Kẻ Bắt Nạt - Ngoại truyện
[Góc nhìn thứ ba]
1.
Mùa hè.
Tiếng ve kêu.
Chính là ngày đó.
Hứa Mạt Lỵ tiến vào mắt của Chu Tứ.
Cô mặc một chiếc áo phông trắng rất đơn giản.
Nhưng lại khó che giấu vóc dáng xinh đẹp bên dưới lớp quần áo.
Quần jeans đã giặt đến sờn.
Buộc cao mái tóc đuôi ngựa.
Cái ót sung mãn.
Trên trán còn có vài sợi tóc lay động theo gió.
Thanh thuần, sạch sẽ.
Cô khác với những nữ sinh trong lớp.
“A Tứ, cậu nhìn trúng rồi ư?”
Người anh em tốt Bùi Nhiên ở lớp bên cạnh của Chu Tứ hỏi anh.
Chu Tứ vò mái tóc lộn xộn của mình.
Nở một nụ cười vô lại:
“Dáng người rất đẹp.”
Chuông vào học đúng lúc vang lên ——
Bùi Nhiên trở về lớp trước.
Mà quỷ thần xui khiến thế nào, Chu Tứ lại đi theo sau lưng Hứa Mạt Lỵ.
Đến văn phòng.
Sau đó.
Đến… Lớp anh.
Hóa ra cô là học sinh mới chuyển trường đến!
Chu Tứ nghĩ.
Sau khi anh bước vào từ cửa lớp.
Nhét bóng rổ xuống dưới bàn học.
Ngồi vào vị trí của mình.
Đôi chân dài tùy ý chuyển hướng.
Xắn tay áo đồng phục lên khiến cả người trông có vẻ phóng đãng không bị trói buộc.
Anh nhìn qua Hứa Mạt Lỵ trên bục giảng.
Cô nắm lấy góc áo, dáng vẻ căng thẳng, tự giới thiệu :
“Chào mọi người, mình tên là Hứa Mạt Lỵ.”
Mạt Lỵ.
Cái tên vẽ ra dáng cô.
Khóe môi Chu Tứ lơ đãng cong lên.
“Anh Tứ, cậu đang cười gì thế?”
Lưu Hiểu Hâm cách bàn quay đầu hỏi anh.
Chu Tứ không để ý.
Đưa mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt Lỵ.
Vị trí mà giáo viên dành cho Hứa Mạt Lỵ nằm ở hàng cuối.
Cách Chu Tứ hai bàn.
Những lúc anh cảm thấy học đến mệt rã rời.
Vừa nằm xuống là anh có thể thấy được cô.
Tuy phải xuyên qua người khác.
Có đôi khi còn sẽ vô tình ở đối mặt với Hứa Mạt Lỵ.
Ánh mắt của cô ngay thẳng.
Thật giống như đang hỏi vì sao anh lại nhìn mình chằm chằm.
Chu Tứ luôn luôn bại trận.
Dời mắt đi.
2.
Hảo cảm mà Chu Tứ dành cho Hứa Mạt Lỵ bắt đầu từ lần gặp đầu tiên.
Gia tộc tôi lừa anh gạt, cấp độ giai cấp trong lớp.
Còn cô lại đẹp đến mức ánh mắt anh cứ hướng đến.
Nhưng trong quá trình Chu Tứ luân hãm, anh lại sinh ra nỗi hiếu kỳ về cô.
Hứa Mạt Lỵ này khiến người ta thấy lạ thật.
Ví dụ như những vết thương vô tình lộ ra ngoài trên cơ thể cô.
Ví dụ như rõ ràng cô chẳng làm gì cả, nhưng các bạn học lại chửi bới cô một cách thậm tệ.
Lại ví dụ như cô của hiện tại.
Thở hồng hộc, mệt mỏi không chịu được.
Vẫn kiên trì chạy từng vòng trên sân tập.
Chu Tứ đếm thầm trong lòng.
Kiến anh mất tâm trí trong trận bóng rổ.
Mất bóng.
Lồng ngực của anh phải chịu một quyền.
Bùi Nhiên: “Anh Tứ… Trạng thái hôm nay không ổn đấy!”
Bùi Nhiên còn chưa dứt lời, đã thấy Chu Tứ đẩy đám khán giả đang lớn tiếng khen hay ra.
