Kẻ Bắt Nạt Là Thiên Kim Giả - Chương 1
1.
Tôi ở trong bệnh viện nhìn thấy ba mẹ ruột của mình, lúc đó trên đùi và cánh tay tôi tất cả đều là vết sẹo do tàn thuốc gây ra, một bên mặt sưng to lên, đầu óc hỗn loạn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi vào bệnh viện, ba năm trung học tôi vào bệnh viện vô số lần, so với lần này tình huống càng nghiêm trọng hơn.
Tất cả đều do Lục Kha ban tặng. Lục Kha nổi tiếng là người có tiền, có tài xế lái Maybach đưa đón, một thân quần áo động cái là hơn mười vạn, mỗi lần sinh nhật còn có thể mở tiệc chiêu đãi cả lớp đến khách sạn năm sao chúc mừng…
Một thiên kim đại tiểu thư như vậy, lại luôn gai mắt tôi. Hình như là từ kỳ thi giữa kỳ, tôi đạt hạng nhất, cô ta đạt hạng hai. Hay là vì tôi không dự tiệc sinh nhật lần thứ 16 của cô ta? Hay là tôi không thích tâng bốc cô ta như những người khác?
Những nàng công chúa giàu có luôn độc đoán và ngang ngược. Tôi đã quen rồi, hay nói cách khác là chai lì. Cho nên khi bác sĩ nói cho tôi biết, ba mẹ tôi đến thăm tôi, tôi cũng không có phản ứng gì.
Ba mẹ tôi cũng không yêu tôi, từ nhỏ đến lớn đều coi tôi là công cụ để sai khiến, bọn họ đến thăm tôi châc là lại muốn khuyên tôi sau khi thi tốt nghiệp trung học thì ghi danh vào học viện sư phạm, để được miễn học phí, cho dù tôi có thể đậu vào trường tốt hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba mẹ, tôi có chút nghi hoặc, họ là ai? Rõ ràng họ không phải ba mẹ tôi, những người cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Bọn họ ăn mặc sang trọng, từ sợi tóc đến giày đều lộ ra một khí chất không giống người thường, giống như là ngôi sao trên TV.
“Con tên là Chu Chiêu Đệ, là do vợ chồng Chu Vinh mua được?”Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh nhưng có chút run rẩy, ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không trả lời nhưng tim tôi chợt thắt lại.
Đúng vậy, tôi là được mua về, cho nên từ nhỏ đã phải chịu vô số lời chế giễu và ánh mắt khinh thường, đến trung học còn bị bạn học cũ tiết lộ ra ngoài, dẫn đến Lục Kha mỗi lần bắt nạt tôi đều sẽ dùng chuyện này để nhục nhã tôi.
“Con yêu…chúng ta là ba mẹ ruột của con…chúng ta đã làm xét nghiệm quan hệ cha con. Tên con không phải Chu Chiêu Đệ, tên con là Lục Tịch.” Người phụ nữ thanh lịch đột nhiên bật khóc, và nói với người đàn ông trung niên không nên hỏi nữa.
Người đàn ông trung niên cũng rơi nước mắt, vỗ mạnh đầu, vẻ mặt đầy đau khổ.
2.
Tôi tên là Lục Tịch, ba mẹ ruột của tôi đang ở ngay trước mắt. Vì cơ thể tôi vẫn còn rất đau đớn nên tôi không thể suy nghĩ sáng suốt được nên chỉ nằm đó ngơ ngác.
“Tịch nhi, là chúng ta không tốt, làm cho con lạc đường…… Hiện tại ba mẹ đã tìm được con, tuyệt đối sẽ không lại để cho con chịu khổ!”
Tay bà ấy thật ấm áp, giúp cho tâm hồn tê dại của tôi có được một chút an ủi.
“Lục Tịch, nói cho ba biết, là ai đánh con thành như vậy? Sáng mai ba sẽ đến trường học của con!” Người đàn ông lạnh lùng bá đạo, trong ánh mắt đỏ lên đều là phẫn nộ.
