Im Lặng Rút Lui - Chương 1
1.
Ngày thứ bảy chia tay với Lục Ngọc An.
Hôm đó trên mạng đều là tin tức nhà họ Lục và nhà họ Tống sắp trở thành thông gia.
Lục Ngọc An vì để giúp con gái nhà họ Tống theo đuổi con đường làm âm nhạc không chuyên nghiệp mà đã bỏ ra hai trăm vạn để đầu tư album đã khiến giới âm nhạc sôi sục.
Chỉ trong nháy mắt, chuyện thái tử gia thủ đô vì yêu mà vung tiền như rác, chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của người đẹp đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Sau đó ảnh chụp của hai người cũng bị các tạp chí lớn nhỏ đua nhau đăng tải.
Giống như trong mắt mọi người, bọn họ mới là một đôi do trời đất tạo nên.
Tôi cầm điện thoại lên, tin nhắn với Lục Ngọc An vẫn dừng lại hai ngày trước.
[Tôi sẽ đính hôn với Tống Linh Yên.]
[Đàm Sảnh, tôi cũng không phải không là em thì không thể.]
[Chuyện em không đồng ý vẫn có người muốn làm.]
Trái tim nhói đau, tôi che ngực, khóe mắt thấy mấy người phụ nữ đang hi hi ha ha dắt tay nhau đi đến.
“Cuối cùng thái tử gia nhà họ Lục cũng mở to mắt ra rồi, cô nói mà xem, tại sao anh ấy lại không yêu đương với con gái nhà họ Tống mà đi yêu con bé điếc kia chứ?”
“Môn không đăng hộ không đối, sao có thể có kết quả được, Đàm Sảnh này vẫn ngây thơ quá rồi.”
“Tôi thấy không phải ngây thơ mà là tâm cơ thì đúng hơn, ảo tưởng mình có thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lục.”
“Còn không phải cũng bị ném đi sao, xấu hổ chết mất, nhìn xem cô ta sau này còn lăn lộn trong giới thế nào.”
Giọng nói chế nhạo của mấy người đó cũng không dừng lại khi thấy tôi mà ngược lại càng to thêm, giống như lũ lụt tìm được nơi để xả lũ.
2.
Trong mắt mọi người, tên của tôi còn không có tư cách để đặt cạnh tên của Lục Ngọc An.
Hắn là thái tử lừng lẫy tiếng tăm trong giới, tôi chỉ là một người làm âm nhạc không nổi danh.
Chúng tôi từ khi sinh ra đã không ngang hàng.
Người người đều cảm thấy Lục Ngọc An đối với tôi chỉ là hứng thú nhất thời, ăn quen sơn hào hải vị rồi nên thỉnh thoảng muốn đổi qua rau dưa.
Nhưng Lục Ngọc An lại đối xử tốt với tôi một cách lạ thường.
Hắn chủ động theo đuổi tôi.
Biết tôi có hứng thú với âm nhạc.
Ngày đầu tiên ở bên nhau, hắn đã dứt khoát bao hết màn hình LED lớn trong thành phố, cứ như vậy phát nhạc của tôi, đồng thời công khai quan hệ với tôi trên Weibo.
Ngũ quan tuấn tú sắc nét của người đàn ông dưới ánh đèn mang theo sự kiêu ngạo không cho từ chối.
Ngày thứ hai, tên của tôi leo thẳng lên hot search.
Vì tên của Lục Ngọc An, ca khúc người nghe chưa đạt đến một trăm kia của tôi chỉ sau một đêm đã có hơn vạn bình luận.
Tin đồn lan truyền khắp nơi.
Mọi người đều nói là tôi hạ cổ với Lục Ngọc An.
Nhưng hắn lại như không nghe thấy, ngược lại còn giới thiệu tôi với tất cả bạn bè.
Trong rạp tư nhân.
Tôi nhìn hắn cười nói vui vẻ với những nam nữ quyền cao chức trọng quần áo hoa lệ kia.
Bọn họ nói những chủ đề tôi nghe không hiểu, trò chuyện về những dự án hơn trăm tỷ, uống một chai vang đỏ có giá tiền mà cả đời này tôi cũng không kiếm được.
Tôi không hiểu, chỉ có thể yên lặng cầm tách trà ngồi một bên.
