Kẻ Cứu Rỗi Đáng Thương - Chương 2
Hắn nói: “Nhanh chóng giải quyết đi, cô ấy không danh không phận theo tôi cũng tủi thân, cô ấy không đợi được, anh cũng không muốn để cô ấy không có cảm giác an toàn.”
Phải, khi hắn yêu một người hắn luôn như vậy, tôi luôn biết.
May mà bây giờ tôi đã sớm không còn kỳ vọng vào Chu Ngật nữa.
Nếu nói có tình cảm, cũng đã mất sạch trong nửa năm qua khi hắn dung túng cho Tống Điềm khiêu khích tôi hết lần này tới lần khác.
Nếu không, tôi chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Cho đến bây giờ, tôi đã có thể tách hắn ra khỏi người đàn ông từng yêu tôi trước đây.
Chu Ngật trước đây gầy gò hơn bây giờ rất nhiều, giữa lông mày luôn có vẻ u ám không thể thay đổi, không phải dáng vẻ tự phụ giàu sang như bây giờ.
Nhưng khi đó, hắn lại vì một câu nói của tôi mà âm thầm đọc hết tất cả sách liên quan trong thư viện, chỉ để tìm một trang ghi chú mà tôi đã quên trong sách.
Khi hắn đưa ghi chú cho tôi, cả người tôi đều ngây ngẩn.
Tôi đã sớm nhờ bạn cùng phòng bổ sung ghi chú, nhưng hắn vẫn nhìn tôi một cách cố chấp, môi mím chặt, bảo tôi nhận lấy tờ giấy hắn đưa.
Vì đó là điều duy nhất hắn có thể làm cho tôi vào lúc đó.
Cứ như vậy, tôi đã cùng hắn từ thời sinh viên đến khi thành đạt như ngày nay, tôi như chăm sóc hoa, từng chút một thay đổi Chu Ngật thành dáng vẻ tự tin ung dung như bây giờ.
Tiếc rằng hoa nở rộ, lại bị người hái mất.
Tôi nói với Chu Ngật, ly hôn có thể, nhưng hãy cho tôi thêm một tháng nữa.
Hắn hỏi tôi muốn làm gì.
Tôi chỉ cúi mắt, mơ hồ đáp: “Đi thu dọn những kỷ niệm của quá khứ.”
Câu trả lời như vậy dường như khiến hắn có chút ngạc nhiên,
Kể từ khi đứa trẻ sinh non vào năm thứ hai sau khi kết hôn, chúng tôi luôn cư xử với nhau như đồng nghiệp.
Chúng tôi đã không nói những lời lưu luyến rõ ràng như vậy với nhau từ rất lâu rồi.
Hắn giật giật khóe miệng, như muốn nói ra những lời chế giễu.
Nhưng cuối cùng trong mắt lại thoáng qua một tia không đành lòng.
Chu Ngật đồng ý với đề nghị của tôi.
Chỉ là từ hôm nay, hắn muốn tách ra ở riêng với tôi trước.
Đây cũng là yêu cầu của Tống Điềm.
“Cô ấy không giống em, cô ấy dựa dẫm vào anh, là bông hoa anh nâng niu, anh chiều chuộng cô ấy đến mức khiến mình quá nhỏ nhen, không muốn cô ấy phải chịu một chút tức giận nào.” Chu Ngật nói những lời này, trên mặt hiện lên vẻ gần như nuông chiều không có cách nào.
Tôi không rảnh nghe hắn than thở, dứt khoát đóng cửa đuổi khách.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Tống Điềm.
Ả lấy tư cách kẻ chiến thắng khoe khoang với tôi, nói rằng trong tháng tiếp theo, Chu Ngật sẽ đưa ả đi du lịch nước ngoài.
【Tôi hỏi A Ngật, đây có tính là đi hưởng tuần trăng mật sớm không, anh ấy nói tôi nhiều ý tưởng, nhưng không phủ nhận.】
Dường như cảm thấy đánh chữ không thể nào truyền đạt được niềm vui chiến thắng của mình, Tống Điềm gọi điện thoại đến, lời nói nhấn mạnh hai chữ “tuần trăng mật”.
Nghe vậy, tôi cũng không nhịn được cười khúc khích.
“Chúc hai người chơi vui vẻ.” Tôi nói.