Tôi theo thói quen ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nói. Bởi vì mỗi lần tôi tố cáo Lục Kha, cô ta đều bình yên vô sự, ngược lại tôi còn bị bạo hành đáng sợ hơn.
Ví dụ như lần này tôi bị Lục Kha ép liếm sàn nhà, chủ nhiệm lớp đột nhiên đi vào – tôi thật sự không có cáo trạng, là chủ nhiệm lớp tự mình đi vào.
Nhưng Lục Kha tức giận nên sau giờ học gọi điện cho anh trai, hai người tụ tập một đám lưu manh, chặn tôi trong một con hẻm bên ngoài trường, dùng tàn thuốc làm bỏng tôi, còn khiến mặt tôi sưng tấy.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu run lên, nụ cười lạnh lùng của Lục Kha chồng lên khuôn mặt kiêu ngạo của anh trai cô ta.
“Con nhỏ khốn kiếp, còn dám làm em gái tao tức giận, tao giet chet mày!”
Anh trai Lục Kha cưng chiều cô ta như vậy, hắn dùng chân giẫm lên đầu của tôi, ép ta liếm bùn đất, chọc cho Lục Kha cười ha ha.
Tôi ôm đầu run rẩy, miệng phát ra tiếng thở dốc dồn dập. Đau quá.
“Tịch nhi? Con làm sao vậy? ” Mẹ ruột của tôi sợ hãi, vừa khóc vừa ôm lấy tôi.
Ba ruột của tôi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng an ủi: “Con gái, không phải sợ, sau này ba làm chủ cho con, con hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
3.
Tôi nằm trong bệnh viện hai ngày, có thể ăn có thể cử động. Ba mẹ mỗi ngày đều ở đây, chỉ có na thỉnh thoảng rời đi một chút.
Tôi dần dần quen với sự tồn tại của bọn họ, sự phòng bị từng chút từng chút buông lỏng. Đây là ba mẹ tôi.
“Tịch Nhi, ăn cái này đi, rất ngọt.” Mẹ tôi ngồi trước giường bệnh, bưng một hộp điểm tâm tinh xảo. Tôi không nhịn được nuốt nước miếng, lại ngại không dám ăn.
Mẹ tôi nhìn mà đau lòng, đút cho tôi ăn. Tôi đã bật khóc khi ăn nó, nó thật ngọt ngào. Tôi nhớ, lúc trước Lục Kha cũng cho tôi điểm tâm, chỉ là cô ta ném nó vào trong toilet, sau đó bảo tôi lấy ra ăn.
Đột nhiên có chút buồn nôn, tôi vội vàng cúi đầu, không muốn ăn nữa. Mẹ tôi nhìn mà đau lòng, vỗ nhẹ lưng tôi, cẩn thận hỏi: “Tịch Nhi, lại không thoải mái sao?”
Bây giờ bà ấy mới dám hỏi lại. Tôi theo thói quen lắc đầu, không dám tố cáo Lục Kha.
“Con không cần sợ, ba con đã phái người đi tra xét, muốn đem trường học của con lật tung lên, cũng muốn tìm ra là ai dám bắt nạt con!”
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Ba tôi kéo một cô gái vào. Nữ sinh kia còn bất mãn mà ồn ào: “Ba, ba làm gì vậy? Con không bắt nạt người khác, là thầy hiểu lầm, ba nghe con giải thích đi.”
Tôi như bị sét đánh, toàn thân run lẩy bẩy, tay chân gần như co giật. Đó là Lục Kha! Buộc tóc đuôi ngựa, Lục Kha thanh xuân dào dạt.
Ba tôi toàn thân tản ra khí lạnh, ông giận tới cực điểm, hiển nhiên đã hỏi thăm rõ ràng tình huống. Mẹ tôi vẻ mặt nghi hoặc: “Lão Lục, anh kéo Kha Kha tới đây làm gì? Bây giờ còn chưa phải lúc nói chuyện này.”
