Huyết Lệ - Chương 2
Dựa vào cái gì?
Cho dù trong mắt Tu tiên giả, phàm nhân chúng tôi giống như sâu kiến, mệnh như cỏ rác, nhỏ bé đến mức chỉ cần một ngón tay của bọn hắn là có thể dễ dàng nghiền nát.
Nhưng chúng tôi cũng là người có máu thịt, có tình cảm, sẽ cảm thấy đau đớn, sẽ khóc lóc sợ hãi.
Bằng cái gì mà vận mệnh của chúng tôi lại phải dựa vào hỉ nộ của bọn hắn?
Tôi đi đến Vô Hồi Sơn.
03.
Vô Hồi Sơn thế núi dốc đứng, đỉnh cao chọc trời, cánh rừng rậm rạp, những ngọn núi dài vô tận quanh năm bị khí độc bao trùm, xuyên qua khe hở giữa nhân gian cùng Tu Chân giới.
Thời điểm tôi cực khổ đến được dưới chân núi, mới phát hiện có rất nhiều người cũng muốn vượt qua Vô Hồi Sơn để đến giới Tu chân.
Có những người cũng có mối huyết hải thâm thù giống tôi, người cùng đường mạt lộ.
Có người dã tâm bừng bừng, người muốn cầu tiên vấn đạo.
Vô Hồi Sơn có đến không có về, sau khi chúng tôi cùng vào núi, không đến nửa tháng, độc khí cùng ác thú đã giế.t chế.t hơn nửa số người, chưa kể tới lũ yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối chỉ trực chờ ăn thị/t người.
Có lẽ vì giọt má.u đầu tim của Thần nữ, độc chướng không có chút nào ảnh hưởng tới tôi.
Nhưng mỗi ngày vẫn vì đủ loại nguy hiểm mà bị thương, cũng thường xuyên chịu đói khát.
Nhưng so với nỗi đau về thể xác, đáng sợ nhất vẫn là khảo nghiệm lòng người.
Những người này cùng nhau kết bạn lên núi, vì sinh tồn mà không từ bất cứ việc xấu nào.
Chẳng biết lúc nào sẽ có người cướp đi đồ ăn mà ngươi thật vất vả tìm được, hoặc đẩy ngươi lên phía trước ngăn cản yêu ma.
Thậm chí thời điểm khan hiếm thức ăn, còn có người giế.t đồng bạn để chống đói.
Tôi được người qua đường cứu, cũng từng cứu người khác, bị người ta phản bội, cũng từng giế.t chế.t người khác.
Trong số đó có một bà lão tóc bạc trắng.
Bà rất gầy, hai bàn tay khô quắt ôm một bọc quần áo nhỏ, bước đi rất khó khăn.
Bà quá yếu đuối, hầu như không thể tìm được thức ăn nên chỉ có thể dựa vào hạt sương và cỏ dại ăn lung tung cho đỡ đói.
Tất cả chúng tôi đều nghĩ, có thể bà ấy sẽ chế.t vào ngày đầu tiên.
Thế nhưng ngày qua ngày, rất nhiều người trẻ tuổi khỏe mạnh hơn bà đã ngã xuống, nhưng bà vẫn cắn răng kiên trì tiến về phía trước, cho dù dưới chân là má.u thịt be bét cũng không bỏ cuộc.
Hai tháng sau, bà vẫn đổ xuống.
Những người khác đều không quan tâm, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Ở ngọn núi Vô Hồi Sơn này, nơi được bao quanh bởi những nguy hiểm cùng lòng người khó lường, không nên có nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Nhưng tôi vẫn do dự dừng bước, lấy ra trái cây còn lại của mình đưa tới miệng bà.
Bà nhìn qua, ánh mắt hiện lên sự tham lam mà chỉ người đang cực đói mới có, há hốc mồm, nhưng nửa ngày cũng không ăn.
Bà thở dài, lắc đầu nói với tôi:
“Cô nương, quên đi, lão bà ta cho dù ăn quả này cũng không thể tiếp tục leo lên ngọn núi phía trước, không đến được Tu Chân giới, chỉ có thể dừng lại ở đây.”
“Con còn có cơ hội, giữ lại cho mình đi.”
Tôi nhìn vẻ mặt tràn đầy tử khí của bà, cùng bà nói vài câu cuối cùng.
“Bà bà, vì sao bà lại muốn đi Tu Chân giới?”
Lão bà cười khổ một tiếng:
“Bởi vì ta có một câu hỏi, muốn đi cầu một đáp án.”
Bà ấy kể với tôi rằng, khi còn trẻ bà từng làm bảo mẫu cho một hộ gia đình giàu có ở Thẩm gia, tiểu Thiếu gia mà bà chăm sóc chính là tiên nhân của Tu Chân giới xuống nhân gian lịch kiếp.
Sau khi kết thúc lịch kiếp, đột nhiên từ Tu Chân giới quay trở về, muốn cướp đi một nha hoàn.
