Kẻ Bắt Nạt Là Thiên Kim Giả - Chương 4
16.
Ngày thứ năm đi học, tôi bị người ta đạp xuống bậc thang, ngã đến đ ầu r ơi m áu ch ảy. Sau khi vào bệnh viện, tôi bình tĩnh nhìn lên trần nhà, cảm giác đau đớn trên người không phải của mình.
Ba mẹ, Lục Tử Tĩnh, Lục Kha đều chạy tới. Lục Tử Tĩnh điên cuồng gào thét: “Ai làm! Tôi giet chet hắn!”
Ba mẹ cũng tức giận ngút trời, một mặt liên hệ trường học, một mặt trấn an tôi: “Tịch nhi, con đừng sợ, ba mẹ nhất định giúp con đòi công đạo!”
Tôi không nói, chỉ nhìn Lục Kha. Tất cả mọi người nhìn về phía Lục Kha. Lục Kha lau khóe mắt: “Nhìn con làm gì? Con đã cố hết sức chăm sóc chị, nhưng chị ấy đắc tội với nhiều người quá.”
Ba mẹ hé miệng, muốn nói lại thôi. Lục Tử Tĩnh chất vấn: “Lục Kha, có phải em làm không? Em còn không biết sai?”
Nước mắt Lục Kha nói tới là tới, đồng thời xoay người chạy đi: “Đúng đúng đúng, là em làm, em chet là tốt nhất, dù sao các người chỉ yêu chị gái!”
Trong phòng bệnh tràn ngập áp lực. Mẹ tôi vẫn đuổi theo: “Lão Lục, Tử Tĩnh, hai người chăm sóc Tịch Nhi cho tốt, mẹ đi xem Lục Kha, con bé có xu hướng cực đoan.”
Chà, xu hướng cực đoan. Sau khi xuất viện, tôi lập tức trở về trường học, nhưng chiều lại tan học sớm. Bởi vì tôi thấy có mấy nam sinh luôn lượn lờ trên hành lang, thỉnh thoảng nhìn tôi. Lại có người đến bắt tôi.
Lục Kha thật sự muốn chỉnh chet tôi. Cho nên tôi rời trường sớm. Trước khi rời khỏi lớp, tôi liếc mắt nhìn Lục Kha. Cô ta đang nhìn lén tôi, nhìn tôi một cái liền nhếch miệng cười cười, còn giơ ngón giữa lên.
Tôi lập tức rời đi, từng bước một đi ra ngoài trường. Lúc tiếng chuông vang lên, tôi thuận lợi rời khỏi trường học. Mà trên ban công lầu sáu của tòa nhà dạy học, Lục Kha đang nhìn tôi.
Tôi cố ý không đợi tài xế, một mình đi tới ngõ nhỏ ngoài trường. Đi đến con hẻm quen thuộc nhất, tôi dừng lại.
17.
Tôi đứng ở đầu hẻm, nhìn chằm chằm vào bức tường cuối hẻm. Trên vách tường là một cái lại một cái hố, đó là do phi tiêu của Lục Tử Tĩnh làm ra.
Da tôi hơi lạnh không rõ lý do, tôi nhớ rõ bộ dáng hoảng sợ và buồn cười khi tôi chống tay vào tường. Mà Lục Kha cười ha ha, Lục Tử Tĩnh thì cầm phi tiêu ném tôi.
“Đứng yên đừng lộn xộn, nếu không đ âm vào mặt mày cũng đừng trách tao nha!” – Lục Tử Tĩnh ngang ngược, cười nham hiểm.
“Đ âm vào mặt nó thì sao? Mặt của con nhà quê, bị hủy cũng không sao.” Lục Kha cười khanh khách,” Anh, ném trúng mục tiêu!”
“Được rồi!”
Không biết từ khi nào nước mắt lại rơi xuống, tôi nhận ra mình sợ đến mức muốn chạy khỏi con hẻm ngay lập tức. Nhưng tôi đã bám vào tường, không có trốn.
Tôi lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, gửi cho Lục Kha.
[Tôi ở chỗ này, cô không phải muốn giet chet tôi sao? Có dũng khí thì tới đây, tôi liều mạng với cô!] Tôi đã tuyên chiến.
Lục Kha lập tức trả lời: [Đồ đê tiện, mày còn dám khiêu khích tao? Mày đừng chạy, lão tử gọi người giet chet mày!]
[Tôi không chạy, chờ cô tới.]
[Ha ha, tao không đi, mày cho rằng tao ngu ngốc sao? Hiện tại tao không thể tự mình ra tay, đợi mày bị tên nào đó không quen biết lột trần truồng đi, ha ha!]
Lục Kha sẽ không xuất hiện. Tôi cũng biết. Tôi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó gửi tin nhắn cho Lục Tử Tĩnh.
