Huyết Lệ - Chương 6
Trận pháp đang điên cuồng cướp đoạt linh lực, xé rách thần hồn của hắn.
Hắn mấy lần muốn mạnh mẽ xông ra khỏi trận pháp, cuối cùng chỉ có thể đổi lại thương tích đầy mình.
Hắn thống khổ kêu to, rốt cuộc không duy trì được tư thái cao cao tại thượng, quỳ rạp xuống đất, run rẩy cầu xin tôi:
“Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không dám nữa, cầu xin ngươi đừng giết ta!”
Tôi nghiêng đầu, đánh giá tư thái khóc lóc cầu xin của hắn, không khác gì sâu kiến mà trong miệng bọn hắn hay nhắc đến.
Xấu xí, dơ bẩn, hèn mọn, nhỏ bé.
Nguyên lai thần tiên cũng giống phàm nhân chúng tôi, tham sống sợ chết, lấn yếu sợ mạnh.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn ngã xuống, run rẩy giãy dụa trong trận pháp.
Nhìn mái tóc đen nhánh của hắn dần trắng như tuyết, nhìn khuôn mặt vốn anh tuấn của hắn nhanh chóng già đi, cuối cùng trở thành một ông già với những đốm đồi mồi cùng mái tóc bạc trắng.
Tiếng kêu gào tuyệt vọng của hắn thật giống tiếng than khóc ngày đó của bách tính trong thành bị Ma thần giáng xuống thiên hỏa thiêu rụi.
Khuôn mặt hắn chảy ra huyết lệ, cực kỳ giống thảm trạng của phụ thân tôi ngày hôm đó.
Sau lưng hắn là bức tượng thần nữ đang cúi đầu nhìn.
Trước mặt hắn là tôi, người mang khuôn mặt giống y thần nữ.
Chúng tôi thờ ơ nhìn xuống nỗi khốn cùng của hắn, giống như cách mà hắn nhìn xuống những phàm nhân bị hắn coi là sâu kiến.
Cuối cùng, sau khi bị trận pháp hút khô linh lực, hắn hiện ra chân thân là một tiên hạc, sau đó, sinh cơ hoàn toàn bị dập tắt hắn liền tiêu tán ở lục giới.
Ngay cả nửa mảnh lông vũ cũng không còn sót lại.
Hồng quang của Tru Tiên Trận dập tắt.
Tôi ngước mắt, giống như năm tám tuổi nhìn vào bức tượng thần nữ.
Khuôn mặt tuyệt thế của thần nữ vẫn y hệt như năm đó vậy, vẫn đầy lòng từ bi đối với mọi chúng sinh.
Tôi vô cùng khoái ý cười lớn:
“Nguyên lai giết chết một vị tiên nhân, cũng không khó đến vậy.”
11.
Việc Bạch hạc Tiên Quân mất tích, không gây chút gợn sóng nào ở Tu Chân giới.
Hắn tu chính là tiêu dao đạo, vốn hành tung bất định, tới lui tự tại.
Cho dù việc hắn chết ở nhân gian bị người phát hiện, cũng sẽ không có ai hoài nghi tôi.
Làm thế nào một người phàm có thể vượt qua Vô Hồi Sơn, có thể tới lui tự nhiên tại nhân gian?
Ngoại trừ Thanh Diễn Tiên Tôn đang lịch kiếp, không ai biết việc tôi có phàm trần kính.
Chỉ là Thanh Diễn Tiên Tôn cùng Bạch Hạc Tiên Quân đều không ở, khoảng cách tới thời gian phục sinh Thần nữ chỉ còn hơn một tháng, Ma Thần lo lắng sẽ có người cản trở, dứt khoát ở lại động phủ, nhìn tôi chằm chằm.
Có hắn, những tiên nhân kia ngược lại là an phận hơn nhiều.
Dù sao Ma Thần tâm ngoan thủ lạt, tuyệt sẽ không giống thanh diễn Tiên Tôn cùng bạch hạc Tiên Quân dễ dàng tha thứ cho bọn hắn.
Thời điểm gần đến một ngàn ngày, tôi càng ngày càng cảm giác được rõ ràng, thần hồn của Thần nữ đang dần khôi phục bên trong cơ thể mình.
Tư tưởng của nàng, linh hồn của nàng, có khi liền nắm quyền chủ đạo trong một khoảnh khắc nào đó.
Nửa đêm tỉnh mộng, tôi càng ngày càng không phân biệt rõ, người trong mộng là tôi, hay là nàng.
12.
Cuối cùng đã tới một ngàn ngày.
Tin tức Thần nữ sắp phục sinh đã được truyền khắp Tu Chân giới.
Vô số tiên nhân vừa mới tảng sáng đã đằng vân giá vũ mà đến, chỉ vì chiêm ngưỡng khoảnh khắc thần nữ được phục sinh, cung nghênh Chân Thần quy vị.