Phóng nhanh về phía đường băng nhựa plastic.
Ôm một cô gái rời đi.
Đi đến phòng y tế.
Dường như cô gái kia chính là…
“Chậc, cậu cũng có ngày này.”
Bùi Nhiên nhìn bóng lưng đi xa.
Thầm bật cười trong lòng.
Người anh em nhà mình có bánh trái thơm tho, ngày nào cũng nhận được thư của hoa khôi.
Vậy mà lại động lòng với người khác.
3.
Trên đường đi đến phòng y tế.
Hứa Mạt Lỵ lơ đãng cuộn góc áo lên.
Khiến Chu Tứ không khỏi nhíu mày.
Trên cái bụng trắng nõn của cô lại lít nha lít nhít những chấm đen.
Giống như bị ngòi bút đâm sâu vào vậy.
Trái tim Chu Tứ không hiểu sao lại có chút đau.
Là bạo lực gia đình sao? Anh đoán.
Cũng vì suy đoán này, khiến anh không hiểu sao lại dấy lên suy nghĩ muốn theo cô về nhà.
Nhưng mỗi lần tan học, Hứa Mạt Lỵ đều chậm chạp không ra khỏi cổng trường.
Chu Tứ ngồi trong phòng bảo vệ chơi hết ván game này đến ván game khác.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, Hứa Mạt Lỵ mới có thể bước ra từ thư viện.
Chu Tứ lặng lẽ đi theo sau cô.
Mãi đến khi cô dừng trước một gian hàng ở cách đó không xa.
Có một người đàn ông trung niên hung dữ với cô:
“Con nhóc chết tiệt này, ngày nào cũng tan học muộn như thế!”
Nói xong, ông ta còn dùng gậy gãi ngứa gõ mạnh vào đầu Hứa Mạt Lỵ nữa.
Hứa Mạt Lỵ vô thức ôm đầu.
Sau đó khéo léo đặt cặp sách xuống.
Giúp bố mẹ cô làm việc.
“Hứa Mạt Lỵ bị bạo lực gia đình.”
Suy nghĩ càng thêm vững tin mấy phần trong lòng Chu Tứ.
Đây là chuyện nhà.
Chu Tứ cũng không thể nào nhúng tay vào được.
Trong lòng anh nghĩ như vậy đấy.
Nhưng không hiểu sao lại có hành vi muốn giúp cô.
Từ ngày đó trở đi.
Mỗi ngày Chu Tứ đều đợi ở phòng bảo vệ.
Đi theo sau lưng Hứa Mạt Lỵ.
Sau đó sắp xếp một người đi đường đưa tiền cho bố Hứa Mạt Lỵ.
Trong túi tiền còn có một tờ giấy.
Bởi vì như vậy.
Bố của cô đã “thu liễm” lại không ít.
4.
Chu Tứ tin chắc rằng Hứa Mạt Lỵ bị bạo lực gia đình.
Sự hiểu lầm này được tan biến vào chạng vạng tối tan học của một ngày mưa to nào đó.
Ngày đó, Hứa Mạt Lỵ vẫn bước ra từ sau thư viện.
Cô không hề mang ô.
Lại không chút do dự nào đi vào trong màn mưa.
Nước mưa chảy dọc xuống theo gương mặt trắng noãn kia của cô.
Thấm ướt quần áo cô.
Dán chặt vào người cô.
Chu Tứ thất thần.
Mãi cho đến khi Hứa Mạt Lỵ đi ra cửa trường.
Anh mới phản ứng được.
Cầm ô đi theo.
Hứa Mạt Lỵ nhìn thấy anh.
Chỉ sửng sốt mấy giây.
Bước chân cũng không ngừng.
Trên đường đi không nói gì.
Đi đến quầy hàng của bố mẹ mình.
Hứa Mạt Lỵ mới thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình.
Có lẽ bởi vì mưa to, bố mẹ của cô đã dọn quán từ sớm, không hề đợi cô.
Lại có lẽ vì uất ức khi chẳng có ai đưa ô cho.
Chu Tứ cúi đầu, nhìn thấy đầu vai run run của Hứa Mạt Lỵ.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống.
Mưa to làm trôi đi tiếng khóc của cô.
Mưa dần tạnh đi, cảm xúc của cô mới ổn định lại.
