Huyết Lệ - Chương 1
01.
Nhân gian lưu truyền một câu —— Thần nữ yêu chúng sinh.
Trước khi Ma thần thảm sát toàn thôn, tôi cũng tin tưởng điều này không chút nghi ngờ.
Thời điểm Thần nữ chạy đến, trong thôn đã ngổn ngang xác chế.t.
Người duy nhất còn sống là tôi bị giày vò đến thoi thóp, hồn phách của tôi gần như bị Ma Thần bóp nát giống như những thôn dân khác, được Thần nữ ban cho một giọt máu đầu tim, mới được cứu trở về.
Thần nữ tức giận hướng kiếm về phía tim của Ma Thần đâm tới.
“Giế/t hắn! Giế/t hắn!”
Thi thể tàn phế của mẹ tôi nằm ngay dưới chân Ma Thần, đầu lâu của cha tôi lăn xuống trước miếu Thần nữ cách đó không xa, hài cốt của thôn dân bị xé rách đang rỉ máu, oan hồn của bọn họ đang than khóc.
Tôi tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hai mắt không nháy nhìn chằm chằm vào một nhát kiếm kia, oán hận thúc giục Thần nữ chém giế.t Ma Thần, báo thù cho các thôn dân uổng mạng.
Nhưng mũi kiếm của nàng chỉ nhàn nhạt đâm vào nửa tấc, liền không đành lòng dừng lại.
Ma Thần càn rỡ cười to, bộ y phục màu đen trên người không gió mà bay, hóa thành một làn khói đen rời đi:
“Nàng xem, nàng không nỡ giết ta, còn dám nói không yêu ta?”
Hóa ra chúng tôi phải gánh chịu tai họa này chỉ vì Thần nữ không chịu yêu hắn, cho nên hắn dùng chúng sinh nàng yêu nhất để bức bách nàng.
Hai mắt tôi đỏ bừng chất vấn Thần nữ:
“Tại sao không đâm sâu thêm một chút, tại sao không đâm xuống!”
“Ngươi là Thần nữ, ngươi được thần dân cung phụng, có trách nhiệm bảo vệ tính mạng của họ!
“Hắn là tà ma, hắn giết nhiều người như thế, tại sao ngươi không giế.t hắn!”
Sắc mặt Thần nữ khẽ thay đổi, chỉ nói ba chữ:
“Ngươi không hiểu.”
Liền hóa thành làn khói nhẹ, đuổi theo Ma Thần rời đi.
Năm đó tôi chỉ có tám tuổi nên thực sự không hiểu.
Tôi ôm đầu lâu của cha, nhìn thi th.ể và chân tay gãy nát của thôn đân, nhìn vết má.u đang dần khô trên mặt đất, ngồi trước miếu Thần nữ một đêm cũng không thể hiểu nổi.
Tại sao Thần nữ mà chúng tôi cung phụng, nàng lại bỏ mặc Ma Thần tàn sát tín đồ của mình.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào miếu Thần nữ, tôi ngước mắt lên nhìn bức tượng nữ thần lóng lánh ánh vàng.
Trên khuôn mặt tuyệt thế của Thần nữ, mang theo một tia thần tính thương xót chúng sinh.
Hóa ra Thần nữ yêu chúng sinh, cũng chỉ là một trò cười.
02.
Gặp lại Ma Thần đã là sáu năm sau.
Khi đó, tôi đã thành tên ăn mày.
Toàn thôn đều bị tàn sát, chỉ còn mình tôi sống sót một cách quỷ dị, thế nhân xem tôi là điều bất thường, sợ hãi tôi sẽ đem lại tai họa như vậy cho bọn hắn, ngay cả thiện đường cũng không dám nhận tôi.
Nỗi đau mất đi người thân, cơ khổ không nơi nương tựa chỉ có thể kiếm sống bằng nghề ăn xin.
Ngày hôm đó, tôi quần áo tả tơi ngồi xổm ở góc đường, ăn như hổ đói nửa chiếc bánh màn thầu ôi thiu mà mình vất vả lắm mới xin được, một trực giác không thể giải thích được khiến cho tôi ngẩng đầu.
Bầu trời trong xanh đột nhiên vặn vẹo, một bàn tay trắng nõn xé toạc hư không, Ma Thần xuất hiện phía trên tòa thành trì, áo choàng đen như những đám mây che khuất cả bầu trời.
Tôi chợt đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai vô cùng đó, khuôn mặt làm cho tôi hận không thể cắt nó ra thành từng mảnh.
