Huyết Lệ - Chương 3
Nhưng Thái tử địch quốc trong lòng đã có ánh trăng sáng, cũng không yêu nàng.
Thậm chí vì để chữa bệnh cho ánh trăng sáng, mà khoét trái tim nàng, rút cạn má.u trong cơ thể nàng.
Nàng chết, Thái tử địch quốc bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng tự khoét trái tim của bản thân, rút cạn má.u, tuẫn táng vì tình yêu.
Sau khi chế/t, Thái tử mới biết mình chính là tiên nhân xuống trần lịch kiếp, vốn là có tình cảm cùng tiên tử.
Hắn không muốn thừa nhận mình từng đối với nàng làm ra việc ác độc như vậy, thế là tạo ra ôn dịch diệt đi hai quốc gia, chỉ vì xóa đi vết nhơ này giữa bọn hắn.
Đạo sĩ đã tận mắt chứng kiến quốc gia mà mình lớn lên chỉ sau một đêm thành chốn hoang tàn, nhìn thấy từng phàm nhân vô tội chế.t đi trong đau đớn.
Đạo tâm của hắn hoang mang.
*Đạo tâm: Lòng tin tưởng ở tôn giáo của mình.
Vì sao Tiên nhân lại bất nhân như vậy, xem phàm nhân như chó rơm!
*Sô cẩu 芻 狗: chó cỏ, chó rơm. Xưa, người ta bện cỏ, rơm thành chó, để dùng khi tế lễ; trước khi dùng đến, người ta quí báu chắt chiu; khi lễ xong rồi, người ta đem vứt bỏ.
Hắn muốn đi Tu Chân giới để tìm công đạo!
Đạo nhân cười khổ, ho ra một ngụm máu đen:
“Trước khi đến Vô Hồi Sơn, ta đã tự mình bốc một quẻ.”
“Đại hung, là quẻ có đi không có về.
Nhưng đại đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, thiếu đi một, ta không tin Thiên đạo chưa từng lưu lại cho ta một con đường sống.
Hắn nâng mắt nhìn, đưa thanh kiếm cho tôi:
Bây giờ ta đã biết, thì ra cô chính là thiên mệnh để lại cho ta một con đường kia.
Tiểu cô nương, cô so với ta mạnh hơn, cho dù ta tới Tu chân giới cũng chỉ dám hi vọng xa vời đòi lấy một cái công đạo, không dám có ý định thí Thần.
Vậy nên, ta chú định không cách nào đi lên phía trước, có thể vượt qua Vô Hồi Sơn chỉ có cô.
Giết ta, nếu cô muốn ra khỏi Vô Hồi Sơn, liền không cần hạ thủ lưu tình với ta.
Tôi trịnh trọng tiếp lấy thanh kiến, lại lắc đầu:
“Ta không tin nếu ta không giết ngươi, thì không thể ra khỏi Vô Hồi Sơn này.”
Đạo nhân chỉ cười:
“Tiểu cô nương, để ta tặng cô một quẻ đi.”
Hắn tuỳ ý hái năm mươi cây cỏ thi, lấy đi một cây trong số đó, dùng bốn mươi chín cây còn lại lên quẻ.
Quẻ tượng hiện xong, hắn liền lắc đầu thở dài:
“Đại hung, là quẻ có đi mà không có về.”
Tôi trở tay vác thanh kiếm lên lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối tăm mờ mịt:
“Ta cũng không tin Thiên đạo chưa từng giữ lại cho ta một con đường.”
“Nếu như không có, bản thân ta cũng sẽ tự tạo ra.”
Đạo nhân vỗ tay cười to:
“Không tệ, cô đi đi!”
Hắn cúi đầu nhắm mắt, ngay tại chỗ tiêu tan.
Huyễn cảnh bông nhiên vặn vẹo vỡ vụn, lối ra xuất hiện.
Rối cục tôi cũng đến được Tu Chân giới.
Nhưng lại nghe nói, Thần nữ vẫn lạc.
05.
Hóa ra Ma Thần cùng Thần nữ giận dỗi, cố ý thân cận với một Ma nữ.
Ma nữ vì yêu sinh ghen, lừa thần nữ vào vực chôn thần, nơi từng là chiến trường thượng cổ nguy hiểm bốn bề rồi hại chết Thần nữ.
Ma thần không chịu tin Thần nữ đã chế/t, huyên náo khắp lục giới khiến gió tanh mưa má.u, chỉ vì buộc nàng xuất hiện, thê thảm nhất chính là nhân gian.
Nếu không phải sư huynh của thần nữ là Thanh Diễn tiên tôn tìm được phương pháp hồi sinh thần nữ từ tàn thư thượng cổ, sợ rằng Ma thần còn muốn để lục giới chôn cùng Thần nữ.
Phục sinh Thần nữ, trước tiên cần giúp nàng tụ hồn, sau đó tìm một người phù hợp với linh hồn của Thần nữ hiến tế bản thân, trở thành vật chứa linh hồn của Thần nữ.
Tụ hồn dễ dàng, vật chứa thì lại khó tìm.
