Kẻ Bắt Nạt - Chương 1
1.
Lưu Hiểu Hâm là “dì” dọn nhà xí nhà tôi.
Cô ta cũng là kẻ ra tay hành hung tôi trong đám người từng bắt nạt tôi ở trường cấp ba.
Giờ phút này, cô ta đang đứng trước cửa phòng tôi.
Lén nhìn tôi với chồng “ân ái”.
Tôi ôm thật chặt Chu Tứ.
Đưa ánh nhìn khóe mắt nhìn ra bên ngoài khe cửa, Lưu Hiểu Hâm cắn môi đến bật máu.
Tim tôi không ngừng đập “thình thịch”.
Như thể muốn nhảy ra ngoài.
Chỉ cảm thấy thống khoái.
“Em đang… Hưng phấn?”
Gương mặt cực kỳ đẹp trai kia của Chu Tứ chậm rãi xích lại gần tôi.
Tôi phát giác được một tia tìm tòi nghiên cứu bên trong ánh mắt của anh.
“Đợi một lát, cửa còn chưa đóng chặt.” Tôi nói.
Lập tức, tôi bước từng bước một đến phía Lưu Hiểu Hâm đang đứng ngoài khe cửa dưới ánh mắt đen láy của anh.
Chiếc gương toàn phần trong phòng ngủ đang phản chiếu lại hình dáng của tôi trong ánh sáng lờ mờ.
Chiếc áo ngủ hai dây bằng tơ lụa màu trắng.
Cộng thêm ý cười không nhịn được trên mặt tôi.
Có một mùi vị không thể nói rõ, vừa gợi cảm vừa điên cuồng.
Tôi chậm rãi đóng cửa lại trong ánh mắt bối rối ngạc nhiên của cô ta.
2.
Mỗi một phút ở bên cạnh Chu Tứ.
Tôi đều cảm thấy được cứu rỗi.
Bởi vì như thế, tôi sẽ có thể tùy ý giẫm đạp lên trái tim của Lưu Hiểu Hâm.
Cả trường đều biết chuyện Lưu Hiểu Hâm thích Chu Tứ.
Chu Tứ lại xem thường nó.
Anh đã đi du học từ lớp mười một.
Kể từ ngày anh du học nước ngoài, mỗi ngày Lưu Hiểu Hâm đều sẽ gửi cho anh một lá thư tình.
Nghe nói, những lá thư tình kia có thể xếp cao được thành một tầng lầu.
Thâm tình lắm.
Sau khi Chu Tứ về nước, anh lại không hề nhớ rõ còn có một người như cô ta.
Cô ta quả thật đã trở thành một trò cười.
Còn tôi…
Từ sau khi Chu Tứ về nước, tôi đã có ý định tiếp cận anh.
Gả cho hắn là chuyện tôi đã mưu tính từ lâu.
Cũng là bước đầu tiên để tôi báo thù.
Lúc đó, công ty nhà Lưu Hiểu Hâm đang gặp phải khủng hoảng kinh tế.
Tôi đầu tư một phần tiền viết lách của mình vào nhà họ Lưu, trở thành vị cứu tinh của nhà họ Lưu.
Lúc ấy tôi chỉ đưa ra một yêu cầu ——
Để Lưu Hiểu Hâm làm dì quét nhà xí cho nhà tôi.
Đây chỉ là một hành động trả thù nhỏ.
Không thể nào bằng được những gì bọn họ đã từng làm với tôi.
Đối tượng trả thù của tôi cũng không riêng gì một mình Lưu Hiểu Hâm.
Lưu Hiểu Hâm chỉ là người ra tay hành hung tôi thôi!
Chỉ là chó săn hành hung tôi thay đám người kia mà thôi.
“Tự tay đánh con khốn này sẽ làm tay tôi bị thương.”
Câu nói này của Tôn Nhan Hi vẫn luôn khắc sâu vào lòng tôi.
Tiếp theo cũng nên đến phiên cô ả rồi!
3.
Tôi chuyển trường vào năm cấp ba.
Lần đầu tiên Tôn Nhan Hi nhìn thấy tôi, đã nói :”Một thứ đồ chơi xinh đẹp đến rồi.”
Đương nhiên, những người bạn giàu có của cô ả cũng xem tôi là một món đồ chơi. Mà lý do bọn họ bắt nạt tôi chỉ vẻn vẹn vì tôi tên là Hứa Mạt Lỵ.