Nhưng nhất định phải đắm chìm trong tình yêu không thể tự kiềm chế của hai người, yêu càng sâu đậm càng tốt.
Xét cho cùng, những ký ức tôi muốn lấy lại không chỉ là những tình cảm đã tan vỡ, mà còn là tất cả những gì tôi đã thực sự mang đến cho hắn trong những năm qua.
Điều đầu tiên tôi muốn thanh toán với Chu Ngật là tài nguyên của công ty.
Trong những năm qua, Chu Ngật chịu trách nhiệm ra quyết định nội bộ, và phần lớn khách hàng của công ty đều do tôi kéo về.
Nửa năm nay, tôi đã dành nhiều thời gian để chuẩn bị, nguồn khách hàng dần được tôi đưa sang công ty mới.
Nhưng thương hiệu mới chưa được khẳng định hoàn toàn,
Mọi người vẫn muốn hợp tác với thương hiệu cũ này do tôi và Chu Ngật cùng thành lập.
Cho đến bây giờ, Chu Ngật chủ động tìm đường chết, thực sự là đưa gối cho tôi khi tôi đang buồn ngủ.
Vào ngày thứ năm sau khi Chu Ngật lên đường, tôi cố ý để lộ tin tức chúng tôi sắp ly hôn,
Trước đây trong công ty chỉ có những đồn đoán như vậy, giờ bị tôi xác nhận, thư ký thân tín của Chu Ngật cảm thấy không ổn, vội vàng muốn liên lạc với hắn.
Nhưng bản thân Chu Ngật lại chậm chạp không trả lời – Tôi chỉ tiết lộ với Tống Điềm một chút về việc tôi chuẩn bị dựa vào mối quan hệ chung của chúng tôi để níu kéo Chu Ngật, ả liền bám lấy hắn chặt hơn.
Vào ngày thứ năm, tôi đã gọi điện cho Chu Ngật đúng lúc.
Vài câu nói mập mờ không rõ khiến ả nổi cơn ghen.
Ả tịch thu điện thoại của Chu Ngật, quấn lấy hắn, không cho hắn xem bất kỳ thiết bị điện tử nào nữa.
Chu Ngật cũng dung túng ả, ngoài việc sắp xếp một số công việc cho thư ký trước khi đi, thật sự không còn hỏi han gì về công ty nữa.
Tất nhiên, hắn không phải là không quan tâm, khi trợ lý hỏi hắn nếu công ty gặp vấn đề trong những ngày hắn biến mất thì phải làm sao.
Câu trả lời của hắn là: “Đi tìm Thư Ninh, công ty là tâm huyết của hai chúng tôi, cô ấy sẽ không để công ty gặp chuyện gì đâu.”
Thư ký bị lời nói tự tin ngạo mạn của hắn làm cho kinh ngạc, Chu Ngật lại không thèm để ý: “Cậu không hiểu cô ấy, cô ấy yêu tôi, nếu không giữ được gia đình, thì càng phải giữ công ty của chúng tôi.”
Nhìn xem, về chuyện tôi yêu hắn, thật ra Chu Ngật còn tự tin hơn cả tôi,
Hắn tự tin đến mức cứ vậy ngắt mạng.
Mấy ngày nay, hắn hẳn vẫn còn ở thị trấn nhỏ từng giam cầm cả tuổi thơ hắn.
Tống Điềm có thể sẽ quấn lấy hắn, nghe hắn kể về những chuyện cũ của tôi và hắn hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại nhẹ nhàng dỗ dành hắn: “Sau này anh có em rồi, em sẽ làm tốt hơn cô ấy, yêu anh hơn cô ấy.”
…
Cuối cùng, vào tuần thứ hai sau khi Chu Ngật cắt đứt liên lạc, cấp dưới của hắn đã đầu hàng.
Ly hôn dù sao cũng không phải chuyện đùa, đằng sau nó là rất nhiều lợi ích đan xen.
Chu Ngật hiện đang say mê tình ái, trong một tuần mất liên lạc này.
Hầu hết các dự án dưới tay hắn đều sắp bị người ta cướp mất.
Việc mất dự án dẫn đến lợi nhuận bị mất chỉ là tạm thời.
Nhưng thái độ không rõ ràng hiện nay của Chu Ngật khiến mọi người thất vọng.
