Im Lặng Rút Lui - Chương 2
5.
Lúc quay người rời đi, giọng nói mềm mại lo lắng không ngừng của Tống Linh Yên liên tục chui vào tai tôi.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt như chim ưng đang khóa chặt lấy bóng lưng mình qua dòng người chen chúc của Lục Ngọc An.
Thái tử gia được mọi người săn đón như hắn nào đã từng bị người khác đối xử như vậy?
Mỗi một tấc thịt sau lưng như bị lửa đốt.
Tôi bước nhanh, không dám quay đầu.
Khi đi ra bên ngoài, bầu trời xám xịt mưa to ban nãy đã sáng như cũ.
Điện thoại lần nữa rung lên.
Giọng nói oang oang của bố mang theo sự chếch choáng vì say rượu nhưng vẫn không quên răn dạy tôi:
“Con điếc kia, cmn mày nói cho tao nghe vì sao thái tử gia lại cưới người khác?”
“Khó khăn lắm mới bắt được một người có tiền mà mày còn để người ta chạy mất, tao hỏi mày, mày có thể làm được chuyện gì nữa không?”
Tôi còn có thể làm được gì sao?
Tôi ở trong ánh sáng mù mờ, ánh mắt không ánh sáng nhìn vào khoảng không, hít sâu một hơi mới có thể miễn cưỡng ngăn được nước mắt đang sắp trào ra.
Đầu bên kia điện thoại vẫn líu lo không ngừng.
“Mẹ mày cũng vì mày nên mới bỏ đi.”
“Lục Ngọc An cũng không cần mày, mày vẫn là một đứa tàn tật.”
“Tại sao tao có thể sinh ra đứa đen đủi như này chứ?”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười cay đắng.
“Bố, nếu như không phải bố tát con thì bố nghĩ con sẽ bị điếc sao?”
Nói xong tôi quả quyết cúp điện thoại.
Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, tôi không nhận thêm cuộc nào.
Tôi dùng tay lau nước mắt.
Cho dù là ai cũng không thể chịu được việc thành quả cố gắng của mình bị tước đoạt chỉ trong giây lát, nhưng tôi quá nhỏ bé.
Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ không phải là hối hận mà là bắt đầu lại từ đầu.
Chắc chắn sau này Lục Ngọc An sẽ càng nhắm vào tôi hơn.
Tôi không thể lần nào cũng bị hắn ảnh hưởng đến cảm xúc được.
Nghĩ một lúc, tôi liên lạc với phòng làm việc đã mời mình mới lần nhưng vẫn luôn bị tôi từ chối.
Nói chuyện chưa được vài câu nhưng họ vẫn đồng ý bỏ ra một số tiền lớn để mua bản quyền mấy ca khúc tôi chưa ra mắt.
Chỉ cần tôi đồng ý, chúng tôi có thể lập tức ký hợp đồng.
Tôi không khỏi lo sợ, hôm đó tôi cũng vì họ quá thẳng thắn mà không ngừng từ chối.
Dù sao tôi cũng chỉ là một người làm nhạc không danh không tiếng trong giới, làm gì có chuyện sẽ có phòng làm việc nào đột nhiên bỏ ra một số tiền lớn như vậy vì muốn mua bản quyền ca khúc của tôi chứ?
Nhưng khi tôi hỏi lý do, đầu bên kia nhắn tin trả lời:
[Ai cũng đều có cơ hội để tỏa sáng.]
[Huống hồ cô vốn dĩ là một viên ngọc thô chưa mài giũa.]
Lời này khiến tôi có cảm giác như đã từng được nghe ở đâu đó.
6.
Chúng tôi hẹn ký hợp đồng vào thứ bảy tuần này.
Địa điểm là một quán cà phê tư nhân.
Lúc tôi đến nơi, quán cà phê lớn không một bóng người.
Chủ quán làm cho tôi một cốc Americano tôi thích nhất.
Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi lấy điện thoại ra.
Việc Tống Linh Yên thay tôi tham gia chương trình âm nhạc đã xuất hiện trên mạng.
Tôi đoán là Lục Ngọc An ra tay, kết hợp với độ hot lên án trên mạng để ép tổ chương trình.
Tống Linh Yên nhân chương trình ra mắt ca khúc mới của mình mang tên “Nở rộ”.
Lúc hát ca khúc này, ánh mắt chứa đầy tình yêu của cô ta nhìn về phía Lục Ngọc An ngồi trên khán đài, quay phim cũng rất hiểu ý, lập tức chuyển camera về phía khuôn mặt tuấn tú của Lục Ngọc An.
Tiết mục cuối cùng, câu hát cuối cùng, cô ta mượn cơ hội này để trực tiếp tỏ tình với Lục Ngọc An:
“Anh là một tia sáng… Quen biết anh, em chỉ có thể sợ hãi, chỉ có thể im lặng rút lui.”
Bài hát kết thúc.
Chương trình vì độ hot mà trực tiếp hậu kỳ cho hai người họ làm bìa của tiết mục.