Bắt đầu từ ngày đó, lúc tan học mỗi ngày chính là cơn ác mộng của tôi.
Đám người kia sẽ bắt tôi quỳ xuống đất.
Tôn Nhan Hi sẽ dùng đôi giày cao cấp được đặt làm của mình nâng cằm tôi lên.
Cô ả một mặt ghét bỏ, nói với Lưu Hiểu Hâm:
“Cậu đến đây, đánh cậu ta sẽ hư móng tay tôi.”
Lưu Hiểu Hâm là người có gia cảnh kém nhất trong đám người kia.
Cho nên lúc nào Tôn Nhan Hi cũng bảo cô ta ra tay.
Lưu Hiểu Hâm :”Tại sao lại là tôi thế?”
Tôn Nhan Hi nhếch khóe môi, nhìn cô ta một cái.
Lưu Hiểu Hâm thoáng chốc sợ hãi.
Bọn họ có rất nhiều hình phạt tàn khốc.
Nó được quyết định vào việc Tôn Nhan Hi nhìn thấy thứ gì đầu tiên khi bước vào trường học trong ngày hôm đó.
Ví dụ như, nếu thấy cây bút chì bấm trên tay một học sinh cấp hai nào đó trước tiên.
Cô ả sẽ biến nó thành công cụ của Lưu Hiểu Hâm vào ngày hôm đó.
Mùi vị đầu bút cắm vào làn da.
Khiến tôi sợ hãi muốn chết.
Nốt ruồi trên khóe mắt của tôi được lưu lại như thế đấy.
Có điều, Tôn Nhan Hi sẽ không cho Lưu Hiểu Hâm động đến mặt tôi.
Cô ả nói :”Động vào mặt sẽ không chơi được lâu đâu.”
Không phải đồng cảm.
Chỉ đơn thuần là cô ả muốn chơi đùa tôi lâu hơn mà thôi!
Bọn họ không chỉ tra tấn tôi một kiểu.
Có một tin đồn về tôi lan truyền khắp trường cấp ba.
“Hứa Mạt Lỵ là một cô gái hư hỏng.”
Trên thực tế, đây chính là một chuyện giả dối.
Ngày đó, mãi cho đến tối mịt bọn họ mới buông tha cho tôi.
Dáng vẻ Tôn Nhan Hi ngâm nga bài hát cứ mãi lởn vởn trong tâm trí tôi.
“Thật là một đóa hoa nhài xinh đẹp ~”
Cô ả khẽ nhếch khóe miệng, dù bận vẫn ung dung nhìn tôi.
Cô ả hỏi Triệu Lỗi – tên bám đuôi mình điên cuồng:
“Cậu nói xem, với giá trị nhan sắc của em gái Mạt Lỵ của chúng ta đây, có thể làm được hoa khôi không nhỉ?”
Trong nháy mắt, Triệu Lỗi đã hiểu được ý của cô ả, cầm một hộp sữa bò uống dở dang.
Đổ xuống từ trên đầu tôi.
Sữa bò thuần trắng đổ lên đầu.
Sợi tóc dính lại với nhau.
Khiến tôi run lẩy bẩy giữa mùa đông.
Lạnh đến thấu xương.
Triệu Lỗi nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của tôi, châm chọc:
“Hoa khôi? Ha! Là trò cười chứ.”
Cậu ta nắm tóc tôi, tiếp theo kéo nó một cái.
“Các cậu nói xem có đúng không?”
Những nam sinh còn lại được lệnh, bắt đầu tung tin đồn nhảm ra bên ngoài.
Bắt đầu từ hôm đó.
Dâm đãng, đĩ thõa, trà xanh…
Đủ mọi loại từ ô uế.
Trở thành cái mác để những người khác dùng để bàn luận về tôi.
Chẳng người nào để ý đến việc đây có phải là sự thật hay không.
Bọn họ chỉ sợ sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của Tôn Nhan Hi.
Bởi vậy tôi đã bị cả lớp cô lập!
Tội mà Triệu Lỗi đã phạm với tôi —— Là bạo lực lạnh.
Là tra tấn trên tinh thần.
Tôi vốn định sẽ báo thù cậu ta.
Lại không ngờ.
