Hương Vị Tình Yêu - Chương 3
18
“Tôi sẽ nhốt em lại.”
“Chúng ta đã kết hôn rồi. “
“Phương Tiểu Linh, em thuộc về tôi.”
Tư Mộ mơ hồ thì thầm bên tai tôi, giọng nói đầy sự cố chấp khiến tôi không khỏi rùng mình.
Tôi cố sức gỡ tay anh ra, đẩy người anh xuống giường.
Toàn thân Tư Mộ nồng nặc mùi rượu, mái tóc ngắn rối bù, vài chiếc cúc áo vest bị kéo bung ra.
Dù đã nằm xuống giường, anh vẫn không chịu buông tay tôi.
“Á!”
Tôi bị anh kéo ngã lên giường, hét lên một tiếng.
Còn chưa kịp lật người lại, anh đã đè lên người tôi, mùi rượu xộc thẳng vào mặt. Hầu kết của anh khẽ chuyển động, đôi mắt đen láy ngập tràn cảm xúc phức tạp, long lanh: “Anh chỉ cần em.”
Bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.
“Anh đã cầu nguyện trước Cây thần. Anh chỉ cần có em.”
Lời vừa dứt.
Tư Mộ cúi đầu vùi vào củ tôi rồi ngủ thiếp đi.
Tôi vuốt ve mái tóc ngắn hơi cứng của anh.
Cây thần?
19
Đêm tân hôn không yên bình bình yên.
Ai mà biết được Tư Mộ ngủ được một lúc, giữa đêm lại tỉnh dậy.
“Linh Linh, Tiểu Linh Đang…”
“Tiểu Linh Đang…”
Không biết từ đâu mà anh biết được biệt danh của tôi.
Bầu không khí ấm áp, mơ hồ đầy lãng mạn lan ra khắp phòng.
Khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi đã mệt rã người, chỉ biết thở dài.
Đau lưng.
Đau đầu.
Đau khắp mọi nơi.
Tư Mộ ngủ ngon lành bên cạnh tôi, tay vẫn nắm chặt tay tôi, ngay cả trong giấc mơ, khóe môi anh cũng khẽ cong lên.
Tôi từ từ rút tay ra, nhẹ nhàng đứng dậy.
Cây thần.
Tiểu Linh Đang.
Lâm Lăng.
Tôi đứng trước bồn rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mặt, suy nghĩ trong cũng đầu dần trở nên rõ ràng.
Tôi không thích bị lừa dối.
Nhưng rõ ràng, Tư Mộ đã lừa dối tôi.
20
Tôi lớn lên ở núi rừng.
Trước khi gặp Tư Mộ, tôi chỉ từng gặp một yêu quái là Lâm Lăng.
Anh ta là một con sóc lông đỏ, lanh lợi và tinh ranh.
Tôi nhìn thấy anh ta khi đang đào rau dại trong rừng, ban đầu vốn định bắt về ăn.
Ai ngờ con sóc nhỏ bỗng chốc biến thành một thiếu niên cùng tầm tuổi với tôi.
Thiếu niên với mái tóc đỏ rực, cười tươi hỏi tôi: “Em cũng không có cha mẹ à?”
Đó là lần đầu tiên tôi gặp yêu quái.
Sự ngạc nhiên và sợ hãi khiến tôi không thốt nên lời.
Lâm Lăng lại rất chủ động: “Anh cũng không có cha mẹ. Sau này chúng ta sống chung nhé? Anh giúp em đào rau dại, còn có thể hái hạt thông cho em, chỉ cần em cho anh ở lại nhà là được.”
“Tại sao?”
“Tại sao gì?”
“Tại sao anh muốn ở nhà em?”
Lâm Lăng cười hì hì: “Vì sống một mình cô đơn lắm, anh muốn ngủ trên chiếc giường ấm áp, muốn có người để trò chuyện.”
——
Tôi và Lâm Lăng nương tựa vào nhau.
Cho đến khi tôi rời núi rừng, đến thành phố, Lâm Lăng vẫn luôn theo tôi.
Anh ta rất thích thành phố đông đúc.
Rồi sau đó,
Anh ta nói thích tôi.
Muốn kết hôn với tôi.