Thực ra, một ngày trước khi Chu Ngật tự tay đưa đơn ly hôn cho tôi, Tống Điềm đã rêu rao khắp nơi về việc Chu Ngật sắp ly hôn với tôi.
Cộng thêm việc những ngày này tôi luôn úp mở đáp lại, trên dưới cả công ty đều biết rằng công ty sắp có biến động lớn.
Trong trường hợp này, Chu Ngật sao có thể vắng mặt chứ?
Đều là đi làm thuê, không ai muốn đi theo một ông sếp yêu đương mù quáng.
Nhờ phúc của một số tài liệu mật mà tâm phúc của hắn mang đến, ban giám đốc đã nhanh chóng có cái nhìn tồi tệ về Chu Ngật. Và tôi cũng nhận được một số niềm vui bất ngờ.
Hiện tại, tôi đang ngồi trước mặt cổ đông lớn, nhìn sắc mặt của đối phương dần trở nên khó coi vì không liên lạc được với Chu Ngật, tôi giả vờ buồn rầu nói: “Có lẽ anh ấy đang tránh gặp tôi, dù sao thì cũng sắp ly hôn rồi, chỉ là trong kinh doanh kỵ nhất là xử trí theo cảm tính, đạo lý này, ngay cả người mới vào nghề cũng nên hiểu.”
Chúng tôi không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn nhau và đạt được sự đồng thuận.
3.
Thực ra, ngay từ khi phát hiện Chu Ngật ngoại tình, tôi cũng đã từng tự vấn bản thân.
Lúc đó, chúng tôi đã mất đi đứa con đầu lòng, chiến tranh lạnh nữa năm.
Lý do không gì khác, đứa trẻ này do mẹ Chu Ngật làm sẩy.
Trước đó, thái độ tránh thai tích cực của tôi khiến bà không tin rằng tôi sẵn sàng sinh đứa nhỏ này.
Vì vậy, bà đã mua chuộc người bên cạnh tôi, hàng ngày cho vào thức ăn của tôi những bài thuốc dân gian để thụ thai.
Bà ta tin rằng chỉ cần tôi ăn những thứ này thì có thể sinh con trai cho nhà họ Chu, cả người bà trở nên cuồng tín đến mức gần như mất trí.
Mặc dù tôi đã cẩn thận tránh bà ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể đề phòng được.
Đứa trẻ đã bị sẩy thai dưới tác dụng của những loại thuốc được cho là giúp thụ thai đó.
Sau đó, bác sĩ nói với tôi rằng, ngay cả khi đứa trẻ được sinh ra, cuối cùng nó cũng sẽ chỉ là một đứa trẻ dị dạng.
Mẹ Chu Ngật đã nghiền nát tro cốt của những bé trai chết yểu ngay sau khi chào đời, cho vào thức ăn của tôi, từ khi tôi mang thai đã ăn những thứ này rồi.
Vì chuyện này, tôi đã đến nhà bà làm ầm ỉ một trận.
Lần đó, Chu Ngật đứng trước mẹ mình đang rưng rưng nước mắt hỏi tôi còn muốn ầm ỉ đến bao giờ.
Theo hắn, mẹ hắn là xuất phát từ tấm lòng tốt, nếu không phải vì thái độ của tôi đối với mẹ hắn ngày càng tệ đi sau khi kết hôn với hắn, bà ta cũng không đến mức phải dùng cách cực đoan như vậy mà còn phải giấu giếm tôi.
“Chúng ta sẽ có con, tương lai của chúng ta còn dài.” Khi hắn nói những lời này, khóe mắt và lông mày đều thể hiện sự không kiên nhẫn.
Lúc đó, tôi nhìn người đàn ông trước mặt.
Cuối cùng vẫn cảm thấy xa lạ.
Chu Ngật bị bọn buôn người bắt cóc đến một thị trấn nhỏ khi còn nhỏ.
Ở đó, hắn không được ăn no mặc ấm, mỗi ngày còn bị người cha nuôi hung dữ bắt đi làm việc.
Điều này đã dẫn đến tính cách tự ti và méo mó của Chu Ngật.
Sau đó, hắn cuối cùng cũng được tìm thấy và đưa về nhà, nhưng trong nhà chỉ còn lại một người mẹ đang bị bệnh nặng.