Không biết năm lớp mười một cậu ta đã đắc tội với ai mà bị đánh cho nhập viện.
Hôm sau cậu ta liền nghỉ học.
Đến nay, trong group chat bạn học cũng đều chẳng có tin tức về cậu ta.
Leng keng ——
Đang nghĩ đến group bạn học.
Avatar group cấp ba liền bắt đầu lóe sáng.
Là tin nhắn từ lớp trưởng cấp ba:
“Họp lớp, tại khách sạn Sâm Cách, ngôi sao lớn Tôn Nhan Hi của chúng ta mời khách! Bạn học nào rảnh mời gõ 1 nhé ~”
Bạn học đã lặn rất lâu trong group chat bắt đầu nhao nhao xuất hiện:
“Quả nhiên trong lớp chúng ta, nói về tiền đồ thì phải nhìn hoa khôi lớp.”
“Hot search 1 đấy! Ngôi sao lớn của chúng ta tuyệt vời quá đi.”
“Không phải vậy hay sao, đi theo Nhan Hi còn được thơm lây đấy~”
Trong group chat trò chuyện đến khí thế ngất trời.
Tôi yên lặng gõ “1”.
Group chat thoáng chốc trầm xuống.
Lúc này, Lưu Hiểu Hâm đúng lúc gửi cho tôi một tin nhắn Wechat:
“Tôn Nhan Hi mắc câu rồi.”
Tôi rời khỏi giao diện trò chuyện.
Quả nhin thấy được hot search 1 về Tôn Nhan Hi trên Weibo.
#Tôn Nhan Hi thử thách với vai diễn cô gái bị bắt nạt.
Kẻ bắt nạt lại đi đóng vai nạn nhân!
Mấy chữ này cực kỳ châm chọc.
Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi mong đợi.
Bộ phim mà Tôn Nhan Hi sắp đóng được chuyển thể từ chính tác phẩm của tôi.
Không biết lúc cô ả xem kịch bản.
Có cảm thấy những hành động xấu xa bên trong đặc biệt quen thuộc hay không?
Tôi thấy tài khoản marketing đăng ảnh chụp của Tôn Nhan Hi.
Trong lòng tôi không khỏi nghĩ :
“Tôn Nhan Hi, tôi muốn cô thân bại danh liệt!”
4.
Khách sạn Sâm Cách.
Họp lớp.
Đến đúng kỳ hạn.
Bởi vì Chu Tứ bận xử lý công việc.
Tôi cũng không đến cùng anh.
Lúc tôi đến nơi.
Ngoại trừ Lưu Hiểu Hâm, chẳng có người bạn học nào nhận ra tôi cả.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau:
“Lớp chúng ta có một cô gái xinh đẹp như thế này từ bao giờ thế?”
“Chưa từng gặp, chắc đi nhầm nhỉ.”
“Để tôi đi hỏi một chút.”
Triệu Lỗi đi về phía trước mặt tôi.
Cậu ta mặc một bộ âu phục hoa.
Đeo một sợi dây chuyền vàng lớn.
Hoàn toàn giống một kẻ nhà giàu mới nổi như trước.
“Em gái, đây là buổi họp lớp của lớp ××× bọn anh, Có phải… em đi nhầm rồi không?”
Triệu Lỗi “dịu dàng” nhìn tôi.
Nhìn thấy cậu ta, tay tôi vô cớ run lên.
Nhưng trong giọng nói lại đều là sự hưng phấn.
“Đi nhầm? Làm sao có thể chứ?”
Ta đưa ánh mắt mê man nhìn cậu ta, lại khẽ cười nói:
“Triệu Lỗi, tôi là Hứa Mạt Lỵ nè, sao cậu lại không nhớ tôi vậy?”
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi mang theo vẻ kinh ngạc, lặp lại với một vẻ không chắc chắn:
“Hứa Mạt Lỵ?”
Tôi nở một nụ cười tươi xinh đẹp, khẽ gật đầu.
Lúc bước trên giày cao gót đi ngang qua cậu ta.
Tôi dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói một câu bên tai cậu ta:
“Chính là Hứa Mạt Lỵ bị cậu tra tấn đấy, sao cậu có thể quên tôi được nhỉ?”
Nói xong, tôi không để ý đến phản ứng của cậu ta.
Ngồi xuống giữa những gương mặt lạnh lùng mà tôi từng mơ thấy vô số lần mỗi đêm.
