Huyết Lệ - Chương 5
Thanh Diễn tiên tôn trả lời:
“Bởi vì Diệt Thần Trận trong vực chôn Thần cũng không hoàn chỉnh, cho nên để lại một tia hi vọng sống.”
Dường như bị bộ dáng hiếu học của tôi lấy lòng, hắn mỉm cười đưa tay sờ lên đầu tôi:
“Ngươi đã hiếu kì như vậy, có thể tùy ý xem tàng thư trong động phủ, trận pháp cũng có thể tùy ý sử dụng.”
Đây là một chút thương xót của hắn đối với người sắp chế.t là tôi.
Thế nhưng cũng chỉ có như vậy.
Giống như từ đầu đến cuối hắn luôn cho rằng, hi sinh một phàm nhân tầm thường như tôi để đổi lấy sự phục sinh cho Thần nữ là chuyện đương nhiên.
Giống như một trong những linh dược tôi uống bên trong có một loại là: Vạn Hồn Hoa.
Chỉ có nơi tụ tập vạn hồn ở nhân gian, mới có thể sinh ra.
Nhưng mỗi lần Ma Thần đưa thuốc đến, Thanh Diễn tiên tôn cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua một câu:
Vì lấy được Vạn Hồn Hoa để dùng trong một ngàn ngày này, đã chế.t bao nhiêu phàm nhân?
Trên bản chất hắn cùng Ma Thần, cùng Thần nữ, cùng Bạch Hạc tiên quân cũng không có gì khác nhau.
09.
Uống thuốc năm thứ hai, Thanh Diễn Tiên Quân nói gần đây cảnh giới của hắn trì trệ, cần phải đi nhân gian lịch kiếp.
Thời gian trên lục giới trôi qua không giống nhau.
Tu Chân giới mười ngày bằng ở Nhân gian một năm.
Chờ khi hắn lịch kiếp một giáp trở về, đúng lúc là thời điểm Thần Nữ phục sinh.
Tôi hỏi: “Vì sao Tiên Nhân phải xuống nhân gian lịch kiếp, thậm chí, lịch kiếp hơn trăm lần?”
Hắn trả lời:
“Là vì muốn tự mình nhìn thấy thiên địa chúng sinh.”
“Tiên nhân nhập thế để sinh ra, nếu không vào hồng trần, thì làm sao khám phá hồng trần.”
“Ta tu luyện chính là Vô Tình Đạo, nếu muốn vô tình, trước phải có tình.”
Tôi: “Thế nào là Vô Tình Đạo? Là không thể có một tia tình cảm sao?”
Thanh Diễn lắc đầu: “Con đường Vô Tình Đạo cũng không hạn hẹp đến mức tuyệt tình tuyệt ái, mà là sau khi chặt đứt hết mọi thất tình lục dục, đối xử với vạn vật bình đẳng như nhau.”
“Cái gọi là Đại Đạo vô tình nhưng lại có tình, nhân đạo hữu tình lại như vô tình, đôi khi thiên vị tại một người hữu tình, đồng đẳng đối với người khác vô tình, đây là điều tối kỵ trong Vô Tình Đạo ——”
Nói đến đây, hắn không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên im lặng, chìm trong suy nghĩ.
“Vậy… sau khi ngài đi, nếu ta lại bị bắt nạt, thì có thể đến nhân gian tìm ngài trò truyện không?”
Tôi thăm dò mà nhìn qua hắn, nhịn khộng được mỉm cười cay đắng:
“Ta quên mất, ta không giống như tiên nhân các ngài có thể tùy ý ra vào nhân gian.”
Thanh Diên Tiên tôn nhìn vào mắt tôi, ý thương tiếc càng sâu, đưa cho tôi một phàm trần kính.
Đây là pháp bảo có thể tùy ý ra vào nhân gian.
Hắn nói, nếu tôi ở động phủ thấy cô đơn, có thể đi nhân gian tìm hắn trò chuyện.
Bất quá thời điểm hắn lịch kiếp, chưa hẳn đã nhận ra tôi.
Tôi thiên ân vạn tạ nhận lấy.
10.
Sau khi Thanh Diễn Tiên tôn đi lịch kiếp, an bài tiên đồng mỗi ngày giúp tôi sắc thuốc, lại bàn giao cho Bạch Hạc tiên quân chăm sóc tôi.
Một ngàn ngày đã trôi qua hơn phân nửa, dung mạo của tôi đã thay đổi đáng kể, cùng Thần nữ gần như không có gì khác biệt.
Không chỉ có Ma Thần mỗi lần đều ngẩn người nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, ngay cả Bạch Hạc tiên quân cũng thường xuyên nhìn tôi mà xuất thần.
Vào ngày uống thuốc thứ chín trăm sáu mươi lăm, Bạch Hạc Tiên quân uống quá nhiều tiên nhưỡng, say khướt lôi kéo tay tôi không buông, nhỏ giọng hô hào:
“Sư tôn.”
Tôi cươi:
“Tiên Quân thật sự rất kính trọng Thần Nữ nha.”
“Tiền Quân đã từng nói, sẽ không bỏ qua bất kỳ tín đồ nào không thành tín đối với Thần Nữ.”