“Mẹ, mẹ cũng ở đây à, ba thật sự hiểu lầm con, con là học sinh 3 tốt…” Lục Kha nói xong đột nhiên cứng họng, bởi vì nhìn thấy tôi.
Tôi cúi đầu không dám cử động, bao năm bị áp bức khiến tôi khó thở.
“Chu Chiêu Đệ? Sao mày lại ở đây? “Lục Kha kinh ngạc không thôi, khóe miệng lại nhếch lên châm biếm,”Còn chưa khỏi à?”
“Lục Kha, con nói xem, có phải con đánh con bé không?” Ba tôi quát to một tiếng, khiến Lục Kha sợ hãi run lên.
Tôi cũng run lên một chút, sợ hãi trong lòng nhanh chóng hóa thành kinh ngạc. Tôi đột nhiên ý thức được, Lục Kha cũng là con gái của ba mẹ tôi!
“Con không có đánh cậu ta, là do cậu ta trêu chọc đám lưu manh ngoài trường, con và anh trai đã cứu cậu ta!”
Lục Kha phản bác, lại đây kéo tay của tôi: “Chu Chiêu Đệ, cậu nói đi, có phải tôi và anh trai đã cứu cậu không?”
Cô ta đe dọa tôi như mọi khi, bóp cổ tay tôi đau nhức. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô ta, lại nhìn ba mẹ. Tâm tình nhanh chóng chuyển biến, hận ý ba năm qua sắp phun ra lại bị tôi đè xuống.
Tôi có thể tố cáo thẳng thắn, nhưng sau đó thì sao? Ba mẹ đánh chửi Lục Kha một trận, mọi việc liền kết thúc ư? Lục Kha chính là thiên kim đại tiểu thư được sủng ái, ba mẹ sủng ái cô ta nhiều lắm, trừng phạt cô ta nhiều nhất cũng chỉ là đánh một trận thôi sao?
Không được, không thể cứ như vậy mà kết thúc.
“Đúng vậy, Lục Kha chưa từng bắt nạt con, cậu ấy luôn bảo vệ con.” Tôi nói những lời trái lương tâm.
Lục Kha nhếch miệng cười: “Vậy là đúng rồi, tôi đối với cậu rất tốt.”
Cô ta đắc ý nhìn về phía ba tôi: “Ba, ba nghe thấy chưa, chúng ta đi thôi, chút chuyện nhỏ này na có cần phải làm như vậy không?”
Ba tôi nhíu mày nhìn tôi: “Tịch nhi, Lục Kha thật sự không bắt nạt con sao? Con yên tâm, nếu nó bắt nạt con, ba không tha cho nó đâu!”
“Tịch Nhi cái gì? Cậu ta tên là Chu Chiêu Đệ, tên lão thổ tử. “Lục Kha chen vào.
Nhưng ba tôi cũng không để ý tới, ông liền nhìn tôi, cổ vũ tôi. Mẹ tôi cũng nhìn tôi, thần sắc tương đối phức tạp.
Tôi cười lắc đầu: “Em gái không có bắt nạt con, em ấy vẫn đối với con rất tốt, hai người không cần suy nghĩ nhiều.”
Giờ khắc này, tôi cảm giác mình thật nham hiểm. Đúng vậy, quá nham hiểm. Tôi cũng nên nham hiểm một chút, tôi không muốn kết thúc dễ dàng như vậy.
Tôi là chị của Lục Kha, là chị của cô ta!
4.
“Em gái gì? Cậu gọi tôi là em gái? ” Vẻ mặt Lục Kha kinh ngạc và chán ghét, cho dù tôi đang giúp cô ta nói tốt.
“Lục Kha, con bé chính là con gái thất lạc của nhà chúng ta, tên là Lục Tịch, con bé lớn hơn con, cho nên là chị con!”
Lục Kha trong nháy mắt dại ra, đồng tử xinh đẹp mở to.
“Không thể nào! Nó là đứa nhà quê, nó là Chu Chiêu Đệ! “Lục Kha thất thố hét to.