Bọn họ nhìn tôi.
Vừa xấu hổ vừa chán ghét.
Sau đó, Tôn Nhan Hi đến.
Mới phá tan bầu không khí vi diệu này.
“Thật ngại quá, đến muộn rồi.”
Tôn Nhan Hi cởi áo khoác âu phục ra, đưa cho trợ lý ở bên cạnh, một mặt khách sáo nhìn lớp trưởng.
Lớp trưởng nhìn vào chiếc váy sau khi cô ả cởi áo khoác ra, vô thức dùng ánh nhìn khóe mắt liếc nhìn tôi.
Sau đó lập tức kịp phản ứng, nói:
“Ngôi sao lớn của chúng ta có lịch trình dày đặc, hiểu mà hiểu mà.”
Tôn Nhan Hi cười, thong dong ngồi xuống.
Sau đó cô ả mới chú ý đến tôi đang ngồi đối diện với bộ váy giống hệt cô ả.
Trong nháy mắt, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Chiếc váy này là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng.
Trong nước chỉ có hai chiếc.
Ý tưởng của nhà thiết kế chính là khao khát sự gợi cảm và thuần khiết.
Cho nên chiếc váy rất tôn dáng người.
Những người mẫu được anh ấy mời đều là những người đẹp tự nhiên mông tròn chân dài.
Dáng người gầy gò như Tôn Nhan Hi đây đi theo khí chất xinh đẹp sang trọng.
Mặc chiếc váy này vào.
Trái lại trông có vẻ giống một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn.
Mà thân hình của tôi vừa vặn tương phản với cô ả.
Điều này không khỏi làm tôi nhớ lại chuyện tôi mua những bộ quần áo ở sạp hàng bày trên đất đụng hàng với cô ả.
Lúc ấy Triệu Lỗi còn nói :”Mặc đồ giống nhau không đáng sợ, ai xấu là biết ngay.”
Lần này đã biết ai xấu rồi.
“Chiếc váy này trong nước chỉ có hai chiếc, chúng ta khá ăn ý đấy.”
Nói rồi, Tôn Nhan Hi rót một ly rượu kính tôi:
“Thật ngại quá, lát nữa tôi có lịch trình, có thể uống một ly với cậu chứ?”
Tôi khẽ mím môi, che đi rãnh ngực phía trước.
Rót cho mình một ly rượu vang.
Cụng ly với cô ả cách một khoảng không, trêu chọc:
“Hiếm thấy cậu nhớ rõ tôi đấy, lúc tôi mới vào cửa, Triệu Lỗi còn không nhận ra tôi là ai đây này.”
Tôn Nhan Hi che miệng “phì” cười một tiếng:
“Trông cậu với trước kia như thể hai người, cũng khó trách Triệu Lỗi không nhận ra!”
“Đúng vậy đó, Hứa Mạt Lỵ, dường như trước đây mũi của cậu cũng không được đẹp như vậy nhỉ! Có bác sĩ giỏi nào có thể giới thiệu cho tôi được không?”
Tôn Nhan Mỹ – người thứ tư trong đám bắt nạt kia hỏi tôi.
Cô ta là đứa em họ không tim không phổi của Tôn Nhan Hi, cũng là một kẻ thích phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi đang định khịa lại cô ta.
Lại chẳng biết Chu Tứ đến từ khi nào.
Anh đặt tay trên thành ghế của tôi, nói:
“Theo lời mọi người nói, đây là mũi mẹ sinh, nếu cô muốn, có thể trở về bếp để nặng lại từ đầu.”
Tôn Nhan Mỹ tức đến thở hổn hển.
Sau khi cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, mặt có hơi đơ cứng, biểu cảm giờ phút này trông có hơi dữ tợn.
Lớp trưởng thấy thế liền cố gắng giải quyết ổn thỏa:
“Ồ, sếp Chu có thời gian rảnh đại giá quang lâm à, phục vụ đâu mang thêm ghế đi.”
Chu Tứ ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên.
Lớp trưởng buôn chuyện, hỏi: “Hai người?”
Chu Tứ dùng tay phủ lên bàn tay đang cầm cốc của tôi.
Trên tay là một đôi nhẫn sang trọng.
Khóe môi anh nhếch lên một độ cong xinh đẹp:
“Mạt Ly, vợ của tôi.”