Huyết Lệ - Chương 7
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn được sinh ra tại lục giới, cảm nhận được cái gì là suy yếu.
Một vị thần cao cao tại thượng như hắn, tất nhiên chưa hề ngờ tới, có một ngày thế mà lại bỏ mệnh trong tay thứ mà hắn coi như sâu kiến.
Hắn ngã xuống dưới chân sâu kiến.
13.
Thức hải kịch liệt rung động, tôi rốt cuộc không thể áp chế nổi thần hồn của thần nữ nữa, chỉ có thể mặc cho nàng hoàn toàn chiếm lấy thân thể.
Dưới cái nhìn của chúng tiên, linh hồn trong suốt của tôi từ từ tách ra khỏi cơ thể, mờ ảo giữa không trung, sắp tiêu tán.
Thần nữ lệ rơi đầy mặt quỳ rạp xuống đất, ôm lấy Ma thần đang hấp hối, cảm thấy bất lực trước thanh kiếm cắm trong tim hắn cùng ma khí đang tán loạn.
Nàng căm tức nhìn tôi:
“Sao ngươi dám! Sao dám dùng tay của ta giết chàng ấy!”
Tôi từ trên cao nhìn xuống thần nữ, lạnh lùng nói:
“Hắn đồ sát toàn thôn của ta, diệt vô số quốc gia tại nhân gian, sinh linh lục giới đã chết trong tay hắn nhiều không kể hết. Hắn là ma, làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội!
“Giết hắn, vốn là nghĩa vụ của thần nữ ngươi!”
Thần nữ ngửa đầu, trong mắt tràn đầy căm hận, khuôn mặt thanh lệ tuyệt thế được bao bọc bởi thần quang chói mắt, nhưng lại hung ác như một ác quỷ.
Nàng nói ra những lời y như ngày Ma Thần đồ thành hôm đó:
“Các ngươi bất quá chỉ là một bầy kiến hôi, sinh mà chết, chết mà sinh, sở thụ đau khổ đều là vận mệnh của các ngươi ! Đó là thiên đạo luân hồi, là ý trời, là vận mệnh!”
“Các ngươi sao có thể so sánh với chàng ấy!”
“Ngươi lại dám vì một đám sâu kiến đê tiện mà giết chàng ấy, vậy ta liền hủy diệt tất cả chúng sinh trong lục giới, chôn cùng chàng!”
Đây chính là hần nữ mà phàn nhân chúng tôi đời này qua đời khác cung phụng.
Đây chính là thần nữ lòng mang chúng sinh.
Tôi không thể ức chế cười ha hả, nhìn vào những gương mặt ngạc nhiên và không dám tin của chúng tiên.
Bọn hắn tựa hồ cũng không dám nghĩ, hóa ra thần nữ mà bọn hắn tôn sùng kính ngưỡng, lại chưa hề coi bình an của lục giới chúng sinh là trách nhiệm của mình.
Hóa ra vị thần nữ luôn đầy miệng thương xót chúng sinh, lại có bộ dáng xấu xí, ích kỷ, lạnh lùng và thờ ơ với chúng sinh như vậy.
Thông qua đôi mắt của họ, tôi nhìn thấy Thanh Diễn Tiên Tôn vừa lịch kiếp trở về.
Thật trùng hợp làm sao, thời khắc hắn trở về vừa vặn nghe được những lời độc ác của thần nữ.
Khuôn mặt luôn lạnh nhạt xuất trần của hắn, lần đầu tiên mất đi sự lạnh lùng mà tràn đầy kinh ngạc.
Khoảnh khắc lời nói của thần nữ vừa dứt, ánh sáng đỏ chói đột nhiên lan ra từ chân nàng, những trận văn phức tạp lấy nàng làm trung tâm, như lồng giam đem nàng nhốt vào trong đó.
Trận văn đỏ tươi lập tức bao phủ lấy thần nữ cùng Ma Thần, trên mặt, trên cổ, trên cánh tay của bọn hắn đều được bao phủ bởi hồng quang, đan xen cùng những ký tự cổ xưa.
Thoạt nhìn, phảng phất đem cả người bọn hắn cắt đứt thành rất nhiều mảnh khối.
Thanh diễn Tiên Tôn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
“Diệt thần trận?!”