Sáu năm qua dù là đói khổ lạnh lẽo, bị ức hiếp đủ đường, nhưng huyết hải thâm thù, tôi chưa bao giờ dám quên.
Nửa đêm tỉnh mộng, tôi luôn lặp đi lặp lại trở lại cái ngày mà cha mẹ cùng thôn dân bị tàn sát, luôn luôn nhìn thấy đầu lâu của cha chảy ra huyết lệ, ngước lên nhìn tượng Thần nữ.
Tôi vẫn luôn tìm kiếm biện pháp giế.t chế.t Ma Thần.
Tôi đã tìm kiếm nó rất lâu, gần như đi khắp nhân gian, từng hỏi rất nhiều cao tăng đắc đạo.
Bọn họ đều khuyên tôi từ bỏ, chấp nhận số phận đi.
Tiên nhân khác biệt, giống như một trời một vực.
Phàm nhân mưu toan thí thần là không biết tự lượng sức mình.
Tôi không từ bỏ, cũng không nhận mệnh, cho đến khi nghe được một truyền thuyết——
Ở nơi giao nhau giữa Nhân gian và Tu Chân giới có một ngọn núi là Vô Hồi Sơn, chỉ cần vượt qua ngọn núi này, là có thể đến Tu Chân giới, đi vào con đường tu tiên.
Chỉ là Vô Hồi Sơn này đầy rẫy những nguy hiểm, độc chướng ác thú, yêu ma quỷ quái, không gì không có.
Những người lên núi cho tới bây giờ chưa từng có ai quay về, không ai biết được đến cùng có người có thể vượt qua ngọn núi này hay không, cũng không ai biết truyền thuyết này là thật hay giả.
Không nghĩ tới, còn chưa đi Vô Hồi Sơn, còn chưa tìm được cách giế.t chế.t Ma Thần, hắn vậy mà lại một lần nữa hiện thân.
Hắn từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống những phàm nhân trong thành đang hoảng sợ bất an nhìn mình, biểu cảm trên mặt thậm chí còn điên cuồng hơn khi đồ sát thôn dân ngày đó.
Hắn lẩm bẩm, giọng điệu khinh thường lại hoang mang:
“Ta biết nàng chưa chết, nàng nhất định là trốn đi, giả chế.t lừa ta.
“Ta thật không hiểu, bọn họ chỉ là một bày kiến hôi, sinh mà chế.t, chế.t mà sinh, chịu đau khổ đều là vận mệnh an bài, nàng thương hại bọn hắn cái gì?
“Nếu nàng đã yêu bày kiến cỏ này, vậy thì nếu một ngày nàng không xuất hiện, ta sẽ giế.t sạch một thành, mười ngày nàng không xuất hiện, ta sẽ giế.t sạch một quốc gia!”
Trái tim của tôi đập dữ dội, muốn rách cả mí mắt, khàn giọng hét lên với đám người vẫn chưa nhận thức được nguy hiểm:
“Chạy mau!”
Ma Thần đã nhẹ nhàng phất tay, hạ xuống thiên hỏa.
Ngọn lửa tàn nhẫn đã thiêu rụi cả tòa thành trong ba ngày ba đêm, người trong cả thành điều bị thiêu rụi.
Chỉ có người nhận được giọt máu đầu tim của Thần nữ là tôi sống sót.
Tôi nhìn thấy một người phụ nữ bi thương ôm xác của đứa con bị cháy khét mà gào khóc.
Tôi nhìn thấy một người chồng trẻ vì bảo vệ thê tử mà bị đá nện thành thịt nát.
Tôi nhìn thấy bà cụ đang chăm sóc ông cụ bị liệt, cùng nhau bị thiêu thành tro bụi.
Một lần nữa tôi lại chứng kiến địa ngục trần gian.
Một tòa thành trì, mấy vạn phàm nhân, chỉ cái phất tay trong nháy mắt của Ma Thần, hồn phi yên diệt.
Mà đây chỉ là bắt đầu.
Chỉ trong một tháng, ba mươi tòa thành trì trên nhân gian bị hủy, ba quốc gia bị diệt.
Người phàm trước mắt Ma Thần quả thực giống như là sâu kiến, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có.
Nhân gian tiếng kêu than dậy khắp trời đất, núi thây biển máu.
Mọi người la hét bất lực, hoảng loạn sợ hãi.
Bọn hắn không hiểu, bọn hắn không biết, Ma Thần hạ xuống tai ương, tùy ý giế.t chóc, lại chỉ vì một lý do nực cười là ép Thần nữ xuất hiện.