Im Lặng Rút Lui - Chương 3
8.
Vẻ mặt tôi rất nghiêm túc.
Lúc tôi đang suy nghĩ, Lâm Trú Trạch đã đẩy hợp đồng đến cho tôi xem trước:
“Hợp tác với mình đi Đàm Sảnh, bài hát kia của Tống Linh Yên mình cũng có thể lấy lại được cho cậu.”
Tôi như tỉnh táo lại.
Nhưng bài hát này tôi chưa từng cho ai xem qua, tôi nghĩ Lâm Trú Trạch đang nói đùa.
“Sao cậu biết bài hát kia là của mình?” Tôi mở hợp đồng ra, thuận miệng hỏi.
Giọng Lâm Trú Trạch lúc nào cũng mang theo chút cợt nhả, trên mạng nói anh là ảnh đế kì lạ nhất mấy năm nay.
Nhưng tính anh vẫn như thời còn đi học, anh và tôi không giống nhau, anh chưa từng nghĩ đến việc thay đổi.
Câu anh nói nhiều nhất là: “Khuyết điểm cũng chưa chắc là khuyết điểm, mình chỉ đang sống khác với cách nhìn của số đông mà thôi.”
“Mình tin, dù mình hay cậu đi chăng nữa, chúng ta đều là ngọc thô.”
Tin tưởng thẳng thắn như vậy là cách anh hay diễn đạt.
“Đàm Sảnh, cậu biết không, mỗi người sáng tác bài hát đều có thói quen nhỏ của riêng mình, có một số người thích thêm nhịp ở chỗ chuyển âm, có một số người thích thêm luyến ở phần cuối, giống như viết chữ vậy.”
“Mình hiểu cậu, bài hát kia, từ giai điệu đến phong cách ca từ đều là đặc điểm riêng của cậu.”
“Đàm Sảnh, cậu là người có thiên phú âm nhạc nhất mình từng gặp, mình không mong cậu bị một số người kiềm hãm bản thân.”
“Cậu từng nói, ước mơ lớn nhất của cậu chính là mang âm nhạc của mình lên sân khấu.”
“Bây giờ đến lúc mình thực hiện ước mơ của mình.”
“Vậy còn cậu? Mình nghĩ cậu cũng nên thực hiện đi thôi.”
9.
Dưới sự khích lệ của Lâm Trú Trạch, tôi tìm lại khúc phổ của bài “Nở rộ” trong máy tính.
Nhưng bản thảo viết tay dù sao cũng đã ném đi rồi.
Lâm Trú Trạch lại nói không sao, anh nói tôi xem lại toàn bộ những ca khúc đã viết trong hai năm gần đây.
Sau đó anh giới thiệu tôi đi tham gia phỏng vấn một chương trình thi đấu âm nhạc mới nổi gần đây có tên “Hôm nay làm siêu sao”.
Tôi muốn nói gì đó nhưng bị anh ngắt lời.
“Mình không nói gì với đạo diễn cả, mình chỉ đơn giản là cho cậu một cơ hội phỏng vấn mà thôi.”
“Về phần có thể thông qua hay không, tất cả đều dựa vào cậu.”
“Đương nhiên mình tin vào năng lực của cậu.”
Lúc nói chuyện, đôi mắt đào hoa của Lâm Trú Trạch luôn nhìn tôi không chớp mắt, lúc nào anh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt xem trọng, lòng tin của tôi tăng lên không ít.
Tôi chân thành nói với anh hai chữ cảm ơn.
…
Trong quá trình chờ kết quả phỏng vấn, trái tim tôi lơ lửng không yên.
Khi nghe được tên mình qua loa thông báo, thấy tên mình trên màn hình lớn, tôi không kiềm chế được mà đứng lên.
Tôi đi ra khỏi phòng phỏng vấn, không khí xung quanh trở nên thoáng đãng hơn bao giờ hết, tôi hít sâu một hơi, đột nhiên đối diện có thêm một người.
Tống Linh Yên cởi kính râm xuống, nhìn tôi từ trên xuống dưới, khóe miệng hạ xuống, đến cười cũng không muốn gỉ.