Có một người phụ nữ xinh đẹp đi giày cao gót đứng lên, cô ấy che miệng cười đi sang bên cạnh, có lẽ do không cẩn thận…
Một giây sau, tôi bị một bàn tay đẩy ngã xuống đất.
Máy trợ thính bên tai theo lực đẩy rơi xuống đất, thế giới của tôi chìm vào yên tĩnh.
Sự sợ hãi bủa vây lấy tôi.
Sắc mặt tôi tái nhợt, không để ý đến tôn nghiêm mà đưa tay sờ soạng xung quanh.
Lục Ngọc An cúi đầu hỏi tôi: “Sao vậy?”
Khuôn mặt hắn chìm trong ánh đèn lúc sáng lúc tối của phòng bao, tôi chỉ có thể thấy được môi hắn động đậy nhưng lại nhanh bị bóng tối che lấp.
Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra tôi không bình thường.
Phải nói là tất cả mọi người ở đây đều phát hiện ra sự dị dạng của tôi.
Bọn họ chỉ về phía tai mình với Lục Ngọc An.
Đúng lúc này một ánh sáng chiếu qua người bên cạnh.
Tôi đọc được khẩu ngữ của anh ta…
“Cậu điên rồi à? Tìm một người điếc?”
Chỉ trong giây phút đó, cảm giác tự ti khó nói thành lời như bão lũ nuốt trọn lấy tôi.
3.
Đây là lần đầu tiên tôi ý thức được rõ ràng khoảng cách giữa mình và Lục Ngọc An.
Từng giây từng phút ở bên cạnh hắn, những ngôn từ mang theo tính công kích mãnh liệt đều chưa từng dừng lại.
“Cô điếc thật sao?”
“Điếc cũng biết sáng tác nhạc sao? Giả hay thật vậy, đều dựa vào Lục Ngọc An chứ gì.”
“Người phụ nữ này tốt nhất vẫn nên biết tự trọng thì hơn, của mình hay không phải của mình vẫn nên tự hiểu rõ.”
“Rời khỏi thái tử gia nhà họ Lục, Đàm Sảnh cô chẳng là gì cả.”
Những tiếng chất vấn như vòng xoáy sâu thẳm bao lấy tôi.
Tôi có suy nghĩ chia tay.
Có lẽ nhận ra được ý định của tôi, trước khi tôi lên tiếng, Lục Ngọc An luôn ung dung không vội vàng lại đỏ vành mắt.
Hắn ngồi ở ghế sau ôm tôi vào lòng, hôn lên vành tai tôi, không ngừng nói xin lỗi với tôi.
“Sảnh Sảnh, đừng như vậy được không?”
“Chúng ta không chia tay.”
“Trong lòng anh, em không thiếu sót, em là người hoàn hảo nhất.”
Từ đó về sau, Lục Ngọc An không còn đưa tôi đến những bữa tiệc có liên quan đến hắn nữa.
Có lẽ vì đang an ủi tôi, cũng có thể vì đang chuộc lỗi cho hành động của mình.
Thiếu nữ mới biết yêu nào có thể ngăn cản được tình cảm nhiệt tình này?
Có lẽ do tuổi trẻ nông nổi, cũng có thể căn bản không muốn quan tâm đến thân phận này thân phận kia.
Tôi khờ dại cho rằng tình cảm của chúng tôi có thể chiến thắng mọi gian nan hiểm trở.
Thời gian sau đó, mọi chuyện như ngày càng suôn sẻ.
Cuối cùng tôi cũng có thể dựa vào cố gắng của mình mà nhận được lời mời tham gia một chương trình âm nhạc có chút tiếng tăm.
Lúc tôi vô cùng phấn khởi muốn nói tin tốt này cho Lục Ngọc An nghe thì lại ngoài ý muốn nghe được hắn trò chuyện với nhau.
“Ngọc An, cậu đâu cần phải làm cho Đàm Sảnh đến độ đối nghịch với mẹ như vậy?”
“Dì rất tức giận.”
“Cuối cùng cậu cũng phải cưới con gái nhà họ Tống mà thôi.”
“Đừng có diễn quá rồi lại thành thật.”
“Nghe anh em khuyên một câu đi, mau chia tay với kẻ điếc kia đi.”
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Lâu đến mức tôi nghĩ rằng Lục Ngọc An không biết nói, tất cả đều là ảo giác của tôi… Tôi nghe được giọng nói dễ nghe mang theo sự hững hờ của người đàn ông.