Mẹ tôi tức giận: “Lục Kha, con ồn ào cái gì? Lục Tịch chính là chị của con, mau gọi chị đi!”
Lục Kha dùng sức lắc đầu, giữ chặt tay ba tôi nói: “Ba, nó là kẻ lừa đảo, nhất định là kẻ lừa đảo, đuổi nó đi đi!”
“Làm càn!” Ba tôi rất tức giận, nhưng cũng không đánh Lục Kha, dù sao cũng là tâm can bảo bối.
Môi Lục Kha run rẩy, xoay người chạy ra ngoài. Mẹ tôi vội vàng trấn an tôi: “Tịch nhi, em gái con tính tình nóng nảy, con đừng trách.”
Tôi lúc này đã không còn sợ hãi, trong lòng tôi lúc này tràn ngập niềm vui.
“Không sao đâu, con hiểu em ấy mà, đột nhiên có thêm một chị gái tranh giành tình cảm của ba mẹ với mình, con bé khó có thể tiếp nhận cũng là bình thường.”
Ba mẹ liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm. Tôi nằm xuống nghỉ ngơi, không nói thêm gì nữa. Chạng vạng tối, anh trai Lục Kha là Lục Tử Tĩnh tới.
Hắn đến một mình, biểu tình cực kỳ phức tạp khó tả, đứng ở trước giường tôi không nhúc nhích.
Tôi không nhìn hắn, thân thể lại giả vờ run rẩy, cố nặn ra vài giọt nước mắt.
“Lục Tịch… em thật sự là Lục Tịch?” Lục Tử Tĩnh rốt cuộc cũng mở miệng, hắn cúi người nhìn tôi, vẻ mặt vẫn phức tạp như cũ.
Tôi thấy khuôn mặt của hắn thật buồn cười, một người đẹp trai và lạnh lùng như vậy có thể trông như thế này sao?
Ba năm trung học, tôi thường xuyên nhìn thấy hắn, lần nào hắn cũng đối xử với tôi một cách tàn nhẫn, có lúc hắn ấn đầu tôi vào tường, có lúc hắn đặt chân tôi dưới bánh xe Porsche của mình, còn có lúc hắn bảo tôi đứng ở cuối ngõ nhỏ, rồi cầm phi tiêu ném từng cái từng cái tới.
“Lục Tịch, em nói đi.” Lục Tử Tĩnh cổ họng đau rát, giọng nói nghẹn ngào. .Tôi biết tại sao anh ta lại như vậy, anh ta rất yêu thương tôi, từ nhỏ đã yêu thương tôi.
Năm 5 tuổi tôi bị lạc đường, không nhớ được nhiều chuyện, chỉ nhớ được mỗi anh trai tôi.
Đương nhiên, tôi không nhớ được mặt anh trai, tôi chỉ nhớ rõ anh trai từng vì tôi mà đánh tên nhóc hàng xóm đến đ ầu r ơi m áu ch ảy.
Khi có sấm sét, anh trai sẽ ôm tôi cả đêm không ngủ, hát ru cho tôi nghe. Lúc tôi bị chó c ắn, anh trai nhào tới, khiến mình bị c ắn r ách một miếng thịt…
Những chuyện này tôi đều nhớ rõ, chỉ là tôi không nhớ rõ mặt anh trai. Thì ra, mặt anh trai giống Lục Tử Tĩnh. Tôi gào khóc.
Lục Tử Tĩnh run lên, khàn cả giọng khóc lóc kể lể: “Em gái, anh vẫn luôn tìm em, anh vẫn không quên được em… Lục Kha giống em, cho nên anh liền cưng chiều cô ấy, cái gì cũng tùy cô ấy… Anh không biết thì ra em chính là em gái anh… Anh thật sự không biết!”
5.
Lục Tử Tĩnh đang khóc, tôi cũng đang khóc. Tôi run rẩy trong khi khóc. Một nửa là giả bộ, một nửa là chân tình thực ý. Tôi rất hận, cho nên giả bộ nhưng tôi cũng rất tủi thân, không có cách nào ngừng khóc.