[Tôi ở trong ngõ kia, có rất nhiều phi tiêu.] Tôi nói với Lục Tử Tĩnh như vậy.
[Em gái, em chờ anh, anh đáng chet!] Lục Tử Tĩnh ràng trong lòng đang mê man, có lẽ hắn cho rằng tôi đang tìm cái chết. Tôi cũng không phải tìm chet, tôi tắt điện thoại di động, cứ lẳng lặng ngồi như vậy.
Rất nhanh, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, một đám lưu manh xuất hiện. Bọn họ tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, có người cầm ống tuýp, có người cầm dao gọt hoa quả, cứ như vậy hung thần ác sát lao tới.
“Tìm được rồi, lão đại nói, đánh gãy chân cô ta, lại cạo mặt cô ta!” Tôi bắt đầu run rẩy, tuy rằng tôi đã dự đoán được Lục Kha vô cùng hung hăng, nhưng không ngờ cô ta lại ác độc đến như vậy.
Chỉ là, trong lòng lập tức trở lại bình tĩnh. Tôi nghĩ là bệnh tâm lý có tác dụng. Ba năm qua, tôi đã muốn chet vô số lần.
Nếu một người ngay cả chet còn không sợ, rất nhiều thứ cũng sẽ không sợ.
18.
Đám côn đồ đồng loạt xông lên, con hẻm chật hẹp đầy rẫy những kẻ ngỗ ngược. Tôi hoàn toàn bị bịt miệng. Lưu manh xông lên phía trước giơ dao gọt hoa quả: “Đừng động thủ trước, lột quần áo cô ta ra xem trước.”
Một trận cười vang. Tôi nhắm mắt lại và cuộn tròn. Mọi thứ xung quanh dường như đang biến mất, trong đầu tôi chỉ còn lại nụ cười của Lục Kha và phi tiêu của Lục Tử Tĩnh.
Bạn nói xem, tại sao con người lại khổ như vậy? Cho dù tìm được ba mẹ ruột, vẫn khổ như vậy. Khổ nỗi quá khứ không thể giải thoát, khổ nỗi tình thân không được trọn vẹn, khổ nỗi tương lai không thể đối mặt.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh và họ xé quần áo của tôi. Ngay sau đó, bên ngoài ngõ nhỏ vang lên tiếng quát lớn.
“Cmn, tụi bây cút hết cho tao!” Lục Tử Tĩnh đến rồi. Chỉ là, tôi vẫn cảm thấy tất cả đều tan thành từng mảnh nhỏ, trong đầu chỉ có nụ cười của Lục Kha và phi tiêu của Lục Tử Tĩnh.
“Em gái! “Lục Tử Tĩnh tê tâm liệt phế hô to, mà tất cả đám lưu manh đều xông lên. Hiện trường hỗn loạn, tôi cảm thấy quá ồn ào, tất cả đều quá ồn ào. Tôi dùng sức che lỗ tai, cất tiếng khóc lớn.
Cho đến khi mấy người đi đường đánh thức tôi dậy: “Cô gái, cháu đừng sợ!”
Mở mắt ra, xa gần đều là người đi đường, mà xa xa trên mặt đất có một vũng m áu.
“Mau cứu người, r uột của hắn lòi ra hết rồi!” Đó là Lục Tử Tĩnh.
19.
Tôi nằm trong bệnh viện rất lâu. Lúc tỉnh táo, lúc mơ hồ. Thân thể tôi không có bệnh, nhưng tâm lý có bệnh. Đến ngày thứ năm, tôi mới hoàn toàn tỉnh táo.
Ba mẹ đi vắng, một hộ lý đang đo huyết áp cho tôi.
“Em sợ hãi sao? Thật sự là đáng sợ, thời đại nào mà còn có xã hội đen.” Hộ lý vỗ vỗ lưng tôi.
Cổ họng tôi khô khốc, muốn hỏi gì đó, nhưng cái gì cũng không hỏi được. Cuối cùng vẫn là hộ lý nói ra điều tôi muốn biết.
“Người đàn ông cứu em kia đến nay vẫn còn hôn mê, chị nghe đồng nghiệp nói có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được, đầu bị thương quá nghiêm trọng, bụng còn bị ch ém rất sâu…” Người hộ lý lông tơ dựng đứng.
Tôi ngồi sững sờ, anh trai tôi, Lục Tử Tĩnh vĩnh viễn không tỉnh lại được. Tiếng chửi ầm ĩ trong hẻm lại nổ vang bên tai. Tôi nghe thấy bọn lưu manh chửi bới, nghe thấy Lục Tử Tĩnh gào thét: “Chúng mày muốn chet sao, đó là em gái tao!”
Hắn rất khí phách, nhưng một giây sau đã bị đ ánh ng ã xuống đất, bị đ âm xuyên bụng, bị đ á vào đầu. Tôi mở miệng, cười thầm, rồi khóc thầm.
