Im Lặng Rút Lui - Chương 4
12.
Nụ cười ngạo mạn của Tống Linh Yên cũng cứng đờ.
Lâm Trú Trạch lại như chưa từng nói câu nói kia, anh chống cằm, ánh mắt nhìn về phía tôi đang ra sân khấu.
Ống kính chuyển về phía tôi.
Âm điệu và cách gieo vần quen thuộc vang lên, tôi chỉ vừa cất lời, khắp nơi đã ồn ào.
Khó khăn lắm tôi mới hát được một nửa đã bị ra hiệu tạm dừng.
Sắc mặt mấy vị giám khảo thay đổi:
“Đàm Sảnh, sáng tác ngẫu nhiên không phải là copy y nguyên thành quả của người khác.”
Thính phòng cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đạo nhạc! Đàm Sảnh điên rồi, vậy mà cô ta lại đạo nhạc!”
“Tôi biết ngay mà, người điếc như cô ta sao có thể tham gia chương trình âm nhạc được! Nhìn mà xem, tập đầu đã phải cút rồi.”
“Phục thật, uổng công tôi còn hi vọng vào cô ấy, đúng là không thể tin một người khuyết tật có thể soạn nhạc được mà.”
“Tôi đoán những bài trước kia của cô ta cũng là đạo.”
Tống Linh Yên cũng không ngờ tôi sẽ tự chặt đường lui của mình, trên mặt đều là ý cười hả hê.
Đúng lúc này, Lâm Trú Trạch không lên tiếng cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh hơi mím miệng, làm như vô ý cầm khúc phổ của “Nở rộ” lên:
“Nhạc và lời chỉ có cộng hưởng với người sáng tác ra mình.”
“Tôi muốn hỏi thí sinh số một.” Anh liếc mắt về phía Tống Linh Yên.
“Dự tính ban đầu của cô khi sáng tác ca khúc “Nở rộ” là gì?”
“Cô có thể nói được ý nghĩa của từng câu ca trong bài hát không?”
“Tên của bài hát này đại biểu cho điều gì?”
Tống Linh Yên bất thình lình bị hỏi liên tục ba câu, một câu cô ta cũng không trả lời được.
Một lúc sau mới đen mặt nói:
“Thầy giám khảo, chuyện này đâu liên quan đến thử thách sáng tác ngẫu hứng của ngày hôm nay?”
“Hơn nữa tôi đã có vé qua rồi.”
Nhưng ánh mắt Lâm Trú Trạch lại chuyển về phía tôi:
“Tại sao không liên quan, mỗi một bản sáng tác ngẫu hứng cũng không thể tách khỏi năng lực của tác giả, phong cách của tác giả có thể thay đổi nhưng từng tác phẩm kiểu gì cũng ít nhiều mang theo bóng của tác giả.”
“Mà trong ca khúc của cô, tôi gần như không thấy bóng của cô.”
“Ngay cả trong ca khúc sáng tác ngẫu hứng hôm nay tôi cũng chỉ thấy được kĩ xảo bắt chước “Nở rộ” sứt sẹo.”
“Nhưng nói cũng thấy buồn cười.” Lâm Trú Trạch cười nhạt, dáng vẻ có hơi dọa người: “Cô biết không, tôi ngược lại thấy được bóng dáng của Đàm Sảnh trong “Nở rộ”.”
Anh vừa dứt lời tôi đã lập tức hiểu ý.
Thấy ánh mắt anh lại lần nữa chuyển về phía mình, tôi hơi mỉm cười, đứng trước mặt mọi người giải thích nguyên nhân của bản ngẫu hứng hôm nay.
Cuối cùng tôi nói:
“Tôi không biết mọi người có cảm thấy cái tên “Nở rộ” không hợp với bài hát hay không.”
“Vì “Nở rộ” vốn dĩ không phải “Nở rộ”, tên của nó vốn là “Mộng”.”
Tôi liếc thấy đạo diễn đang liều mạng cho người tắt camera của tôi.
Tôi mỉm cười, nâng cao giọng:
“Vì ca từ của bài hát không phải thể hiện tình yêu mãnh liệt, mà là sự hèn mọn và khát vọng trong tình yêu.”
“Cô ấy hi vọng mình có thể đứng sánh vai với người mình yêu, sánh đôi bước về tương lai.”