Bên trong chúng tiên có người kinh hô một tiếng.
Thần nữ đã chết một lần trong Diệt thần trận, nên nàng ta đương nhiên rõ ràng nhất uy lực của trận pháp này.
Nàng ta nhìn sát cơ tràn ngập khắp trận pháp dưới chân, nhìn trận văn chói mắt bò khắp thân thể, giống như Bạch Hạc Tiên Quân ngày đó, vì thần hồn bị xé rách mà thống khổ kêu gào:
“Không, không có khả năng! Sao trong lục giới lại có thể có Diệt Thần trận hoàn chỉnh?!”
14
Khi mới đến Tu chân giới, trước khi đến Ma Điện, tôi đã đến Vực chôn Thần.
Nghe đồn Ma Thần đã đem Ma nữ hại chết Thần nữ cầm tù tại một cái hố quật bên trong Vực chôn Thần, ngày đêm tra tấn.
Khi tôi tìm đến nơi, Ma nữ đã chết.
Nhưng nàng đã khắc lên đá trận pháp Diệt Thần hoàn chỉnh.
Thần nữ không dám tin lắc đầu:
“Không, cho dù là Diệt thần trận, một kẻ phàm nhân như ngươi, sao có thể bố trí được trận pháp mà giết ta!”
Hồn phách của tôi đã rất nhạt, nhìn xuống thần nữ đang đau khổ giãy dụa trong Diệt Thần trận mà mỉm cười:
“Ngươi còn nhớ Thẩm gia ở nhân gian?”
Khi ở nhân gian lịch kiếp, nàng ta đã sinh cho Ma Thần một hài tử, lại bị chính tay Ma Thần vì hiểu lầm mà sát hại.
Đúng là phàm nhân không thể để Diệt Thần Trận phát huy tối đa sức mạnh.
Nhưng tôi đã lấy máu của thần nữ cùng Ma Thần để họa trận, lấy mảnh tim còn sót lại của bọn hắn để bày trận, lại lấy huyết mạch của bọn hắn là hài nhi kia làm mắt trận, hoàn thành Diệt Thần trận dành riêng cho bọn hắn.
Lão bà lúc đem hài cốt của hài nhi kia giao cho tôi có nói, muốn bọn hắn phải đau khổ như bà!
Bây giờ, tôi làm được.
Tôi từng chữ kết tội nàng ta:
“Ngươi thân là Thần Quân của chính đạo, nhận cung phụng của thương sinh lục giới, lại bỏ mặc tà ma tàn sát sinh linh, vì bản thân tư tình, mưu toan diệt thế, sao còn dám ngồi trên Thần vị, hưởng hương hỏa vô tận!”
“Kẻ giết người sẽ bị người giết.
“Những người bỏ rơi người khác sẽ luôn bị bỏ rơi.”
“Ma Thần lạm sát phàm nhân, liền nhất định phải chết trong tay một kẻ phàm nhân như ta.”
“Ngươi chối bỏ tín đồ của mình, liền nhất định sẽ phải nhận sự phản bội từ tín đồ như ta!”
“Không!”
Thần nữ chịu đựng sự thống khổ thần hồn bị xé rách, vươn tay về hướng Thanh Diễn Tiên Tôn:
“Sư huynh cứu ta!”
Đôi mắt lạnh lùng của tôi nhìn vào Thanh Diễn Tiên Tôn:
“Tôn Giả từng nói, ngươi tu chính là vô tình đạo, chặt đứt thất tình lục dục, đối xử với vạn vật bình đẳng như nhau.”
“Từ sau khi nhập đạo, ngươi quả thực chưa từng thiên vị sao?”
“Ngươi nói, ngươi đi lịch kiếp để thấy được chính mình, trời đất và chúng sinh.”
“Ta không hỏi ngươi có nhìn thấy thiên địa chúng sinh hay không, ta chỉ hỏi ngươi có thật sự nhìn rõ chính mình hay không?”
“Cái gọi là thuật phục sinh, kỳ thật chính là một loại tà thuật đoạt xá, ta nói có đúng không?”
Sắc mặt của Thanh diễn Tiên Tôn dần trở nên tái nhợt sau mỗi câu hỏi của tôi.