Tôi rất muốn lớn tiếng chất vấn Lục Tử Tĩnh: “Anh không biết tôi là em gái anh, thì có thể tùy ý bắt nạt sao?”
Anh ta là một tên xấu xa tận xương tuỷ! Tôi khóc thật lâu, cuối cùng cũng không chất vấn, chỉ cuộn tròn lại, ôm đầu khàn khàn kêu: “Đừng đánh tôi… đừng đánh tôi… tránh ra…”
Tôi giống như một kẻ tâm thần. Giả vờ. Hai má Lục Tử Tĩnh run rẩy, hai mắt đỏ bừng, tôi biết anh ta đau lòng.
Anh ta yêu thương tôi rất nhiều, và sự hối hận đang gặm nhấm trái tim anh ta – người em gái mà anh ta tìm kiếm bao nhiêu năm đã bị chính tay anh ta bắt nạt trở thành kẻ tâm thần.
“Em gái, đừng sợ… sau này anh trai sẽ không bao giờ ức hiếp em nữa, anh là anh trai em…” Giọng nói của Lục Tử Tĩnh đều bởi vì cảm xúc quá mức kịch liệt dẫn đến lắp bắp.
Anh ta nhào tới bên giường, dùng hai tay ấm áp ôm lấy tôi, lồng ngực rộng lớn muốn bao phủ cả người tôi, dùng cái này để biểu đạt tình yêu thương của anh ta đối với tôi.
Nhưng tôi còn điên hơn nữa, tôi hét lên, liên tục đá và thậm chí khiến mũi anh ta chảy máu. Anh ta lại cố chấp ôm tôi, an ủi tôi: “Em gái, đều là anh trai không tốt… Anh trai sẽ vĩnh viễn yêu thương em…”
Tôi tiếp tục đạp, cho đến khi mẹ tôi bưng điểm tâm vội vã chạy vào. Bà ấy vừa đi mua điểm tâm cho tôi.
“Tử Tĩnh, con làm gì vậy! “Mẹ tôi sợ hãi, vội vàng kéo Lục Tử Tĩnh ra. Lục Tử Tĩnh mũi đầy máu, mặt đầy nước mắt, hắn hèn mọn lại bi thương: “Mẹ, em gái nó… Đều tại con, đều tại con!”
Mẹ tôi còn chưa hiểu rõ ngọn nguồn trong đó, chỉ lo trấn an tôi.
“Đuổi anh ta đi, đuổi anh ta đi đi! “Tôi chỉ vào Lục Tử Tĩnh gào khóc. Lục Tử Tĩnh chân tay luống cuống, vẫn là mẹ tôi bảo anh ta nhanh chóng ra ngoài, anh ta mới lau máu mũi và nước mắt chạy ra ngoài.
Lúc này ta mới bình tĩnh lại, thể xác và tinh thần mệt mỏi, ngủ thật say. Lúc tỉnh lại là sau nửa đêm, mẹ tôi đang ngủ trên giường chăm sóc.
Tôi im lặng ăn vài miếng điểm tâm, sau đó đi xuống giường. Tôi khỏe rồi, có thể xuất viện. Xuyên qua cửa kính phòng bệnh, tôi nhìn thấy Lục Tử Tĩnh.
Anh ta ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, hai tay xoa huyệt thái dương, cả người vừa chán chường vừa bi thương. Đã trễ thế này, hắn còn chưa ngủ.
Có lẽ anh ta căn bản không hề rời đi, vẫn luôn ở bên ngoài chờ. Tôi trầm mặc nhìn hắn, ký ức trước năm tuổi đang bị xé rách, những hồi ức tốt đẹp đã từng khắc sâu trong đầu tôi, hóa thành những ký ức Lục Tử Tĩnh bắt nạt tôi trong ba năm qua.
Anh ta trở nên xa lạ. Người lạ, không phải anh trai.