“Lúc ta còn ở nhân gian, từng chứng kiến một thôn làng bất kính với Thần Nữ, khiến miếu của Thần Nữ bị hoang phế nhiều năm.”
Đôi mắt phượng của Bạch Hạc tiên quân tràn đầy men say bỗng run lên, nắm chặt lấy tay của tôi:
“Ồ? Nơi đó tên là gì?”
Tôi lắc đầu: “Lúc đó ta còn quá nhỏ nên không nhớ rõ, nhưng nếu có thể trở lại nhân gian, ta có thể tìm được chỗ kia.”
Hắn cười lạnh kéo tôi lên, dễ dàng xé rách hư không, mang theo tôi xuất hiện ở nhân gian:
“Tốt nhất ngươi không nên giở trò gì, nếu ngươi cho rằng sau khi trở lại nhân gian liền có thể chạy trốn, ta cam đoan để ngươi muốn sống không được, muốn chế.t không xong!”
Tôi cười: “Sao có thể, Tiên quân quá lo lắng rồi.”
Tôi đưa hắn trở lại thôn trang nhỏ ở quê hương, rơi vào trước miếu Thần Nữ.
Hắn đi vào miếu Thần Nữ, nhìn thấy bốn phía toang hoang, mái nhà bị hư hại, cỏ mộc um tùm, rắn, côn trùng, chuột, kiến làm loạn, lớp sơn bên trên bức tượng Thần nữ đã sớm bong ra từng mảng lốm đốm, liền giận dữ:
“Phàm nhân nơi này quả nhiên bất kính với sư tôn của ta, dám làm Thần miếu của người hoang phế đến như vậy!”
Hắn nhìn thôn trang bên ngoài miếu Thần nữ không có một ai:
“Người trong thôn đâu hết rồi?”
Tôi mỉm cười: “Đều chế.t hết rồi.”
Ngôi đền Thần Nữ không phải là ngôi đền duy nhất bị bỏ hoang, thảm kịch năm đó đã khiến ngôi làng này bị bỏ hoang từ lâu.
Hắn giật mình hỏi: “Ý gì?”
Tôi bình tĩnh trả lời:
“Người nơi này, vào năm ta tám tuổi sớm đã bị Ma Thần giế.t chế.t.”
Lông mày của hắn nhíu càng sâu hơn.
Tôi nhìn qua bức tượng Thần Nữ phía sau hắn:
“Nghe nói Thần Nữ tu chính là Thương Sinh Đạo.”
“Nhưng hôm đó, Ma Thần tàn sá.t toàn thôn, nàng chỉ trơ mắt nhìn xem, thậm chí không nỡ mảy may tổn thương Ma Thần.”
“Nàng phản bội chúng ta, nàng phản bội tín đồ của nàng, nàng phản bội đạo của nàng, làm sao xứng đáng để chúng sinh cung phụng?”
“Thần Nữ yêu chúng sinh?”
“Quả thật giả nhân giả nghĩa lại buồn cười!”
“Đồ sâu kiến như ngươi sao dám!”
Bạch Hạc Tiên quân nổi giận, vẻ mặt lạnh lùng, cách không vung tay lên, muốn dạy dỗ tôi.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn, không tránh không né, nhưng lông tóc lại không chút thương tổn.
Lúc này hắn mới phát hiện, mình không sử dụng được một chút linh lực nào.
Tôi cắt đầu ngón tay, nhỏ máu trên đất.
Toàn bộ ngôi miếu của Thần Nữ trong nháy mắt sáng lên, hồng quang giao thoa, trận văn ẩn tàng bỗng nhiên hiện ra.
Bạch Hạc Tiên Quân kinh sợ trừng mắt nhìn tôi:
“Tru Tiên Trận? Làm sao ngươi làm được?”
Tôi vẫn cười như cũ:
“Tiên quân thật có ánh mắt, trên sách nói trận pháp này, ngoài Chân Thần, thì bất kỳ ai bước vào trong, chắc chắn thần hình câu diệt, tan thành mây khói, không vào luân hồi.”
“Ta luôn nghĩ muốn thử một lần, xem có thật như vậy không.”
Sau khi lấy được phàm trần kính, tôi chưa từng một lần đến gặp Thanh Diễn tiên tôn.
Nhìu lần bí mật xâm nhập nhân gian, chỉ vì ở tòa miếu Thần Nữ này bày ra trận pháp Tru Tiên Trận, dụ Bạch Hạc vào bẫy.
“Ngươi nói phàm nhân bất kính Thần Nữ, ngươi liền giế.t sạch bọn họ để trút giận thay sư tôn.”
“Đã như vậy, Thần Nữ phản bội chúng ta, ngươi thân là đồ đệ của nàng, ta giết ngươi báo thù, cũng là điều nên làm.”
“Cho dù hôm nay ngươi có chết ở chỗ này, dù sao chỉ cần ta không nói, cũng sẽ không có người biết.”
“Tiên quân ngươi nói, đúng hay không?”
Hồng quang trong Tru Tiên Trận chiếu đỏ hai mắt của Bạch Hạc, phản chiếu khuôn mặt vừa phẫn nộ vừa sợ hãi của hắn, khiến hắn càng thêm dữ tợn.