Hứa Mạt Lỵ đứng lên, nhìn Chu Tứ cao hơn mình một cái đầu.
“Cậu… Có tiền không?”
Giọng nói của cô mềm nhũn.
Yết hầu của Chu Tứ khẽ động.
“Sao thế?”
Hứa Mạt Lỵ dừng một chút: “Hôm nay tôi muốn tìm một nơi để ở, sẽ trả lại cho cậu.”
Chu Tứ nhìn vào mắt cô, hỏi: “Cậu không muốn về nhà?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của cô.
Chu Tứ kéo cô đến nơi ở của mình cách đó không xa.
Đây là căn nhà bố mẹ anh đã mua để thuận tiện cho việc đi học của anh.
5.
“Cậu… Ở một mình?”
Hứa Mạt Lỵ ngồi trên giường của anh, sau khi nhìn khắp bốn phía, hỏi anh.
“Ừm, phải.”
Chu Tứ cầm khăn tắm ném lên người cô.
Không dám nhìn cô nữa
Anh nuốt xuống dục vọng trong cổ:
“Cậu lau đi, trong tủ quần áo của tôi có quần áo, cậu mau thay đi, đừng để bị cảm.”
Nói rồi, anh trốn ra khỏi phòng.
Ngày này, Hứa Mạt Lỵ đã đi vào lòng của anh.
Khiến anh mất đi phương hướng…
…
Ngày hôm sau.
Chu Tứ mang cặp mắt thâm quầng đi học.
Anh ghé vào mặt bàn.
Nhắm đôi mắt lại, suy nghĩ hỗn loạn.
Cả ngày đều như thế.
Ban ngày cứ suy nghĩ hỗn loạn, đêm đến thì lại mơ những giấc mơ vụn vặt.
Tất cả đều là Hứa Mạt Lỵ…
Anh có chút ảo não.
Quay đầu.
Nhìn về chỗ ngồi của Hứa Mạt Lỵ.
Cô không ở đây….
“Nhà Hứa Mạt Lỵ bán ve chai.”
Triệu Lỗi ở trước bàn thu hút sự chú ý của anh.
Triệu Lỗi cười đến hèn mọn, nói tiếp:
“Hôm qua cậu ta chính miệng nói đấy.”
Chu Tứ nhíu mày nhìn về phía cậu ta: “Cậu nói cái gì?”
Triệu Lỗi cho rằng Chu Tứ cảm thấy hứng thú, cậu ta xoay người, có chút hưng phấn:
“Ừm? Anh Tứ, cậu cũng muốn nghe chuyện của cậu ta à? Tan học cậu đi cùng tôi, được không?”
“Bố muốn hợp tác với nhà họ Chu, nếu như nắm chắc cơ hội lần này, nhất định bố sẽ nhìn mình với cặp mắt khác.”
Triệu Lỗi hưng phấn nghĩ.
“Cậu nói cái gì!”
Vội vàng không kịp chuẩn bị.
Chu Tứ đứng lên, tóm cổ áo Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi mơ hồ, lặp lại một câu.
Chu Tứ vọt tới đánh nhau với Triệu Lỗi.
…
Hôm đó Triệu Lỗi nhập viện.
Đời này cậu ta không cách nào có con được nữa.
Mà Chu Tứ thì bị gia tộc đưa đi du học.
6.
Sau khi Chu Tứ ra nước ngoài.
Vẫn để tâm Hứa Mạt Lỵ như cũ.
Anh sắp xếp người để mắt đến Hứa Mạt Lỵ.
Mãi cho đến khi anh về nước.
…
Hứa Mạt Lỵ tiếp cận anh, là muốn báo thù Lưu Hiểu Hâm.
Anh biết.
Cô đã âm mưu từ lâu
Anh cũng biết.
Cô muốn.
Anh liền kế hoạch để cô đạt được mong muốn.
Kế hoạch để Hứa Mạt Lỵ báo thù.
Anh không nhúng tay vào.
Điều duy nhất anh chen chân vào chính là khiến Hứa Mạt Lỵ từng bước gả cho mình.
Lợi dụng anh à?
Vậy thì sao chứ.
“Mạt Lỵ, anh cam tâm tình nguyện.”
Chu Tứ nhìn Hứa Mạt Lỵ đang ngủ rất ngon.
Lẩm bẩm nói.