Tiên phàm yêu ma, nam nữ già trẻ, Ma Thần đã thử vô số lần, nhưng thần hồn của Thần nữ quá mức cường đại, không ai có thể chịu đựng được, những vật chứa này cuối cùng n/ổ tan x/á/c mà chế/t.
Tôi đi tới điện Ma Thần, nói cho Ma Thần, tôi nguyện trở thành vật chứa phục sinh Thần nữ.
Hắn đương nhiên không nhớ rõ vụ tà/n sá/t năm đó trong làng.
Không nhớ rõ hắn đã từng ở ngay trước mặt, giế/t hại tất cả thân nhân của tôi.
Không nhớ rõ tôi lại người sống sót duy nhất.
Hoặc là nói, hắn chưa từng nghiêm túc nhìn rõ những gương mặt vô tội chế/t thảm dưới tay hắn.
Hắn cùng Thần nữ là hai Chân Thần duy nhất trong lục giới, ngoài thần nữ, hắn không để người khác trong mắt.
*Chân Thần – có nghĩa là “vị thần chân chính, thật sự”
Hắn ngồi trên vương tọa của điện Ma Thần, khinh miệt bễ nghễ nhìn xuống tôi:
“Một phàm nhân không có linh căn?”
“Ngay cả tư cách tu tiên ngươi cũng không có, cũng xứng làm vật chứa của nàng?”
Lời hắn vừa dứt, yêu ma ẩn phục tại các nơi trong điện Ma Thần khặc khặc cười một cách quỷ dị, cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.
Chỉ đợi Ma Thần ra lệnh một tiếng, liền lập tức nhào lên ăn tươ/i nuố/t sống tôi.
Tôi: “Ta từng nhận được một giọt má/u đầu tim của Thần nữ.”
Đôi mắt lạnh lùng của Ma Thần khẽ thay đổi, ngón tay trắng bệch cách không vẩy một cái.
Khuôn mặt tôi trong nháy mắt xuất hiện một vết rách, ma khí cuốn lấy huyết dịch chảy ra bay đến đầu ngón tay Ma Thần.
Sau khi xác nhận trong má.u của tôi có khí tức của Thần nữ, hắn hỏi:
“Ngươi muốn cầu cái gì?”
Sau khi trở thành vật chứa phục sinh Thần nữ, sẽ hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất trong lục giới, thậm chí không thể luân hồi chuyển thế.
Có bao nhiêu người có thể vĩ đại như vậy, sẵn sàng hy sinh bản thân mình?
Những vật chứa lúc trước được Ma Thần chọn trúng, từng người đều có thiên phú dị bẩm, có tư chất tu luyện bậc nhất.
Nếu không phải bị Ma Thần ép buộc, không thể phản kháng, ai trong số họ lại không muốn sớm ngày đắc đạo phi thăng?
Tôi cúi đầu, bày ra tư thái thành tín nhất trả lời:
“Ta không có yêu cầu gì khác, Thần nữ có ân với ta, ta là tín đồ của nàng”
06.
Sau khi Thanh Diễn tiên tôn giúp Thần nữ tụ hồn, liền đem nuôi dưỡng bên trong thánh liên ở Thiên Trì.
Nghe nói tôi là một kẻ phàm nhân, cửu tử nhất sinh vượt qua Vô Hồi Sơn, đến Tu Chân giới, không mưu toan cầu tiên vấn đạo, lại tự nguyện hiến tế trở thành vật chứa phục sinh Thần nữ. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thanh Diễn tiên tôn lộ ra một tia kinh ngạc.
Hắn nhàn nhạt quan sát tôi một chút, sau đó phân phó tôi bước xuống Thiên trì, thử tiếp xúc Thánh liên, dẫn thần hồn của Thần nữ nhập thể.
Nước trong Thiên Trì lạnh buốt, vừa mới bước xuống chân tay tôi đã lạnh cứng, đến mức răng va vào nhau lập cập.
Còn chưa kịp chạm vào Thánh Liên, trung tâm Thiên Trì bỗng nhiên nổi lên Thần quang bảy màu, Thánh Liên đang chớm nở từ từ nở rộ.
Thần quang lóa mắt kia từ tâm sen bay thẳng về phía tôi, sau đó dần bao lấy toàn bộ cơ thể.
Tôi có thể cảm nhận được, có thứ gì đó đang nhanh chóng xâm nhập vào thất khiếu, lỗ chân lông và tụ tập trong đan điền, trong quá trình này các mạch máu trong cơ thể căng đau đến mức có thể n/ổ tung bất cứ lúc nào.
Tôi kêu lên đau đớn, không thể đứng vững, dần chìm vào trong ao.
Thanh Diễn tiên quân vội vàng bế tôi lên, kinh ngạc nói:
“Cô ấy là người đầu tiên được Thần hồn chủ động lựa chọn mà không cần chạm vào Thánh trì.”
Ma Thần vui mừng: “Thành công?”
Trước đó không có một vật chứa nào có thể gắng gượng qua cửa ải Dẫn hồn này.
Thanh Diễn tiên tôn nhìn bộ dạng phục tùng, khuôn mặt dữ tợn vì đau đớn của tôi, nhìn toàn thân tôi run rẩy không ngừng, Thần quang trên người càng lúc càng mờ nhạt, Thánh Liên bên trong Thiên trì đã héo tàn.