“Loại chương trình không có tiếng tăm này còn phải tự mình đến tham gia phỏng vấn sao?”
“Ngọc An nhà tôi chỉ cần lộ mặt thôi đạo diễn đã chạy đến quỳ xuống mời tôi tham gia, vậy mà tôi còn phải cân nhắc xem có nên đồng ý hay không đấy.”
Tôi lạnh nhạt nhìn cô ta, vẻ mặt không cảm xúc.
Thấy không chọc giận được tôi, Tống Linh Yên hơi mất hứng, cô ta hất cằm lên, lại lần nữa đeo kính râm lên.
“Xem ra tôi phải nói chuyện với đạo diễn mới được, có một số người cũng xứng để tham gia chương trình với tôi sao?”
Người phụ nữ này đúng là phát huy được rõ tính nuông chiều từ nhỏ của mình.
Nhưng tôi không tức giận, tôi cũng không muốn tức giận.
Suy nghĩ một lúc, tôi lắc đầu nói:
“Tôi đúng là không muốn cùng tham gia chương trình với người đạo nhạc. Một người không có tài năng gì, chỉ biết dùng nhạc của người khác để che giấu bản thân vô dụng thì đâu có sức cạnh tranh.”
Không biết lời này đã chọc trúng chỗ nào của Tống Linh Yên, cô ta gần như lập tức xoay người lại.
Miệng cô ta mím chặt, chỉ thẳng vào người tôi, bắt đầu mắng ầm lên:
“Đàm Sảnh, cô đừng có đổ lỗi cho người khác!”
“Một người điếc như cô sáng tác nhạc sao, nói ra ai tin chứ.”
“Người tàn tật thì nên có giác ngộ của người tàn tật, đời này cô cũng đừng hòng mang thứ âm nhạc phá âm kia của mình lên sân khấu!”
“Cô không xứng!”
Tôi để mặc cô ta kêu gào.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì mình đeo máy trợ thính.
Tôi lấy máy trợ thính xuống, lười phản ứng lại Tống Linh Yên, quả quyết rời khỏi nơi thị phi này.
10.
Lúc đi qua đoạn rẽ tôi mới thấy người đang đứng đó.
Lâm Trú Trạch dựa vào tường, đầu hơi lắc lư, tự mình chìm vào trong thế giới của riêng mình.
Thấy có bóng người chặn ánh sáng, anh từ từ mở hai mắt đang khép hờ, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh nắng nhìn tôi thật sâu.
“Qua rồi.”
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Tôi gật đầu.
Anh cùng tôi đi ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng như ngọn núi lớn của anh ở trước mặt mình.
Đi đến chiếc xe Maserati màu đen, Lâm Trú Trạch mở chỗ ngồi phụ ra, khóe miệng mang theo ý cười nhạt.
Tôi không ngồi vào, chỉ nhìn anh mở bluetooth lên, tiếng nhạc thư giãn quen thuộc vang lên kết hợp với giọng ngân nga mềm mại, tiếng guitar như tiếng suối róc rách lẳng lặng chảy vào tai tôi.
Là bản tình ca tôi hát trong tiết mục văn nghệ ở tiệc tối năm lớp mười hai.
Lúc đó Lâm Trú Trạch đệm nhạc, tôi biểu diễn.
Bãi đỗ xe yên tĩnh.
Chỉ có tiếng của Lâm Trú Trạch vang lên rõ ràng, giống như tính cách thẳng thắn của anh.
“Đàm Sảnh, mình vừa nghe đã yêu âm nhạc của cậu.”
“Âm nhạc là một tính từ.”
11.
Từ khi Lâm Trú Trạch “tỏ tình” với tôi, mãi đến khi chương trình “Hôm nay làm siêu sao” bấm máy chúng tôi mới gặp lại.
Lúc này tôi cũng mới biết Lâm Trú Trạch là một trong số giám khảo của chương trình này.
Mặc dù trước kia anh luôn gọi tôi là thiên tài âm nhạc.
Nhưng trong mắt tôi, anh mới là người đáng được tất cả mọi người khâm phục.