Độ hot trên mạng cũng cao ngất ngưởng.
Chỉ vẻn vẹn nửa tiếng, các cụm từ có liên quan đến Tống Linh Yên đều xuất hiện trên hotsearch.
#Thiên tài Tống Linh Yên
#Tống Linh Yên Lục Ngọc An
#Ca khúc mới “Nở rộ” của Tống Linh Yên
Chỉ có tôi nghe ca khúc này với sắc mặt trắng bệch.
Bài hát này tôi đã viết hai năm trước.
Mỗi một câu từ đều là lời yêu thương khó diễn đạt được giấu kín của tôi dành cho Lục Ngọc An, tôi không phải là người giỏi biểu đạt, chỉ có trong lời ca mới có thể thể hiện rõ tình cảm của mình.
Tôi vốn định dùng bài hát này làm quà sinh nhật cho Lục Ngọc An.
Nhưng khi đó hắn bận rộn với việc lặt vặt của gia tộc, lúc tôi gặp lại hắn cũng đã là chuyện của một tháng sau.
Cuối cùng tôi không thành công phát hành bài hát này, nó cũng bị tôi tiện tay đặt xuống nơi sâu nhất trong ngăn kéo.
Lục Ngọc An luôn nói tôi kỳ quặc, không muốn nói lời yêu thành lời.
Sau này tôi nghĩ, nếu có một ngày tôi có thể mang âm nhạc của mình lên sân khấu, tôi sẽ lại lần nữa lấy bài hát này ra tặng cho hắn trước mặt vạn người.
Cho nên…
Lục Ngọc An không chỉ lấy trộm ca khúc của tôi mà còn tặng nó cho Tống Linh Yên.
Hắn mang tình yêu của tôi làm quà tặng nuôi dưỡng tình cảm của mình và Tống Linh Yên.
Cuối chương trình, MC hỏi linh cảm của Tống Linh Yên khi sáng tác ca khúc này là gì, cô ta thẹn thùng cười một tiếng, cẩn thận nhìn lén Lục Ngọc An cách đó không xa vẫn chưa lên tiếng lần nào.
“Ôi chao, chuyện này cần hỏi nữa sao?”
Trong giọng nói ồn ào của các khách mời, khu bình luận cũng sôi động không kém.
[Tống Linh Yên viết hết những tình cảm của mình dành cho Lục Ngọc An vào trong bài hát đó.]
[Hai người trai tài gái sắc, quá xứng đôi hu hu hu.]
[Linh Yên của chúng ta là thiếu nữ thiên tài từ đâu xuất hiện vậy? Chỉ cần đọc lời bài hát thôi cũng sẽ mỉm cười theo rồi… Lời thật đẹp, cô ấy cũng vậy.]
[Phải như vậy chứ, Đàm Sảnh kia là cái quái gì, suốt ngày chỉ biết marketing mình bị điếc, cũng không biết là điếc thật hay giả.]
[Đúng là đồ vô dụng, chỉ thích dùng chuyện này để khiến người khác chú ý.]
Lời nói ác ý ăn tươi nuốt sống con người không nhả xương, tôi không chớp mắt nhìn những bình luận này, một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện, không chút do dự lấy đi điện thoại di động trên tay tôi.
Sau đó tắt màn hình để ở một bên.
Tôi thuận thế ngẩng đầu lên.
Không giống với vẻ đẹp trai nội liễm của Lục Ngọc An, người đàn ông trước mặt có khí chất nổi bật, mày kiếm hơi nhíu lại, đuôi mắt dài nhỏ, dưới mắt có nốt ruồi, thoải mái tùy ý không chút trói buộc.
Cũng chính là ảnh đế mới của năm nay, Lâm Trú Trạch.
Thấy tôi nhìn về phía mình với khóe mắt ửng hồng, anh không vui nói:
“Mấy năm không gặp, thiên tài nhỏ của chúng ta sao lại thành thế này rồi?”
7.
Nghe vậy tôi hơi lắc đầu.
Tôi và Lâm Trú Trạch quen nhau khi còn đi học, từng cùng hứa hẹn sẽ thành lập một ban nhạc thuộc về riêng mình.
Sau này tai tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng vì nguyên nhân gia đình mà ra nước ngoài.
Lần nữa thấy anh đã là trên màn ảnh tivi xa xôi.
Thấy tôi vẫn không nói lời nào, anh thở dài ngồi xuống đối diện tôi.
“Cậu đúng là khó liên hệ hơn cả đạo diễn nổi tiếng, lại còn khó chơi nữa, mình muốn gặp cậu một lần còn khó hơn cả lên trời.”
Thật ra Lâm Trú Trạch từng lấy danh nghĩa của mình để liên lạc với tôi, muốn cùng tôi quay chung một MV.
Nhưng khi đó tôi mới cãi nhau với Lục Ngọc An.