Muốn cùng tôi sống trọn đời.
Tôi nắm tay ta, cùng đi dạo bên bờ sông.
“Con của chúng ta cũng sẽ là sóc nhỏ à?” Tôi lúc đó ngây thơ hỏi.
“Chắc vậy, nhưng anh hy vọng con mình là con người, không phải yêu quái.”
Chúng tôi đã quen nhau nhiều năm, tình yêu giữa người và yêu thật lãng mạn và thuần khiết.
Nhưng tôi thật sự không ngờ.
Sóc cũng có thể ngoại tình.
21
Đàn ông không chung thủy.
Sóc đực cũng không ngoại lệ.
Lâm Lăng bị tôi bắt quả tang tại trận, anh ta tỏ ra uất ức giải thích: “Anh quá tò mò, Tiểu Linh Đang, em không thử với anh, nên anh chỉ có thể đi hỏi người khác.”
“Hỏi người khác.”
Tiếng phổ thông của anh ta không tốt lắm.
Nhận thức cũng không đúng đắn.
Lâm Lăng nắm lấy tay tôi, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ và bất lực, cứ như việc anh ta lên giường với người khác là điều bất đắc dĩ.
Mắt anh ta ngấn nước: “Anh sai rồi, em đừng giận.”
Tôi vốn không chịu nổi khi người khác khóc.
Nhất là Lâm Lăng.
Nhưng tôi không phải là một kẻ ngốc.
Tôi cho anh ta một cái bạt tai: “Một con sóc không quản được phần dưới của mình, cũng đáng chết!”
22
Tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi bước ra khỏi khu biệt thự.
Gương mặt Lâm Lăng hốc hác, đôi mắt đầy tia máu, chặn tôi ở cổng.
“Phương Tiểu Linh, em chỉ thích yêu quái đúng không? Em ở bên cậu ta chỉ để chọc tức tôi đúng không?” Giọng anh ta lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự cố chấp.
Tôi xoa lưng, bật cười khinh bỉ: “Ba năm không gặp, Lâm Lăng, chứng tự luyến của anh vẫn chưa khỏi sao.”
Đối với người đã phản bội mình, nói thêm một câu cũng khiến tôi buồn nôn.
Tôi vòng qua anh ta.
“Yêu quái còn lăng nhăng hơn cả con người, em tưởng Tư Mộ là người tốt à?” Lâm Lăng cười nhạt bên tai tôi.
Tôi dừng lại, ánh mắt sắc lạnh.
Tư Mộ có điều giấu tôi, tôi sẽ hỏi rõ ràng.
Trước khi làm rõ, anh vẫn là người của tôi.
Tôi quay đầu lại, cơn giận bùng lên, tôi túm chặt lấy cổ áo Lâm Lăng, giọng nói lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo anh, đừng nói xấu Tư Mộ trước mặt tôi.”
“Còn nữa, tôi không biết anh biết tin tôi kết hôn bằng cách nào, cũng không hiểu vì sao anh lại xuất hiện để làm phiền tôi, nhưng tôi chỉ nói một điều: nếu anh dám đụng đến Tư Mộ dù chỉ một sợi tóc, đừng trách tôi không khách sáo!”
Tư Mộ chỉ là một con chuột bạch.
Lâm Lăng dù sao cũng là một con sóc lớn hơn.
Rõ ràng, Tư Mộ yếu hơn.
Tôi phải bảo vệ anh ấy.
Lâm Lăng ngơ ngác một lúc, nghiêng đầu nhìn tôi, rồi đột nhiên phá lên cười lớn.
Anh ta giống như phát hiện ra điều gì đó vô cùng hài hước.
Tôi thấy anh ta cười như điên, liền buông tay, lùi lại vài bước.
Lâm Lăng cười đến mức gập cả người, tay ôm bụng, lại cười thêm một lúc.
Khi tôi sắp hết kiên nhẫn định bỏ đi, anh ta mới dừng lại.
Vẻ ngoài của anh ta rất bướng bỉnh, đôi mắt đào hoa ánh lên tia nước long lanh, như bị bóp nghẹt.
“Tiểu Linh Đang, em thật sự không biết hay giả vờ không biết tại sao anh lại nhận được tin em kết hôn?” Giọng anh ta khàn khàn.