Bạn nói xem, cuộc sống sao lại khổ như vậy? Hôm sau, cảnh sát đến. Bọn họ tìm tôi ghi chép, hỏi cặn kẽ mọi chi tiết, hơn nữa còn nhắc tới Lục Kha.
Loại vụ án này không còn là vụ án bắt nạt học đường bình thường nữa, mà là vụ án hình sự và là vụ mua chuộc đề giet người.
Lục Kha bị tra ra, lưu manh là cô ta tìm. Những tên lưu manh kia đã khai hết rồi, Lục Kha muốn đ ánh g ãy chân tôi, h ủy hoại mặt tôi, kết quả bị Lục Tử Tĩnh phá hỏng kế hoạch.
Lục Kha bị tạm giam hình sự, nhất định phải vào tù vì cô vừa mới đón sinh nhật thứ 18 cách đây không lâu và đã trưởng thành. Cô ta không thể học được nữa, nếu gia đình cô ta không giàu có thì cuộc đời cô ta đã bị hủy hoại.
Mà Lục Tử Tĩnh còn nằm hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh nặng. Khoảng nửa tháng sau, ba mẹ mới đến thăm tôi. Tinh thần bọn họ không phấn chấn, giống như già đi mười mấy tuổi, vừa tiến vào liền rơi lệ.
Tôi nằm ở trên giường nhìn bọn họ, thật lâu cũng không nói chuyện. Mẹ tôi ôm đầu khóc rống, cũng nói không ra lời. Cuối cùng ba tôi khàn khàn chất vấn tôi: “Là con bảo Tử Tĩnh đi tìm con đúng không?”
“Đúng.” Tôi gật đầu. Môi ba tôi run rẩy: “Tại sao? Tử Tĩnh thành người thực vật rồi, con vui vẻ rồi à?”
Tôi hạnh phúc? Tôi hạnh phúc, nhưng tôi cũng không hạnh phúc. Tôi mở miệng, sau đó nhắm mắt lại, gằn từng chữ: “Vì sao đến bây giờ vẫn trách cứ tôi? Chẳng lẽ không phải lỗi của Lục Kha sao? Cô ta muốn giết tôi, tôi tìm anh trai đến chứng kiến một chút.”
“Lục Kha bắt nạt tôi ba năm, các người lựa chọn tha thứ cho cô ta, còn bảo tôi tha thứ cho cô ta. Cô ta giả vờ nhận sai, sau đó lại bắt đầu bắt nạt tôi, các người chẳng lẽ không nhìn ra sao? Các người nhìn ra được, chỉ là các người lại một lần nữa lựa chọn tha thứ cho cô ta.
Tôi mở mắt ra, nước mắt đã làm ướt gối. Hai má ba tôi co rúm, ông khịt mũi, bàn tay gắt gao nắm chặt.
“Cô ta muốn đ ánh g ãy chân tôi, cô ta muốn r ạch n át mặt tôi, tại sao cuối cùng vẫn là lỗi của tôi?” Tôi chống giường ngồi dậy, gắt gao nhìn chằm chằm ba tôi: “Ba nói đi, tại sao là lỗi của con?”
Ba tôi thở hổn hển, một quyền đánh vào cửa, sau đó cứ như vậy bỏ đi. Mẹ tôi khóc đến thở không ra hơi, nhào tới ôm lấy tôi: “Tịch Nhi, đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
20.
Một tháng sau, tôi xuất viện. Thật ra thì đã sớm khỏi rồi, chỉ là mỗi ngày cứ ngây ngốc, chỉ muốn nằm cho nên vẫn không có xuất viện. Mẹ tôi chờ tôi ở cửa, bà miễn cưỡng cười vui, cầm một bó hoa.
Tôi đi qua, bà ấy kéo tay tôi: “Ngoan, về nhà đi.”
“Tôi muốn nhìn Lục Tử Tĩnh.” Giọng tôi rất nhẹ. Mẹ tôi run lên, yên lặng dẫn tôi đi thăm Lục Tử Tĩnh. Anh ấy nằm ở trên giường, rất yên tĩnh, giống như đang ngủ.
Nhưng tôi biết, anh ấy đã trở thành người thực vật. Người thực vật không bao giờ thức dậy. Tôi nhìn mặt anh, nhìn môi anh, nhìn tay anh……
Lúc còn rất nhỏ, tôi đã thích anh trai, thích đu ở trên người anh, thích hôn mặt anh, thích đem nắm đấm đưa vào trong miệng anh. Anh trai đánh mông tôi, làm bộ cắn tôi, miệng phát ra tiếng chó sủa dọa tôi.
Haha, buồn cười quá. Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn nhà. Sau khi rời bệnh viện, mẹ tôi đưa tôi đến một biệt thự mới. Tôi không bước vào, chỉ đứng ở cửa nhìn một lúc.