Tôi lần đầu tiên mặc trên người bộ y phục tinh xảo nhất Tu Chân giới, đứng trước mặt chúng tiên cùng Ma Thần với tư cách là Thần nữ.
Dưới con mắt cảnh giác của họ, uống vào một bát linh dược cuối cùng.
Thân thể tôi đã được linh dược cải tạo suốt một ngàn ngày qua, sớm đã hoàn toàn phù hợp với thần hồn của thần nữ, uống xong cũng sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa.
Khi linh dược phát huy tác dụng, thần hồn của thần nữ đang ngưng kết ra một hình người nhỏ bé tại đan điền của tôi, rồi xâm nhập vào thức hải, cố gắng đuổi hồn phách của tôi ra ngoài.
Thân thể bắt đầu hiện ra thần quang bảy màu giống như hôm đó Dẫn Hồn nhập thể, khiến cả người tôi trở nên siêu phàm thoát tục, thiên địa thất sắc.
Chúng tiên đồng loạt hét lên kinh ngạc:
“Cung nghênh thần nữ quy vị!”
Khi thần nữ dần dần chiếm được quyền kiểm soát cơ thể, tôi nhìn thấy ánh mắt của Ma Thần ngày càng dịu dàng, lại có một tia tức giận.
Hắn bước về phía tôi, thần sắc lộ rõ sự vui mừng, áy náy lại ôn nhu.
Tôi từng nghe nói, những người yêu nhau có thể dễ dàng nhận ra nhau chỉ bằng một ánh mắt, cho dù đối phương có đổi một bộ nhục thể.
Nhưng tôi nghĩ, Ma Thần cùng thần nữ ước chừng là không đủ yêu nhau, ít nhất hắn không nhận ra đôi mắt đầy sát khí của tôi lúc này.
Khi hắn giang hai cánh tay, ý đồ muốn ôm tôi vào trong ngực, tôi đã dùng thanh kiếm mà vị đạo sĩ trung niên kia đưa cho, đâm vào tim hắn:
“Ngươi chết đi!”
Đây là biến cố mà không ai đoán trước được.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của chúng tiên, khuôn mặt của Ma Thần lạnh lùng, hời hợt đưa tay ngăn cản mũi kiếm:
“Đồ sâu kiến, không biết tự lượng sức mình ——”
Khoảnh khắc tiếp theo, lời chế nhạo tự phụ của hắn mắc kẹt trong cổ họng.
Thanh kiếm tưởng chừng như bình thường này vậy mà lại dễ dàng xuyên qua lòng bàn tay, xuyên thẳng vào trái tim hắn.
“Thanh kiếm này?”
Tôi cười:
“Có phải cảm thấy khí tức trên thân kiếm rất quen thuộc?”
“Ngươi còn nhớ Khánh quốc ở nhân gian đã bị hủy diệt không?”
Thần nữ cùng Ma Thần là do lục giới ứng âm dương mà sinh, là hai Chân Thần duy nhất, sinh ra bất tử bất diệt, tương sinh tương khắc.
Ngoại trừ Diệt Thần trận, khắp lục giới, cũng chỉ có chính bọn hắn mới có thể giết chết lẫn nhau.
Thanh kiếm này, là vị đạo sĩ trung niên dùng trái tim của Ma thần và Thần nữ còn sót lại khi lịch kiếp ở nhân gian rèn đúc mà thành, sau đó được làm nguội bằng máu của họ.
Dung hợp huyết nhục cùng thần lực của hai người bọn họ lại, là lợi khí tuyệt vời để giết chết Ma Thần.
Thần hồn của thần nữ đã hoàn toàn hồi sinh tại đan điền, tôi liền cảm nhận được cỗ thân thể này đồng thời đạt được thần lực của thần nữ.
Tại thời khắc này, tôi chính là thần nữ, thần nữ chính là tôi.
Tôi vượt qua cửu tử nhất sinh, vượt qua Vô Hồi Sơn, bỏ bao công sức, tiếp nhận sự thống khổ khi uống linh dược suốt một ngàn ngày, cam nguyện hiến tế bản thân, chính là vì thời khắc này, có được năng lực thí thần.
Thần hồn bị tôi cưỡng ép áp chế ở trong thức hải bùng lên một tiếng gầm chói tai:
“A a a! Sao ngươi dám! Sao ngươi dám đả thương chàng ấy! Sao ngươi dám!”
Tôi lạnh lùng đem toàn bộ thần lực tập trung trên thân kiếm, mạnh mẽ đâm xuyên qua thân thể Ma Thần.
Tôi thành công.
Ma Thần vẻ mặt khó tin nhìn xuống ngực mình, máu tuôn ra trượt từ thanh kiếm xuống mặt đất.
Thân thể của hắn phảng phất như bị rò rỉ, ma khí nồng nặc tuôn ra từ vết thương, sinh mệnh của hắn bị rút ra một cách mãnh liệt, thô bạo.