Hoàn cảnh khi đó của chúng tôi giống nhau nhưng tôi chỉ biết than thở, còn anh lại như mặt trời, nhiệt tình chăm sóc tất cả mọi người.
Cho dù Lâm Trú Trạch học gì cũng có thể trở thành người giỏi nhất, kĩ thuật diễn cũng tốt, ca hát cũng được, dường như không có gì là anh không giỏi.
Câu nói anh hay nói nhất chính là:
“Cuộc sống là của chính mình.”
“Chỉ cần cậu muốn, không gì là không thể.”
Phía xa, anh mỉm cười gật nhẹ đầu với tôi, ý cười lưu luyến.
Tôi mất tự nhiên xoay đầu.
Khách mời của tập này ngoài tôi ra thì còn có mấy ca sĩ gốc.
Tống Linh Yên đến cuối, vừa đến đã dùng giọng nói mềm mại xin lỗi mọi người:
“Thật xin lỗi, bạn trai dính người nên tôi đến hơi muộn.”
Mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu.
Ánh mắt của cô ta nhìn về phía tôi.
Tôi luôn cảm thấy cô ta có kế hoạch gì đó.
Tôi đoán đạo diễn không loại tôi mà lựa chọn để tôi và Tống Linh Yên quay chung chương trình là vì muốn nhận được sự chú ý của cư dân mạng.
Tập đầu tiên, vì để gia tăng độ hot, chương trình để chúng tôi lấy người yêu nhất làm đề, dùng guitar phối nhạc, sáng tác một ca khúc ngẫu hứng.
Từng chữ đều như nhắc đến ca khúc “Nở rộ” cách đây không lâu của Tống Linh Yên.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tống Linh Yên, xem ra cô ta cũng biết “Nở rộ” không phải bài hát mình sáng tác.
Tổ chương trình chỉ cho chúng tôi hai mươi phút chuẩn bị, trong tình huống khẩn cấp có thể nhìn ra tố dưỡng của một ca sĩ chuyên nghiệp.
Tôi suy nghĩ, cuối cùng lấy bản tình ca cấp ba của mình ra cải biên lại.
Sau đó cúi đầu bắt đầu điều chỉnh ghita.
Hai mươi phút kết thúc, tôi nhìn thấy Tống Linh Yên miễn cưỡng buông bút xuống.
Trong quá trình biểu diễn, sắc mặt ban giám khảo đều từ chờ mong chuyển thành nghi ngờ và thất vọng.
Một vị giám khảo uyển chuyển nhận xét:
“Có lẽ soạn nhạc luôn cần một giây phút sáng tạo, so sánh với ca khúc “Nở rộ” của Linh Yên, bài nhạc này vẫn có một chút khuyết điểm.”
Vì sau lưng Tống Linh Yên có Lục Ngọc An, mặc dù nói ngắn gọn ra là nát đến cùng cực thì mọi người cũng không dám nói thẳng ra, ngoài miệng vẫn nói những lời hay ý đẹp, đảm bảo Tống Linh Yên có thể tiếp tục vào vòng trong.
Yêu cầu của chương trình giải trí là dù thế nào cũng phải để Tống Linh Yên trở thành quán quân.
Dù sao sau khi chương trình phát sóng, mọi người cũng chỉ nhìn thấy những trò bịp bợm, đâu có mấy người có thể hiểu được nội hàm của người trong nghề.
Ban giám khảo khan, đương nhiên cư dân mạng cũng sẽ hùa theo.
Tống Linh Yên còn thật sự tin vào mấy lời hão huyền này.
Cho đến khi Lâm Trú Trạch vẫn chưa bình luận gì bị MC nhắc tên.
Ánh mắt sáng lấp lánh của tất cả mọi người nhìn về phía anh.
Với năng lực chuyên môn của Lâm Trú Trạch, dù ở giới âm nhạc hay giới nghệ thuật đều có chỗ đứng nhất định, lời bình của anh như Định Hải Thần Châm, là người nắm hướng gió cuối cùng của dư luận.
Anh nhíu mày, mắt hơi nâng lên, khóe miệng nâng nhẹ:
“Hát cái quái gì vậy.”
Chỉ một giây, hiện trường đang xôn xao im lặng như tờ.