Lúc đó tôi gặp khó khăn ở khắp nơi, trong lúc vô tình được một cô gái phỏng vấn cùng chỗ giới thiệu cho một đạo diễn.
Hai chúng ta cùng qua vòng thử để chọn ca khúc chủ đề cho bộ phim đó.
Lúc tôi đang vui mừng khôn xiết, bàn tay của đạo diễn đột nhiên đặt lên đùi tôi một cách trắng trợn.
Ông ta nói, cụ thể là ai thì phải dựa vào biểu hiện của chúng tôi rồi.
Nghe vậy, tôi và cô gái kia đưa mắt nhìn nhau.
Mặt tôi trắng bệch, tên đạo diễn kia muốn hôn tôi, tôi hét lớn một tiếng, đẩy ông ta ngã xuống đất.
Lúc lấy lại tinh thần thì sườn mặt đã nhói đau, tôi bị đánh đến mức mắt nổ đom đóm.
Người đàn ông trung niên bụng phệ hung dữ trừng mắt với tôi:
“Một đứa điếc còn muốn soạn nhạc, cũng may vớt vát được khuôn mặt, tao muốn mày là nể mặt mày lắm rồi đấy.”
Ông ta hôn môi với cô gái kia ngay trước mặt tôi.
Tôi mệt mỏi đi ra ngoài, một dáng người cao ráo đang dựa vào tường gọi điện thoại, thấy tôi đi ra, hắn lập tức cúp máy đi đến.
Hình như lần nào hắn cũng có thể tìm thấy tôi rất chính xác.
Dường như hắn muốn lấy thứ gì đó trong túi ra đưa cho tôi.
Khi nhìn thấy vết thương ở khóe miệng tôi, động tác của Lục Ngọc An dừng lại, cả khuôn mặt lạnh đi, lập tức biến thành la sát từ địa ngục bò lên.
Hắn không nói lời nào.
Tôi muốn cười nói với Lục Ngọc An tôi không sao nhưng hắn lại không nhìn tôi lấy một lần.
Hắn đưa tôi về nhà.
Bản thân lại ngồi trên sofa cả đêm, sáng hôm sau tôi dậy mới thấy dưới bàn trà là thủy tinh vỡ vụn và tàn thuốc chất đống.
Hắn nắm lấy cổ tay tôi, dùng nhiều sức đến mức tôi đau nhức, lúc nói chuyện giọng vừa khàn vừa lạnh nhạt:
“Đàm Sảnh, anh có năng lực.”
“Ngoài âm nhạc, em muốn gì anh cũng có thể trải đường cho em được.”
“Đồng ý với anh, đừng làm nhạc nữa, được không?”
Vẻ mặt Lục Ngọc An vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng giọng nói hắn lại run rẩy.
Một lần đó, chúng tôi cãi nhau rất lớn.
Hắn muốn tôi từ bỏ những cơ hội mà tôi cố gắng có được, từ bỏ giấc mơ đến tận giờ của tôi, vì trong mắt hắn, những thứ đó đều không đáng để nhắc đến.
Trong lúc cấp bách, tôi không nhịn được mà bật khóc:
“Lục Ngọc An, anh căn bản không hiểu em!”
“Anh không hiểu em?” Nào ngờ những lời này lại khiến Lục Ngọc An ngẩn người, vài giây sau hắn tức quá bật cười:
“Đàm Sảnh, chỉ dựa vào em thôi sao? Em thật sự nghĩ mình có thể làm được gì đó sao?”
“Em biết em còn phải trải qua những gì nữa không?”
“Em là người khiếm khuyết, em lấy vốn liếng nào để so với đám người bình thường kia?”
“Nếu không phải đến giờ anh cài phần mềm theo dõi trong điện thoại em, không phải anh bảo vệ em thì em có đếm được bản thân đã gặp phải bao nhiêu chuyện buồn nôn như chuyện tối qua không?”
“Em quá đề cao bản thân rồi.”
Lục Ngọc An đóng sập cửa bỏ đi.
Mà tôi cũng vì những lời nóng giận này của hắn mà ngẩn người rất lâu.
Tôi muốn nói, sở dĩ tôi cố gắng như vậy không phải chỉ vì tôi yêu âm nhạc mà cũng mục đích khác, tôi muốn trở thành người có thể sánh vai bên hắn.
Tôi không muốn làm chuyện gì cũng đều gắn liền với tên của Lục Ngọc An ở phía sau.
Về sau nghĩ lại, có lẽ từ giây phút đó, giữa chúng tôi đã có vết rách không thể lành lại.
Mặc dù sao đó chúng tôi làm hòa nhưng lại giống như hai bên đã đạt được hiệp nghị kỳ quái nào đó thì hơn.
Mỗi lần tôi phỏng vấn hay nhận được lời mời tham gia gì đều phải trải qua sự sàng lọc của hắn, mà hắn cũng đồng ý không can thiệp vào giấc mơ âm nhạc của tôi nữa.
Nhưng cán cân đã mất cân bằng, sao có thể lung lay không đổ cho được?