Quá xa hoa quá xinh đẹp, giống như cuộc đời Lục Kha trước 18 tuổi. Nó không hợp với tôi.
“Lục phu nhân, cho tôi một khoản tiền đi, tôi thi tốt nghiệp trung học sẽ đi Bắc Kinh, về sau cũng không trở lại nữa.” Tôi quay đầu nhìn Lục phu nhân.
Bà ấy ngây ngẩn cả người, bối rối nói: “Tịch nhi, con nói cái gì, ba mẹ không trách con… Con mới là người đáng thương nhất… Mẹ yêu con…”
Bà ấy nói xong liền nhịn không được khóc lên. Bà ấy còn khóc nhiều hơn tôi.
“Cho tôi một khoản tiền đi. ” Tôi cố chấp nhìn bà ấy,” Coi như là phí nuôi dưỡng.”
Tôi sẽ lấy tiền và sau đó cắt đứt quan hệ.
“Tịch nhi, ba mẹ biết sai rồi… Ba con nói, chờ sau khi Lục Kha ra tù sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con bé… Đuổi con bé đi… Mẹ chỉ có con, con đừng đi…”
Lục phu nhân cực kỳ bi thương. Tôi trầm mặc lắc đầu. Bà ấy liền ngồi xổm xuống, khóc thật lâu thật lâu. Cuối cùng, bà ấy đưa tôi một khoản tiền, 12 triệu. Tôi cầm tiền và bắt đầu một cuộc sống mới.
21.
Sau kỳ thi đại học, tôi lấy thành tích xuất sắc vào một trường đại học 985 ở Bắc Kinh, từ đó cắm rễ ở Bắc Kinh.
Sau khi tốt nghiệp tôi lại học nghiên cứu sinh, sau đó vào một doanh nghiệp nhà nước làm việc .Cuộc sống cứ như vậy ổn định. Lúc rảnh rỗi, tôi thích đến một cửa hàng bánh ngọt ở Tam Hoàn ngồi một chút.
Ở đây có cà phê và đồ ăn nhẹ, cà phê hơi đắng, đồ ăn rất ngọt. Uống cà phê, ăn điểm tâm, tôi sẽ nhìn đường phố ngoài cửa sổ, nhìn những người qua lại.
Bọn họ có người là tinh anh của công ty, có người là nhân viên bán hàng bận rộn, có người là sinh viên, còn có người một nhà.
Ba mẹ đi dạo nắm tay con, vừa nói vừa cười đi qua. Người mẹ mang thai ưỡn bụng trêu ghẹo người chồng bên cạnh. Anh trai nghịch ngợm cõng em gái chạy như đ iên, ngã sấp xuống bồn hoa, em gái tức giận oa oa khóc lớn.
Thật tốt. Tôi cười ra tiếng, khóe mắt đột nhiên chợt thoáng thấy một cô gái ăn mặc giản dị đang ngồi trong góc. Cô cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cặp vợ chồng kia, nhìn những anh em kia sau đó cúi đầu rơi lệ.
Tôi sửng sốt, là Lục Kha. Sau ngần ấy năm, cô ta đã ra tù. Cô ta đã sớm không còn hào quang chói lọi như ngày xưa, trang phục đắt tiền cùng đồng hồ đeo tay trên người cũng không thấy, chỉ là một kẻ bình thường.
Quả nhiên ba mẹ đã đuổi cô ta đi. Tôi nhìn cô ta thật lâu, cô ta khóc rất dữ dội, nhân viên phục vụ đi qua trấn an, tặng một ly cà phê.
Cô ta vội vàng đứng dậy nói cám ơn: “Cám ơn… Cám ơn…”
“Không cần cảm ơn, quý khách cứ từ từ thưởng thức, có gì cần thì gọi tôi.” Nhân viên phục vụ có chút đau lòng, đoán chừng cho rằng Lục Kha phải chịu áp lực quá lớn.
Lục Kha lại nói cảm ơn, sau khi ngồi xuống dùng khăn giấy lau nước mắt, tiếp theo lại kinh ngạc thất thần nhìn hai anh em ngã sấp xuống bồn hoa bên ngoài.
Em gái đã không khóc nữa, anh trai ngồi xổm trên mặt đất giúp em gái thổi vết thương trên đầu gối, còn làm mặt quỷ cho em gái xem.
Em gái bị chọc cười, đánh anh trai một cái. Anh trai lại nghịch ngợm, đắc ý vỗ lưng mình: “Lên đây!”
Em gái nhảy lên, anh trai cõng em gái một đường chạy chậm, chạy xa. Lục Kha vươn cổ nhìn, trên mặt đều là ý cười.
Tôi đứng dậy rời đi, dọc theo con đường anh trai cõng em gái chạy, một đường đi xuống.
[HOÀN]