Tôi nhíu mày.
Ba năm trước Lâm Lăng phản bội tôi, sau khi tốt nghiệp, tôi chuyển đến thành phố khác rồi làm thư ký cho Tư Mộ.
Ba năm trôi qua, trong suốt thời gian đó, tôi không có bất kỳ liên lạc nào với Lâm Lăng.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại.
Nụ cười trên môi anh ta tắt hẳn, bỗng nhiên hỏi: “Tư Mộ đã nói với em, cậu ta là loại yêu quái gì chưa?”
Chuột bạch.
Tôi không nói ra, vì cảm giác phía Lâm Lăng có gì đó không ổn.
Không nhận được câu trả lời từ tôi, Lâm Lăng hít sâu một hơi, lùi lại một bước, ánh mắt ngày càng đăm chiêu.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm: “Yên tâm đi, bảo bối Tư Mộ của em, tôi không dám động vào đâu. Đừng nói tôi không dám, cả Hải Thành này cũng không có yêu quái nào dám đụng đến hắn.”
Anh ta nhấn mạnh bốn chữ “bảo bối Tư Mộ.”
Còn tôi, điều duy nhất tôi quan tâm là hình dạng thật của Tư Mộ.
Thật sự là chuột bạch sao?
Chuột, lại lợi hại đến vậy à?
23
Tôi mua bữa sáng rồi quay về biệt thự.
Vừa hay đụng phải Tư Mộ đang chuẩn bị ra ngoài, anh trông có vẻ rất vội vã, gương mặt lộ rõ sự lo lắng.
“Phương Tiểu Linh! Em đã đi đâu?!” Tư Mộ đứng ngay cửa, cao giọng, có phần bực bội.
Tôi giơ túi bánh bao trong tay, ra hiệu rằng tôi vừa đi mua bữa sáng.
Tư Mộ thở dài nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Trong vài giây ngắn ngủi, sắc hồng dần xuất hiện trên gương mặt anh, khí thế bực dọc dần trở nên e thẹn.
“Đêm qua… em có mệt không?” Anh nhẹ nhàng dìu tôi vào trong nhà.
Tôi không ngăn anh lại.
Nhưng trong lòng không vui chút nào.
Tôi đã từng bị phản bội, vì thế tôi ghét bị lừa dối, che giấu.
Giữa tôi và Tư Mộ, chúng tôi đã kết hôn, cũng đã trải qua đêm tân hôn, vậy mà anh vẫn còn giấu tôi chuyện gì đó.
“Phương…” Tư Mộ vừa dìu tôi ngồi xuống ghế sofa, vừa định nói gì đó, nhưng rồi lại cẩn trọng thay đổi cách xưng hô, “Bà xã…”
Tôi đặt túi bánh bao lên bàn trà.
Lặng lẽ chờ anh nói tiếp.
“Bà xã, sau này chuyện lo toan gia đình cứ để anh, anh sẽ chăm sóc em.” Anh dường như đã hạ quyết tâm, dáng vẻ kiêu ngạo đã biến mất, chỉ còn lại sự xấu hổ cùng lấy lòng.
Đó là dấu hiệu của sự áy náy.
Tôi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
Nhịn rồi lại nhịn.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
“Gọi bà xã cái gì, đêm qua gọi Tiểu Linh Đang, chẳng phải gọi rất hay sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Biệt danh “Tiểu Linh Đang” này, ngoài Lâm Lăng ra, không ai biết.
Từ lúc tôi và Tư Mộ quen nhau đến giờ, tôi chưa bao giờ nói với anh về biệt danh này.
Còn có Lâm Lăng.
Vì anh ta là yêu quái, bạn chung của chúng tôi bằng không.
Không ai biết về quá khứ của tôi và anh ta.
Tư Mộ im lặng.
Trái tim tôi dần lạnh đi theo sự im lặng đó.
“Tư Mộ, em ghét nhất là bị lừa dối.” Tôi nói.
Tư Mộ cúi đầu, bàn tay dài ấm áp của anh bao lấy tay tôi.
Anh im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên lên tiếng.
“Là em lừa anh.”