Vẫn khàn khàn và lạnh lùng như trước.
“Đàm Sảnh rất ngoan.”
“Yêu đương thôi, cũng đâu tính đến chuyện kết hôn.”
4.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy Lục Ngọc An chưa từng hứa hẹn sẽ một đời một kiếp một đôi.
Hắn chỉ thiếu một con chim nhỏ vừa hiểu chuyện vừa có thể giải trí mà thôi.
Tôi nhìn khuôn mặt không cảm xúc trong gương, không biết từ khi nào, sức sống đã ngày càng rời xa tôi, ngày qua ngày càng giống cái xác không hồn hơn.
Tôi chậm rãi đánh son.
Vừa ra đến cửa đã bị nhân viên chương trình thở hổn hển chạy đến gọi lại, vẻ mặt anh ta khó xử:
“Cô Đàm, thật xin lỗi, có lẽ chúng tôi không thể để cô lên sân khấu được…”
Tôi ngẩn người.
Người đi thông báo không quá lớn tuổi, thông báo quyết định thay người đột xuất như thế này cũng khiến anh ta khá lúng túng, anh ta cẩn thận nhắc nhở tôi:
“Cô Đàm, có một số việc không phải là việc mà tổ chương trình có thể quyết định.”
“Nếu không phải là hết cách, cô đừng đắc tội với người có vai vế lớn.”
Anh ta còn định nói thêm gì đó thì có hai bóng dáng thân mật cùng nhau đi đến.
Đám người vừa rồi vẫn còn rải rác mỗi chỗ một người lập tức tiến lên như tổ ong vì hai người này.
Tôi nhìn về phía ồn ào.
Người đàn ông cao ráo, đôi mắt vừa lạnh lùng nhưng lại đa tình miễn cưỡng nâng lên. Hắn không chút e dè đối mặt với tôi, ánh mắt tôi từ khuôn mặt lạnh nhạt của hắn chuyển sang cánh tay trắng nõn đang khoác tay hắn.
Người phụ nữ xinh xắn nở nụ cười xinh đẹp, nửa người cô ta dựa vào người Lục Ngọc An. Thấy tôi đi đến, cô ta càng siết chặt tay hơn.
Lúc này, mọi chuyện cần biết đều được xâu chuỗi lại với nhau.
Lục Ngọc An hiểu rõ hơn ai hết, đây là chương trình âm nhạc tôi rất thích, hơn nữa có thể đưa âm nhạc của tôi lên sân khấu chân chính, đồng thời cũng là giấc mơ từ nhỏ của tôi.
Vì vượt qua nỗi sợ, vì có thể đứng trước mặt vài trăm người để phô diễn tài năng trong lúc phỏng vấn, tôi không ngừng luyện tập, từng bản nhạc bị vò nát chất đầy thùng rác trong góc phòng.
Nhiều lần tôi bừng tỉnh giữa đêm cũng chỉ vì muốn làm được tốt nhất.
Nhưng bây giờ, chỉ một câu nhẹ nhàng của hắn, tôi đã bị đổi dễ như trở bàn tay.
Giờ phút này, cách biển người cũng như cách dải ngân hà rộng lớn không thể vượt qua.
Hắn bước từng bước đến gần tôi.
Khóe miệng hắn hơi nâng lên, giọng nói lạnh lùng như thanh kiếm sắc bén xuyên qua người tôi.
“Tôi đã nói rồi Đàm Sảnh.”
“Thứ em không cần, có người khác muốn.”
Lục Ngọc An rất biết cách làm thế nào để kích tôi.
Không có gì tàn nhẫn hơn việc đánh nát mộng tưởng của một người.
Lúc này tôi không thể khống chế được sự nhẫn nhịn bao năm qua.
Trong tiếng kinh ngạc của mọi người, tôi tát mạnh vào mặt Lục Ngọc An.
Người đàn ông đã từng xem tôi như trân bảo, người đàn ông từng chiếu sáng cuộc đời tôi.
Lúc này trái tim tôi như hồ nước đọng, trong ánh mắt không dám tin tưởng của hắn, điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là bình tĩnh nhìn hắn:
“Cho nên anh có thể tùy tiện chà đạp sự cố gắng của người khác thế này sao?”
“Lục Ngọc An, anh khiến tôi buồn nôn.”