bừa.
Thâm tình đến muộn cũng chỉ là âm mưu anh tự lừa mình dối người thôi.
Giống như nếu như mặt trăng chạy về phía tôi thì đó đâu còn là mặt trăng nữa.