Nói xong tôi nhìn về phía Tống Linh Yên không ngừng run rẩy, không nhịn được mà bật cười:
“Tống Linh Yên, trộm cũng chỉ là trộm mà thôi.”
“Cô có bản lĩnh thì trộm luôn cả đầu tôi đi.”
“Nếu không tôi vẫn sẽ có thể viết ra mấy trăm bài còn hay hơn “Mộng” nhiều lần.”
“Còn cô, ngay cả một bài cũng không có.”
13.
Đến đây, chương trình bị dừng lại đột ngột.
Chương trình có thể biên tập, Tống Linh Yên nói đạo diễn lập tức xóa những đoạn vừa rồi đi.
Cũng cảnh cáo không cho phép bất kỳ ai nói ra chuyện này.
Nhưng con người vốn dĩ đã nhiều chuyện.
Không biết người nào vô cùng dũng cảm ghi âm hết mọi chuyện rồi đăng lên mạng.
Còn có cả “tôi là nhân chứng có mặt ở hiện trường” trong truyền thuyết đứng ra xác minh tính chân thực.
Người có tâm còn tìm được tên Lục Ngọc An từ bài “Mộng” gốc.
Cư dân mạng ồn ào bình luận.
[Là chúng tôi sai rồi, tôi cảm thấy Đàm Sảnh và Lục Ngọc An xứng đôi hơn.]
[Đàm Sảnh chắc đã từng rất yêu Lục Ngọc An, yêu đến cùng cực, chỉ là cô ấy không dám nói mà thôi.]
[Đàm Sảnh cảm thấy mình không xứng với Lục Ngọc An, hu hu hu, đoạn tình cảm được định sẵn sẽ BE này khiến tôi đau lòng quá.]
Tất cả mọi người đều phát hiện tình yêu của tôi dành cho Lục Ngọc An, tôi từng phí hết tâm tư, cẩn thận giấu tên hắn trong từng ca từ.
Nhưng tất cả lại bị hắn tự tay đánh nát rồi đưa đến tay người khác.
Sau khi chuyện này trôi qua hai ngày, Lục Ngọc An mở một buổi họp báo.
Tuyên bố muốn đính hôn với Tống Linh Yên trước mặt mọi người.
Chắc là hắn muốn dùng cách này để đe dọa mặt trái dư luận đang đè lên nhà họ Tống.
Vì chỉ sau hai ngày xảy ra chuyện, cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Tống đã tụt dốc không phanh.
Là đối tượng kết hôn với nhà họ Tống, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Tống Linh Yên cũng đăng Weibo biểu thị mình sẽ rút khỏi giới để bù đắp sai lầm, tương đương với việc gián tiếp thừa nhận chuyện đạo nhạc của tôi.
Chính vì việc này, địa vị của tôi lập tức đảo ngược nghiêng trời nghiêng đất.
Có rất nhiều chương trình đến tìm tôi.
Chương trình âm nhạc lúc trước đột nhiên bị đổi cũng đến tìm tôi nói xin lỗi, nói họ đã để lỡ một nhân tài.
Họ còn hỏi tôi có đồng ý tham gia mùa hai không, cũng không biết tôi có muốn thành nhà soạn nhạc chính của chương trình hay không.
14.
Ba tháng sau.
Tôi mặc váy đuôi cá màu trắng, khoác tay Lâm Trú Trạch đi lên sân khấu tôi vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Lần này, cuối cùng mọi người cũng nhớ đến Đàm Sảnh.
Tôi nâng cúp lên, hai mắt ngấn nước.
Tất cả mọi người đang vỗ tay vì tôi.
Những cảm nhận sau khi nhận giải được chuẩn bị từ trước cứ như vậy biến mất dưới ánh đèn sân khấu.
Lâm Trú Trạch yên tĩnh chờ một bên, cẩn thận điều chỉnh lại mic cho tôi, lặng yên nâng mắt, ánh mắt dịu dàng.
Không còn ai nói lời ác độc với tôi nữa.
Một lúc sau, trong ánh mắt khích lệ của Lâm Trú Trạch, cuối cùng tôi cũng có dũng khí lên tiếng:
“Con đường này tôi từng khóc, từng cười, từng đau khổ, cũng từng cảm động.”
“Nhưng tôi chưa từng hối hận.”
“Âm nhạc là mong ước cả đời này của tôi, chưa từng có việc thứ hai chen vào.”