Lúc trước hắn thường nói, sư muội của hắn là vị thần đại ái, sinh ra để bảo vệ và giữ gìn cho thương sinh lục giới, cho nên hi sinh một ít người cứu thần nữ, là vì lục giới, vì thương sinh, mà không phải vì tư tình.
Nhưng hắn thật sự không có một tia tư tình sao?
Thanh diễn Tiên Tôn nhìn chằm chằm vào Thần nữ bên trong Diệt Thần trận đang hướng hắn cầu xin, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ đau đớn, đưa tay trước người kết một cái pháp ấn:
“Chúng tiên nghe lệnh, cùng ta Tru Tà ma, diệt thần!”
Chúng tiên một mực trầm mặc lúc này cùng nhau đưa tay, trước người kết xuất pháp ấn giống thanh diễn Tiên Tôn y đúc.
Ngàn vạn linh lực cùng rót vào Diệt thần trận.
Hồng quang của trận Diệt Thần sáng đến mức gần như thắp sáng cả bầu trời.
Bên trong hồng quang có thể nhìn thấy ma khí tứ tán cùng thần quang bảy màu đang bị bóp nghẹt bởi trận pháp.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương mang theo cực hạn oán hận của Thần nữ vang lên:
“Cho dù ta là thần, tại sao lại không thể có thất tình lục dục!
“Tại Tu Chân giới này, ai không có tư tình, ai không có tư dục, ai dám nói trong lòng thật sự mang chúng sinh!”
“Các ngươi bất quá cũng dối trá giống như ta, vừa ích kỷ vừa lạnh lùng, sao dám đến phán xét ta!”
Chúng tiên tâm thần chấn động, khuôn mặt tràn đầy xấu hổ, lại không một người lùi bước.
Cho đến khi hồng quang của Diệt thần trận dập tắt, thần nữ cùng Ma Thần bên trong trận pháp đã thần hình câu diệt, hai vị Chân thần duy nhất của lục giới đã không còn tồn tại, lại không có khả năng phục sinh.
Tôi nhìn Diệt Thần Trận trống rỗng, nhớ tới đầu lâu của phụ thân chảy ra huyết lệ, nhớ tới phàm nhân bên trong thiên hỏa không chỗ chạy trốn, nhớ tới lão bà cùng đạo sĩ trung niên trên núi, rốt cục mỉm cười chân thành.
Đại thù đến báo, chết không hối hận.
Tại trước khi hồn phách triệt để tiêu tán, tôi ngước mắt nhìn đám tiên nhân bên ngoài Diệt Thần Trận do Thanh Diễn Tiên Quân dẫn đầu:
“Những tiên nhân các ngươi trên cao nhìn thấy thiên cơ, phía dưới khống chế vạn vật chúng sinh, tự xưng là thông thiên triệt địa, không gì không làm được.
“Trong mắt các ngươi, phàm nhân bất quá chỉ là sâu kiến, là tồn tại có thể tùy ý bài bố chà đạp, cho nên không hề có chút lòng thương hại đối với chúng tôi.
“Thế nhưng là đại đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, mất đi một, luôn có biến số mà các ngươi không thể lường được.”
“Hôm nay là ta, ngày sau cũng sẽ có thể xuất hiện một sâu kiến giống như ta.”
Sâu kiến có thể lay trời, phàm nhân cũng có thể thí thần.
【 Tái bút】
Ngày mà Thần nữ cùng Ma Thần bị tru diệt, thiên địa rung động, đất rung núi chuyển, thiên đạo tức giận hạ xuống Lôi phạt cơ hồ hủy diệt toàn bộ Tu Chân giới.
Thiên Phạt về sau, thiên địa quy tắc mới được sinh ra, mỗi giới trong lục giới đều tự mình sinh ra tiểu Thiên đạo kết nối cùng thiên đạo.
Từ đó, vô luận thần Tiên Yêu Ma, chỉ cần đến nhân gian đều sẽ bị áp chế tu vi.
Nếu tại giới này làm ác, tất sẽ chịu Thiên Phạt.
Thanh Diễn Tiên Tôn, người từng đứng đầu Tu chân giới, sau khi dẫn đầu chúng tiên Diệt thần, đạo tâm vỡ vụn, cuối cùng không thể phi thăng, tại trăm năm sau vẫn lạc trong lôi kiếp.
( Hoàn )