Nhưng nha hoàn đó đã lấy chồng, sinh con.
Tiểu Thiếu gia liền giế/t chế.t trượng phu cùng hài tử của nha hoàn đó, diệt cả nhà trượng phu, sau đó nghênh ngang rời đi.
Lúc này lão bà mới biết, nha hoàn hóa ra cũng là tiên tử lịch kiếp, cùng tiểu Thiếu gia ở Tu Chân giới có dây dưa tình cảm.
Nàng vẫn chưa lịch kiếp xong, nhưng cho dù là bởi vì lịch kiếp, tiểu Thiếu gia cũng không thể tha thứ việc nàng vì người khác mà phụ mình, vì người khác sinh con dưỡng cái, cho nên mạnh mẽ đánh gãy thời gian lịch kiếp của nàng.
Tôi nhíu chặt lông mày:
“Vậy bà muốn đi Tu Chân giới để tìm tiểu Thiếu gia kia, hay là nha hoàn kia?”
Lão bà bà cười lạnh, đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ oán hận sâu sắc:
“Ta muốn đi tìm cả hai người họ!”
“Ta muốn hỏi bọn họ một chút, nhi tử của ta đã làm sai cái gì, người nhà của hắn lại làm cái gì sai mà đáng bị vô tội giế.t chế.t!”
“Bọn hắn tình ngay lý gian, châu thai ám kết, nếu không phải nhi tử ta vì bảo vệ nha hoàn kia mà cưới nàng, thì nàng ta đã sớm bị gia chủ dìm chế.t rồi.”
“Chẳng lẽ chỉ vì hắn là tiên nhân, liền có thể muốn làm gì thì làm sao!”
Bà không hiểu, bà oán giận, bà bất bình!
Chấp niệm chống đỡ bà kiên trì đi từng bước một lên Vô Hồi Sơn cho tới bây giờ.
Bàn tay của bà run rẩy, mở cái bọc ra, lộ ra hà/i cố/t của một đứa bé nho nhỏ bên trong:
“Cô nương, nếu như con vượt qua được Vô Hồi Sơn, đi Tu Chân giới, có thể giúp ta đưa cỗ hài cốt này cho hai người kia được không.”
“Nha hoàn kia biết rõ chân tướng, lại không nói ra, chỉ vì lo lắng tiểu Thiếu gia biết mình giế.t nhầm thân sinh cốt nhục sẽ đau lòng.”
“Vậy ta phải cho hắn biết hắn đã làm cái gì, hắn nhất định phải chịu đau khổ giống như ta!”
04.
Lão bà ch/ết, tôi nhận lấy cỗ thi th.ể của hài nhi kia, tiếp tục đi lên phía trước.
Bốn mùa ở Vô Hồi Sơn không thể đoán trước được, khi thì nóng như lò diệm sơn, khi thì rét lạnh như bắc cực.
Những người chế.t đi càng ngày càng nhiều.
Sau khi trải qua trận bão tuyết cùng núi lửa, chỉ còn lại tôi và một vị đạo sĩ trung niên, kiên trì đi tới một cửa cuối cùng để vào Tu Chân giới —— Huyễn cảnh.
Huyễn cảnh nói, hai người chúng tôi chỉ có một người có thể sống đi ra ngoài.
Trên đường vượt qua Vô Hồi Sơn, đạo nhân này tứng giúp tôi, tôi cũng đã từng giúp hắn.
Nhưng lúc này đây, huyễn cảnh muốn chúng tôi tự giết lẫn nhau.
Đạo bào trên người hắn đã sớm rách rưới, sắc mặt xanh đen, bị độc khí ăn mòn.
Trong tay hắn có kiếm, hắn rất mạnh, nhưng cũng là nỏ mạnh đã hết đà.
Nhờ vào một giọt máu đầu tim của Thần nữ, dù là trên đường không ngừng bị thương, nhưng tôi vẫn khỏe mạnh như cũ.
Hắn không rút kiếm, chỉ hỏi tôi:
“Tiểu cô nương, cô vì sao muốn đi tu chân giới?”
“Ta đi thí thần.”
Hắn sửng sốt một chút, không biết là cảm thấy tôi cuồng vọng, hay là cảm thấy tôi buồn cười, sau khi cười một tiếng thật to, liền kiệt sức ngồi phịch xuống đất.
Đạo nhân nói cho tôi, từng có một vị tiên tử đến quốc gia của hắn —— Khánh quốc lịch kiếp, trở thành con gái của một vị tướng quân.
Nàng nhận hết sủng ái, hưởng thụ vinh hoa phú quý mà Khánh quốc ban cho, lại đi yêu Thái tử của địch quốc.
Vì lấy lòng tình nhân, nàng không tiếc thông đồng với địch phản quốc, thời điểm quân địch công thành lại thuyết phục toàn bộ phủ tướng quân phản bội chạy trốn, mở rộng cửa thành đầu hàng, dẫn đến thành trì của Khánh quốc liên tiếp thất thủ, cuối cùng diệt quốc.