Tôi khom người cúi đầu.
Lúc ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt nhẫn nhịn, hắn ngồi dưới khán đài, hai mắt đỏ hồng, nhìn tôi không chớp mắt.
…
Sau khi lễ trao giải kết thúc, tôi bị Lục Ngọc An chặn ở cổng ra vào tiệc tối.
Hắn nhìn nhếch nhác hơn không ít, khóe miệng rớm máu, râu ria luôn được cạo sạch nay lại lún phún, vẻ mặt mệt mỏi.
Trên cổ còn có vết thương nhàn nhạt.
Tôi không phải chưa từng tìm kiếm tin tức về hắn.
Nghe nói hôm đính hôn hắn để Tống Linh Yên lại một mình, khiến hai nhà Tống Lục trở thành trò cười.
Nhưng tôi không quá quan tâm.
Vừa thấy tôi, vị thái tử gia không ai bì nổi ngày nào đột nhiên đỏ mắt.
Hắn tiến lên một bước, do dự một chút, sau đó cẩn thận nắm lấy cổ tay tôi.
Lục Ngọc An khàn giọng nói:
“Anh bỏ ra ba tháng, cuối cùng cũng biết bản thân yêu em đến nhường nào.”
“Anh không ngờ rằng bài hát kia…”
Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn tôi đột nhiên trở nên kiên định.
“Anh đã nói rõ với gia đình, anh sẽ không lấy Tống Linh Yên.”
“Anh sẽ chỉ giúp cô ta lần này.”
“Anh sẽ cố gắng thuyết phục họ chấp nhận em.” Thấy tôi không nói gì, ánh mắt hắn trở nên bối rối nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh:
“Quay lại với anh được không Sảnh Sảnh?”
Tôi không cảm xúc nhìn hắn.
Cuối cùng Lục Ngọc An cũng hoảng loạn, hắn luống cuống sờ soạng áo, ánh mắt đột nhiên sáng lên, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương muốn đeo lên ngón tay vô danh của tôi.
“Sảnh Sảnh, anh biết em vẫn yêu anh.”
“Không phải em vẫn luôn muốn gả cho anh sao?”
“Chúng ta kết hôn.”
“Bây giờ chúng ta kết hôn.”
Từng từ tôi ước mong ngày trước bây giờ lại bị hắn nói ra một cách tùy tiện như vậy.
Từ trước đến nay hắn chưa từng hiểu rốt cuộc tôi muốn gì.
“Lục Ngọc An, thế giới không chỉ xoay quanh mình anh.” Tôi hất tay hắn ra, chiếc nhẫn rơi khỏi tay hắn, lăn vài vòng rồi dừng lại.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc, ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn trong góc.
Tôi quay người muốn rời đi.
Lục Ngọc An kéo tay tôi lại, hắn ôm chặt lấy tôi, nói nhỏ bên tai tôi:
“Sảnh Sảnh, Đàm Sảnh, đôi khi anh thật sự không hiểu em, em vừa yếu đuối vừa quật cường khiến anh không biết nên làm gì.”
“Em không muốn nhận bất kỳ sự trợ giúp nào của anh, dù gặp khó khăn đến mấy cũng tự nghĩ cách, em khiến anh có cảm giác anh không được em yêu.”
“Giống như em càng yêu âm nhạc hơn vậy.”
Hắn như tự cảm động bởi chính lời nói của mình.
“Anh từng nghĩ không phải em cũng không sao.”
“Nhưng anh ngày càng chìm sâu.”
“Biết rõ cuối cùng phải chia tay em, là người nhà họ Lục, anh không có quyền quyết định hôn nhân của mình, anh phải làm thông gia với nhà họ Tống, nhưng anh không nỡ buông tay em ra, lúc đó anh mới ý thức được, hóa ra anh yêu em hơn những gì anh nghĩ.”
Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt thâm tình của hắn, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
“Lục Ngọc An, diễn mãi không mệt à?”
Hắn sững sờ.
Tôi lùi về sau một bước, yên lặng kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi, cũng phân rõ giới hạn với hắn.
“Lục Ngọc An, tôi không còn yêu anh nữa.”
“Đừng làm phiền tôi nữa.”
Hắn vẫn còn muốn tiến lên trước thì đột nhiên một bóng người cao lớn lao ra.
Thẳng tay quật ngã Lục Ngọc An xuống đất.