Lúc đó, bên cạnh Chu Ngật đã có tôi, việc tìm lại người thân không cải thiện được chút nào cho cuộc sống của hắn.
Hắn vẫn không đủ tiền đóng học phí và sinh hoạt phí, thậm chí còn phải dành thời gian đi kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ ruột.
Trước đây, tôi và Chu Ngật thay phiên nhau chăm sóc mẹ Chu đang nằm trên giường bệnh.
Lúc đó, bà ta rất sợ con trai mình lại mất đi một cô gái ngốc nghếch sẵn sàng hy sinh như tôi.
Vì vậy, bà ta tỏ ra rất nhân từ, đối xử với tôi và Chu Ngật đều rất dịu dàng.
Thậm chí, bà ta còn muốn tự tử để không liên lụy đến chúng tôi, chỉ là bị tôi và Chu Ngật kịp thời cứu thoát.
Hành động dám hy sinh của mẹ Chu cuối cùng đã khiến Chu Ngật cảm nhận được tình mẫu tử và tình cảm gia đình đến muộn.
Từ đó, hắn thề rằng sau này nhất định phải để hai người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất được sống thật tốt, thật tốt.
Hắn không quên lời hứa của mình, chỉ là lời hứa chỉ được thực hiện một nửa.
Mẹ hắn vẫn là một trong những người phụ nữ hắn yêu thương nhất trên thế giới này.
Nhưng người kia không còn là tôi nữa.
Mà cũng không sao, sau khi tôi trải qua nỗi đau và mê muội gần như không thể giải tỏa được.
Một ngày nọ, ở ngoài văn phòng của Chu Ngật, tôi nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Tống Điềm đang thân mật với hắn.
Khi ả nghiêng đầu nhìn xuống, lông mày và đôi mắt có phần giống tôi.
Lúc đó, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay, chẳng qua là bản tính con người, có được người bên cạnh, lại muốn có người trẻ hơn.
Nói cho cùng trên thế giới này làm gì có nhiều thế thân và ánh trăng sáng như vậy, yêu đi yêu lại chẳng qua là bởi vì từ đầu đến cuối đều thích kiểu người này mà thôi.
Sau đó tôi không còn mong đợi gì vào Chu Ngật nữa, hắn nhận ra sự dung túng của tôi.
Yêu đương vụng trộm trở nên trắng trợn, thậm chí cố ý muốn đến trước mặt tôi.
Hắn dùng một người thứ ba để uy hiếp tôi, để tôi tức giận hoảng sợ, cuối cùng khuất phục hắn, giao ra tất cả mọi thứ trong công ty, quay về gia đình.
Tôi cảm thấy hắn thật kỳ lạ, nếu người thứ ba tốt như vậy, tôi đã mua cho tổng giám đốc công ty đối thủ tám mười người rồi.
Tôi không phải là kẻ ngốc.
Tôi sẵn sàng cùng Chu Ngật đáng thương hướng về điều tốt đẹp, nhưng không muốn bị Chu Ngật tham lam kéo vào vũng bùn.
Hắn như vậy không thể uy hiếp được tôi, chỉ khiến tôi chạy nhanh hơn, ra tay tàn nhẫn hơn.
4.
Mắt thấy thời hạn một tháng sắp trôi qua, có lẽ Tống Điềm đã yên tâm, để Chu Ngật lấy lại điện thoại.
Đầu tiên, hắn nhìn vào một loạt cuộc gọi nhỡ từ thư ký và các cổ đông lớn trên điện thoại, vội vàng gọi lại, nhưng bây giờ không ai nói chuyện với hắn nữa, có người có quan hệ tốt với hắn, kín đáo khuyên hắn đến dỗ dành tôi, đừng để tôi nổi giận.
Chu Ngật hiểu sai ý rồi, hắn tưởng là tôi đã ghen với Tống Điềm trước mặt mọi người.
Sau khi không nhận được thông tin hữu ích, hắn vẫn nhắn tin cho tôi.
Hắn nói rằng hắn đang ở trường trung học cũ của chúng tôi, nơi đây đã gợi lại cho hắn rất nhiều ký ức về chúng tôi trong quá khứ.
Giọng điệu hối hận của hắn khiến hắn tự cho rằng mình có thể lừa dối tôi thêm mười ngày nữa.
Thật là nực cười, bây giờ còn ai để ý đến hắn nữa.